Ác Ma Chiến Thần - Dương Chấn (FULL)

Chương 119: Mang người đẹp đi



Cơ thể Tần Nhã lung lay sắp đổ, Dương Chấn thấy vậy vô cùng đau lòng.

Nếu như không phải vì để cho Tần Đại Quang hoàn toàn cai được thói nghiện cờ bạc, anh tuyệt sẽ không chọn cách này.

Đau dài không bằng đau ngắn, chỉ có thể để Tần Nhã thừa nhận vô tình của Tần Đại Quang.

Tô San vội vàng đỡ Tần Nhã, cắn răng nghiến lợi nói: “Chú Tần, Tiểu Nhã chính là con gái của chú, chú sẽ không định vì bài bạc mà ngay cả con gái của mình cũng muốn mang ra làm tiền đặt cược chứ?”

“Tốt nhất ông nghĩ cho rõ ràng rồi quyết định, muốn dùng con gái của ông thế chấp hay không, một khi ông thua, tôi sẽ dẫn cô ta rời đi, đời này ông cũng đừng mong gặp lại cô ta nữa.”

Giọng nói trầm thấp của Dương Chấn lại vang lên: “Đến lúc đó, ông sẽ không biết, rốt cuộc cô ta ở nơi nào, cũng sẽ không biết, cuộc sống của cô ta có hạnh phúc hay không, thậm chí ngay cả sống chết của cô ta, ông cũng không được biết.”

“Đương nhiên, ông cũng có khả năng thắng, thắng rồi, toàn bộ ba mươi tỷ này đều thuộc về ông, bây giờ, nói cho tôi biết lựa chọn của ông đi!”

Dương Chấn gần như là nghiến răng nói ra những lời này, ý muốn giết Tần Đại Quang cũng đã rục rịch ngóc đầu, nhưng anh hiểu rõ, vì Tần Nhã, anh tuyệt không thể nào làm như vậy.

“Ba, đừng cược, được không?”

Tần Nhã gần như là cầu xin nói ra lời này.

“Muốn chơi thì tiếp tục, không chơi thì cút ngay!”

Dương Chấn không kiên nhẫn quát lớn, giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực.

“Cược! Tôi lấy con gái tôi đánh cược với cậu! Nếu như thua, nó sẽ thuộc về cậu.”

Tần Đại Quang cắn răng nói ra câu này, biểu cảm trên mặt vô cùng đau đớn, mặc dù trong lòng vô cùng không đành lòng, nhưng ông ta tự cho rằng sẽ không thua, chỉ cần thắng, con gái sẽ không sao cả.

Dù nằm mơ Tần Nhã cũng chưa từng nghĩ đến, vậy mà Tần Đại Quang thật sự lấy mình đi đánh cược, cả người như mất hồn mất vía.

“Tên khốn kiếp này chính là cầm thú, ngay cả con gái của mình cũng có thể dùng làm tiền đặt cược!”

“Vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy súc sinh khốn kiếp như vậy!”

“Cho dù ông ta thắng, cũng không cách nào thay đổi sự thật ông ta từng làm chuyện cầm thú!”



Toàn bộ người xung quanh đều chửi mắng, cho dù là những dân cờ bạc kia, lúc này đều tỏ vẻ ông ta thật không biết xấu hổ.

Những tiếng chửi rủa khó nghe vang lên không dứt, Tần Đại Quang cũng chợt nhận ra mình quá đáng rồi, ông ta hiểu rõ, nếu như có thể thắng thì còn tốt, một khi thua, vậy sẽ phải mất đi người con gái này.

“Tiểu Nhã, con đừng sợ, ván này, ba nhất định sẽ thắng, chỉ cần ba thắng, sau này không đánh bạc nữa.”

Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở buồn bã của Tần Nhã, Tần Đại Quang cũng không đành lòng, an ủi Tần Nhã một câu, đỏ mắt nhìn về phía Dương Chấn, hét lớn: “Tôi mở bài cậu!”

“Bịch!”

Tần Đại Quang thuận tay ném cây K bích lên trên mặt bàn.

Khi người xung quanh nhìn thấy cây bài đều tỏ vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên có thể hiểu vì sao Tần Đại Quang lại dám lấy con gái của mình ra đánh cược, hóa ra là lấy được bài to.

Tô San cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng an ủi: “Tiểu Nhã, cậu đừng lo lắng, bài của chú Tần to như vậy, chắc chắn có thể thắng, cậu cũng bình an vô sự rồi.”

“Ha ha, bây giờ, tôi có thể lấy những thẻ đánh bạc này rồi chứ?”

Sau khi Tần Đại Quang vứt bài xuống thì tỏ vẻ vui sướng muốn thu thẻ đánh bạc lại.

“Ông còn chưa nhìn thấy bài của tôi đâu, đã chắc chắn là mình thắng rồi sao?” Dương Chấn buồn cười hỏi.

Tay Tần Đại Quang chợt cứng đờ, cười lạnh: “Cậu ngay cả bài cũng không lật, sẽ không phải cho rằng vận may của mình tốt như vậy, lấy được A, hay là joker đen joker đỏ?”

“Vì sao lại không chứ?”

Dương Chấn cười xùy một tiếng, tiện tay lật cây bài đang úp kia lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, một cây bài màu sắc rực rỡ xuất hiện.

Xung quanh xôn xao!

Tần Đại Quang thì khiếp sợ không thôi, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chặp vào bài của Dương Chấn.

Đại Vương!

Vậy mà ông ta lại thua!

Điều này sao có thể?

Cùng lúc đó, Dương Chấn đã đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Nhã, trong ánh mắt của mọi người, dắt Tần Nhã đang đờ đẫn đi.

“Từ hôm nay trở đi, cô ta là người phụ nữ của tôi, không có bất kỳ quan hệ gì với ông!”

Dương Chấn lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy, nhiệt độ trong đại sảnh cũng như bị hạ xuống mấy độ.

“Anh buông Tiểu Nhã ra!”

Ai ngờ đúng lúc này, bỗng nhiên Tô San bắt lấy cánh tay Tần Nhã, tức giận gào với Dương Chấn.

Dương Chấn nhíu mày: “Tốt nhất đừng chọc vào tôi, bằng không tôi cũng không ngại khiến nhà họ Tô của cô trở thành quá khứ đâu!”

Mỗi người bên cạnh Tần Nhã, Dương Chấn đều đã điều tra cả rồi, cũng không phải là muốn tìm hiểu riêng tư của Tần Nhã, mà là vì an toàn của cô.

Mà Tô San là bạn thân của Tần Nhã, tất nhiên Dương Chấn biết rõ thân phận của cô ta.

Cô gái này không phải ai khác mà chính là cô chủ của nhà họ Tô giàu có bậc nhất Giang Châu, con gái duy nhất của Tô Thanh Sơn, được bảo vệ rất tốt, thậm chí ngay cả những gia đình quyền quý khác của Giang Châu cũng chưa từng nhìn thấy cô ta.

Tô San nghe vậy thì rất khiếp sợ, khiến cô ta kinh ngạc chính là, vậy mà Dương Chấn lại nhận ra thân phận của cô ta.

Những người khác cũng không hề liên hệ nhà họ Tô trong miệng Dương Chấn với nhà họ Tô giàu có bậc nhất Giang Châu, chỉ cảm thấy Dương Chấn phong độ hơn người, chắc chắn là người của dòng họ lớn.

Khi mới bắt đầu, lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt ở bàn đánh bài, tận đến giờ phút này, bọn họ mới chú ý đến sắc đẹp của Tần Nhã.

Rất nhiều người đều chợt hiểu ra, chắc chắn Dương Chấn để ý đến người phụ nữ này nên mới đến đây đánh bạc.

Sợ rằng dù ván vừa rồi thua, Dương Chấn cũng sẽ đánh tiếp, chỉ cần anh có tiền, luôn có thể ép Tần Đại Quang lấy con gái ra làm tiền đánh cược rồi thua dưới tay mình.

“San San, cậu đừng quản nữa, có chơi có chịu, đã thua, vậy sau này tớ chính là người phụ nữ của anh ta.”

Tô San còn muốn ngăn cản, bỗng nhiên Tần Nhã lên tiếng.

Dưới tình huống này, Tô San còn có thể đứng ra giúp đỡ mình, trái lại cũng có thể an ủi phần nào tâm hồn đang tổn thương của Tần Nhã.

Tô San vẫn không chịu buông tay, nắm chặt lấy tay Tần Nhã, hai mắt đỏ bừng nói với Dương Chấn: “Tôi trả anh bốn mươi tám tỷ, anh thả Tần Nhã.”

Dương Chấn tỏ vẻ nghiêm túc: “Trước giờ người phụ nữ của tôi không bao giờ bị coi như hàng hóa mà giao dịch, nếu như còn sợ liên lụy đến gia đình cô, vậy tốt nhất cô đừng xen vào việc của người khác.”

Tô San dây dưa, trái lại cũng nằm ngoài dự kiến của Dương Chấn.

Vốn cho rằng có thể uy hiếp Tô San, nhưng nào ngờ người phụ nữ này vô cùng cố chấp, vẫn nắm chặt tay Tần Nhã không chịu buông ra.

“Chỉ cần anh thả Tần Nhã, anh muốn như thế nào, tôi cũng có thể đồng ý.” Tô San cắn chặt hai hàm răng, nói.

Dương Chấn xấu xa bật cười: “Làm gì với cô cũng được?”

“Khốn kiếp! Tôi không có ý này!” Tô San nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu cô đã tự mình đưa đến cửa, vậy tôi không khách khí!”

Dương Chấn vừa dứt lời, trong khiếp sợ của mọi người, anh ôm lấy eo Tô San, vác lên vai mình, một tay nắm lấy tay Tần Nhã, trước mắt bao người, mang hai người phụ nữ rời đi.

“Khốn kiếp, anh thả tôi xuống! Thả tôi xuống!”

Tô San tức giận giãy giụa, nhưng ở trong tay Dương Chấn, cô ta sao có thể tránh thoát.

“Cậu thả con gái tôi ra! Cầu xin cậu thả con gái tôi ra! Tôi là tên khốn kiếp, tôi là súc sinh, là con rùa, cậu giết tôi cũng được, cầu xin cậu thả con gái tôi ra! Đừng mang nó đi…”

Tần Đại Quang vẫn luôn ngơ ngác, đến giờ phút này mới chợt tỉnh khỏi giấc chiêm bao, vừa nghĩ đến mình thua con gái vào trong tay người khác, cả đời đều không thể gặp nhau, ông ta hối hận không thôi.

Cuối cùng cũng tỉnh táo, liều lĩnh vọt đến trước mặt Dương Chấn, chặn đường đi.

“Cút ngay!”

Dương Chấn quát lớn.

“Phịch!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Đại Quang nặng nề quỳ xuống mặt đất, đôi mắt đỏ rực, nước mắt không cầm được chảy xuống, khóc lóc van xin: “Tôi van xin cậu, đừng mang con gái tôi đi, tôi sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách trả cậu bốn mươi tám tỷ, chỉ cầu xin cậu có thể buông tha cho con gái tôi.”

Tần Nhã nhìn thấy Tần Đại Quang quỳ gối dưới chân Dương Chấn, nghe thấy ông ta nói những lời kia, nước mắt đã không cách nào nhịn được, rơi ướt cả khuôn mặt.

“Cút ngay!”

Dương Chấn không mảy may mềm lòng, giơ chân đá Tần Đại Quang, trên vai khiêng Tô San, trong tay dắt Tần Nhã, nhanh chân rời đi.

Nếu như lúc này mềm lòng, vậy bao nhiêu công sức đều sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng anh muốn rời đi, lại có người không muốn cho anh đi, vừa muốn vào thang máy, lại có hơn mười vệ sĩ dáng người cao lớn vạm vỡ xuất hiện, trong nháy mắt bao vây lấy Dương Chấn.