Ác Ma Chiến Thần - Dương Chấn (FULL)

Chương 70: Chúng ta rời đi



Tần Nhã vừa lao ra, liền đụng vào trong một lồng ngực ấm áp, cô quá sợ hãi, đẩy mạnh đối phương ra.

“Tiểu Nhã, là anh!” Giọng nói của Dương Chấn bỗng nhiên vang lên.

Bên ngoài quá tối, Tần Nhã còn chưa nhận ra Dương Chấn, sau khi nghe được là giọng nói của anh, Tần Nhã không có chút nào do dự, bỗng nhiên lập tức bổ nhào vào trong ngực Dương Chấn, hai tay vội vàng ôm lấy cổ của anh.

Dương Chấn bị hạnh phúc đến bất ngờ mà sợ ngây người, hai tay nâng lên cao cao, thật lâu không dám để xuống.

“Tiểu Nhã, em sao vậy?” Trong lòng Dương Chấn ngọt ngào đồng thời lại rất nghi hoặc.

“Ba em nói anh bị người ở Bất Dạ Thành đánh gãy chân, em còn tưởng rằng là thật.” Tần Nhã ngẹn ngào nói.

Hoá ra là lo lắng cho mình, hai tay Dương Chấn nhẹ nhàng rơi vào trên lưng Tần Nhã, trong lòng tràn đầy cảm động: “Đừng quên chồng của em trước kia là làm gì, người ở Giang Châu này có thể để cho anh bị thương, còn chưa ra đời đâu.”

“Anh rể, anh quay về rồi!” Tần Yên vội vã xông ra khỏi phòng, liền thấy hai vợ chồng ôm nhau.

Có thể là do sốt ruột đi ra ngoài, trong tay cô ta còn mang theo một chiếc áo khoác chưa kịp mặc.

Cô ta đánh giá cao thấp toàn thân Dương Chấn mấy lần, mãi cho đến khi xác nhận Dương Chấn thật sự không bị tổn thương, cô ta mới thở dài một hơi.

Chỉ là khi nhìn thấy Dương Chấn và Tần Nhã ôm nhau ở cùng một chỗ, cô ta bỗng nhiên có chút ghen tị.

Tần Nhã bị bắt gặp khi đang ôm Dương Chấn trong lòng bối rối một trận, vội vàng đẩy Dương Chấn ra.

“Tiểu Yên, anh không sao!”

Tần Yên lo lắng, Dương Chấn nhìn ở trong mắt, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, nói không cảm động là giả.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng động cơ xe, cả hai cô gái đều giật mình, đã trễ thế như vậy, tại sao có thể có xe dừng ở trước cửa nhà lớn?

“Sẽ không phải là người Bất Dạ Thành đến báo thù chứ?” Tần Yên quá sợ hãi.

Cô ta biết Dương Chấn rất lợi hại, bây giờ lại hoàn hảo không tổn thương gì trở về, bản thân liền có chút kỳ quái.

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, Tần Yên vội vàng nói: “Anh rể, anh mau tránh đi, nếu thật sự là người Bất Dạ Thành, chúng em liền nói anh còn chưa về nhà.”

“Dương Chấn, anh mau tránh đi, nếu như bọn họ không tìm thấy anh, cũng không thể làm gì chúng em được.” Tần Nhã cũng lập tức gấp gáp.

Nhưng ở thời điểm hai chị em đang thuyết phục Dương Chấn trốn đi, cửa lớn đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, hai bóng dáng một trước một sau tiến vào, người đi ở phía trước, đầu trọc sáng loáng rất là dễ thấy.

Nghe động tĩnh phía bên ngoài, Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo cũng đi ra.

“Ông là ai? Hơn nửa đêm tới nhà của tôi làm cái gì? Cút ra ngoài ngay lập tức!” Chu Kim Hảo đang bởi vì Tần Đại Quang thiếu nợ 18 tỷ mà đang giận dữ, cũng không biết Vương Cường, thấy là hai người xa lạ, há mồm liền mắng.

“Bà câm miệng lại cho tôi!”

Tần Đại Quang kém chút nữa bị dọa tè ra nước tiểu, vội vàng đi đến bên người Vương Cường, nơm nớp lo sợ nói: “Anh Cường, tôi và tên phế vật này không có quan hệ, cậu ta dám đắc tội ngài, là chuyện của cậu ta, không quan hệ cùng một nhà chúng tôi!”

Chu Kim Hảo thế mới biết người đến là ai, trên mặt hoàn toàn trắng bệch, mặc dù không rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe đến lời Tần Đại Quang, cũng gấp gáp nói: “Phế vật này cùng nhà chúng tôi không có quan hệ, gần đây đang xử lý sự tình ly hôn cùng con gái của tôi, hiện tại cậu ta đã không phải là con rể nhà chúng tôi.”

“Mẹ, lúc nào con nói muốn ly hôn cùng anh ấy?”

“Ba, mẹ, hai người sao có thể như vậy? Anh rể đã đưa ba an toàn về nhà, tại sao lại không có quan hệ với chúng ta?”

Hai chị em Tần Nhã và Tần Yên, sau khi nghe được lời của cha mẹ, đều là tức giận không thôi.

Nhìn sắc mặt hai vợ chồng Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo, khóe miệng Vương Cường co giật một chút, cẩn thận từng li từng tí nhìn Dương Chấn một chút, thấy sắc mặt của anh không có gì biến hóa, lúc này mới vội vàng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.

Đi đến trước mặt Tần Đại Quang, hai tay cung cung kính kính đưa tới: “Anh Tần, đều là do tôi quản giáo không nghiêm, thủ hạ đánh anh Tần, trong tấm thẻ này có 15 tỷ, coi như là chúng tôi bồi thường tiền chữa trị cho ngài, còn xin anh Tần tha thứ.”

“Con mẹ nó không quỳ xuống hướng anh Tần xin lỗi!” Đem thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Tần Đại Quang, Vương Cường một cước đạp lăn tên tiểu đệ mang đến.

Tiểu đệ vội vàng quỳ gối Tần Đại Quang dưới chân: “anh Tần, thật xin lỗi, tôi biết sai, không nên động thủ đối với ngài, còn xin ngài tha thứ cho tôi.”

Người một nhà đều ngây người, Tần Đại Quang càng là khiếp sợ không thôi.

Khoảng thời gian này ông ta trà trộn các chỗ ăn chơi lớn, đối với thân phận của Vương Cường, lại biết rõ rành rành.

Nhưng giờ phút này, vậy mà mang theo 15 tỷ bồi thường với mình, còn để người đánh mình kia quỳ xuống nói xin lỗi.

Nếu như việc này truyền đi, sợ rằng toàn bộ giới ăn chơi ở Giang Châu sẽ phải kinh sợ.

Chu Kim Hảo bên tai chỉ có 15 tỷ Vương Cường nói, vội vàng cướp thẻ ngân hàng từ trong tay Tần Đại Quang, cười lạnh một tiếng nói: “Coi như các người còn có chút nhãn lực, thậm chí ngay cả chồng tôi cũng dám đánh, các người đã biết sai, vậy thì nhanh cút ngay đi!”

Bà ta sợ đối phương bỗng nhiên đổi ý, chỉ có chờ Vương Cường rời đi, số tiền kia mới có thể yên tâm có được.

Vương Cường nhìn Dương Chấn một chút, thấy anh không có bất kỳ biểu thị gì, lúc này mới vội vàng mang theo thủ hạ của mình rời đi.

Mãi đến khi tiếng động cơ ngoài cửa hoàn toàn biến mất, Tần Đại Quang mới bình phục sau cơn chấn động và lúc này vô cùng tỉnh táo.

Ông ta thật sâu nhìn Dương Chấn một chút, vốn còn tưởng rằng Dương Chấn sẽ bị đánh thành tàn phế.

Nhưng khiến ông ta không nghĩ tới chính là, Dương Chấn không chỉ hoàn toàn không chút tổn hại trở về, thậm chí Vương Cường còn tự thân đến nhà bồi thường xin lỗi.

Ông ta không ngu ngốc giống như Chu Kim Hảo, có một số việc rất dễ dàng liền có thể nghĩ thông.

“Lấy ra! Đây là tiền mồ hôi nước mắt mà ông đây bị đánh mới đổi lấy, người phụ nữ chết tiệt như bà muốn độc chiếm? “Tần Đại Quang một tay lấy thẻ ngân hàng đoạt lấy, quay người liền trở về phòng.

Tiền tới tay lại bị Tần Đại Quang lấy lại, Chu Kim Hảo liền khóc và mắng đuổi theo đi vào.

Bên trong gian phòng rất nhanh lại vang lên âm thanh cãi nhau của hai vợ chồng.

“Cái nhà này, quả thực không có cách nào ở lại.” Tần Yên đỏ mắt nói một câu, cũng trở về phòng.

Tần Nhã một mặt phức tạp mắt nhìn Dương Chấn: “Tiếu Tiếu còn đang ngủ, chúng ta cũng trở về đi.”

Đợi đến khi hai người về đến phòng, Tiếu Tiếu đang khóc lớn: “Ba, mẹ, mọi người đi đâu vậy? Tiếu Tiếu sợ, Tiếu Tiếu sợ.”

Chu Kim Hảo và Tần Đại Quang còn đang đánh chửi ở dưới lầu, Tiếu Tiếu hiển nhiên là bị động tĩnh dưới lầu đánh thức.

“Tiếu Tiếu không khóc, mẹ và ba đều ở đây.” Tần Nhã vội vàng ôm lấy Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu khóc một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Dương Chấn nhìn xem dáng vẻ con gái mặt mũi tràn đầy nước mắt, trong lòng đau xót, lớn lên ở trong loại gia đình này, tuổi thơ của Tiếu Tiếu sao có thể vui vẻ?

“Dương Chấn, chúng ta dọn ra ngoài ở đi!”

Sau khi Tần Nhã đặt con gái lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiếu Tiếu trong trắng như lòng trứng.

Cô bỗng nhiên vẻ mặt chân thành nhìn Dương Chấn nói: “Cái nhà này vô luận là như thế nào, em đều có thể tiếp nhận, nhưng em không muốn con gái sinh hoạt ở bên trong hoàn cảnh này, đợi con bé trưởng thành, trong trí nhớ tất cả đều là kí ức ông ngoại và bà ngoại cãi nhau.”

“Được.”

Dương Chấn đang cầu mà không được, mỉm cười: “Ngày mai sau khi tan việc, chúng ta dón Tiếu Tiếu đi đến khu biệt thự Vân Phong.”

“Nhưng nếu như chúng ta đều đi, Yên Yên phải làm sao bây giờ?” Tần Nhã bỗng nhiên lại có chút lo lắng em gái một mình đối mặt với mọi chuyện.