Ác Ma Chiến Thần - Dương Chấn (FULL)

Chương 832: Thành ý giá trên trời



Trong mắt Tào Khánh tràn ngập trêu tức như đang nói với Dương Thanh đây là hậu quả khi chống đối hắn.

“Ranh con ngông cuồng, dám bảo Tào Trí tao quỳ xuống cầu xin sao?”

Tào Trí không nhìn thấy rõ mặt của Dương Thanh, vừa đến gần anh vừa nói: “Mày là cái thá gì mà dám…”

Nhưng hắn ta mới đi được mấy bước đã không nói nên lời.

Bởi vì hắn ta đã thấy rõ gương mặt của Dương Thanh, vô cùng khϊế͙p͙ sợ.

“Ranh con vừa rồi huênh hoang tuyên bố bắt anh tao quỳ xuống xin tha cơ mà?”

“Giờ anh tao tới rồi, huênh hoang tiếp đi?”

“Mày cũng dám bắt anh tao quỳ xuống sao?”

Tào Khánh không nhận ra vẻ mặt Tào Trí thay đổi, lại càng ngông nghênh hơn, đi tới trước mặt Dương Thanh giơ tay định tát anh.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai vang dội.

Nhưng không phải Tào Khánh tát Dương Thanh mà là Tào Trí tát Tào Khánh.

“Sao anh lại đánh em?”

Tào Khánh trợn tròn mắt không dám tin.

Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Tào Trí đánh hắn.

Tào Trí cả giận nói: “Đánh mày đấy!”

“Bốp bốp bốp!”

Nói xong, hắn ta lại tát thêm vài cái.

Mặt Tào Khánh nhanh chóng sưng vù.

“Tào Trí, đầu anh úng nước à?”

Tào Khánh vội vàng né tránh bàn tay của Tào Trí, giận dữ nói: “Em trai anh bị người ta bắt nạt, anh không tính sổ còn đánh lại em anh hả?”

“Mày câm mồm ngay cho tao!”

Tào Trí tức giận quát: “Còn nói nhảm thêm một câu, mày lập tức cút về gia tộc tao tao!”

Câu nói này có lực sát thương rất mạnh, Tào Khánh lập tức ngậm miệng.

Dương Thanh cười híp mắt nhìn Tào Trí. Anh biết tại sao hắn ta đánh Tào Khánh.

Bản thân hắn ta cũng từng bị Dương Thanh vả mặt ở nhà họ Tôn, nói gì đến Tào Khánh?

Sợ là Dương Thanh dám đánh Tào Khánh tàn phế thật.

“Dương Thanh, mặc kệ cậu và em tôi có xích mích gì, tôi cũng muốn xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua cho nó”.

Tào Trí đi tới trước mặt Dương Thanh, trầm giọng nói.

Hắn ta căm hận Dương Thanh đến mức muốn tự tay lấy mạng anh, nhưng cũng biết mấy gã vệ sĩ bên người mình không làm gì được anh.

Lần này tới Yến Đô, hắn ta vẫn còn việc quan trọng hơn cần làm, không thể vì Dương Thanh làm hỏng chuyện lớn.

Cho nên dù không cam lòng, hắn ta cũng chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước Dương Thanh.

“Sao anh lại xin lỗi thằng đó?”

Tào Khánh sững sờ, không ngờ Tào Trí, người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào có thể hô mưa gọi gió trong gia tộc lại cúi đầu xin lỗi một người trẻ tuổi ở Yến Đô.

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, chắc chắn Dương Thanh có thân phận đặc biệt nên Tào Trí mới phải cúi đầu.

Nghĩ tới đây, mặt hắn thoắt cái trắng bệch.

Lúc này hắn mới hiểu tại sao vừa rồi Tào Trí lại đánh mình.

Chỉ sợ nếu Tào Trí không làm vậy, Dương Thanh sẽ bắt hắn phải chịu hậu quả nặng hơn.

Dù sao hắn đã tự khoe thân phận nhưng Dương Thanh vẫn đánh gãy chân ông chủ quán bar.

“Người sai đâu phải anh Tào, anh xin lỗi làm gì?”

Dương Thanh cười nói: “Anh không biết vừa nãy em trai anh phách lối lắm đấy, dám bắt người phụ nữ của tôi hầu hạ hắn một đêm, còn đòi đánh tôi tàn phế”.

“Nếu có người uy hϊế͙p͙ anh như vậy, anh có đập chết kẻ đó không?”

Tào Trí bất giác run lên. Hắn ta biết ý của Dương Thanh là, nếu hắn ta không tỏ ra thành ý thì sẽ không tha cho Tào Khánh.

“Đồ chết tiệt, xin lỗi đi!”

Tào Trí quát Tào Khánh: “Nếu không được cậu Thanh tha thứ, tao đánh gãy chân chó của mày!”

Tào Khánh bị dọa sợ hết hồn. Tuy đoán được Dương Thanh không đơn giản nhưng hắn vẫn không thể xin lỗi một người trẻ tuổi ở Yến Đô được.

“Anh ơi, nó chỉ là một thằng ranh con ở Yến Đô, có tư cách gì bắt em phải xin lỗi?”

Tào Khánh cả giận nói: “Anh cúi đầu với nó, nhưng em sẽ không cúi đầu trước một thằng ngu ở Yến Đô đâu”.

“Bốp!”

Tào Trí lại tát Tào Khánh, quát tháo: “Xin lỗi!”

Tào Khánh lập tức hoảng loạn. Dường như Tào Trí rất giận, nếu hắn không xin lỗi có lẽ sẽ bị đánh gãy chân thật.

“Xin lỗi!”

Tào Khánh đi tới nhìn Dương Thanh, cắn răng nói.

“Không có thành ý gì cả”.

“Không biết như vậy đã đủ để đổi lấy tình bạn của cậu Thanh chưa?”

Vừa rồi còn đưa một tỷ, bây giờ đã đổi thành mười tỷ.

Tào Khánh chết lặng!

Hạ Hà cũng trố mắt nhìn, ngơ ngác che miệng.

Chỉ có Dương Thanh vẫn bình thản giống như mười tỷ chỉ là một con số nhỏ, không đáng là bao.

- ---------------------------