Anh Không Yêu Cô Ta

Chương 11: Thiên sinh lệ chất (Trời sinh quyến rũ xinh đẹp)



Buổi chiều, Hà Tiểu Vãn vừa rời khỏi nhà đã thấy xe của Nghệ Lâm đậu bên ngoài biệt thự chờ sẵn.

"Hà tiểu thư, ngài Cố có dặn buổi chiều cô phải quay lại nhà làm việc riêng..."

Không đợi Nghệ Lâm nói hết câu, Hà Tiểu Vãn đã lên tiếng trước.

"Tôi biết rồi." Sau đó thì mở khóa ngồi lên xe riêng.

Nghệ Lâm đang đứng mở sẵn cửa xe: "..."

Sau một tiếng động lớn, chiếc Lotus Evija phía trước cứ như vậy rồ ga lao đi, Nghệ Lâm hoàn hồn, không dám chậm trễ đuổi sát phía sau.

Cô có vẻ rất vội, phóng xe qua mấy con đường lớn như không có điểm dừng. Cứ xe chạy phía trước xe đuổi phía sau, cuối cùng dừng lại ở Lệ Giang cổ trấn dưới chân núi.

Hà Tiểu Vãn xuống xe, vòng ra sau cốp xe lấy đồ, thấp thoáng có rất nhiều túi lớn nhỏ khác nhau, hình như là túi quà.

Trong lúc Nghệ Lâm đang băn khoăn không biết có nên báo lại tình hình cho Cố An Tước hay không thì Hà Tiểu Vãn đã đi về phía này, một tay xách gọn đống quà một tay gõ cửa kính xe anh.

Nghệ Lâm vội vàng hạ cửa kính xe xuống.

"Đợi tôi một lát." Thì ra là cô đưa anh chìa khóa xe của mình, Nghệ Lâm lập tức hiểu ý, vội nhận lấy rồi gọi người đến lái xe đi.

Hôm nay cô quay về là để thăm lão Quý.



Thời gian ba năm trước, vừa học đại học trên trường vừa dành chút thời gian rảnh rỗi đến đây học thuật. Ba năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, tất cả mọi thứ đều bị cô bỏ lại ở đây từng ấy năm trong cái màn sương lạnh như đầu tháng Ba ở cổ trấn.

Vừa vào sân đã có người nhận ra cô.

"Sư muội?"

Hà Tiểu Vãn nhìn sang, nhanh chóng nhận ra đối phương là Trác Văn Thiên.

"Trác sư huynh, không ngờ lại gặp được anh luôn."

Trác Văn Thiên dáng vẻ nho nhã, thiên chất thư sinh, ngày đầu nhập học ở đây cũng là anh nhiệt tình chủ động dẫn dắt cô. Cũng đồng thời là học sinh gắn bó với lão Quý nhất.

Hai người nhận ra nhau thì vô cùng mừng rỡ. Trác Văn Thiên cũng bỏ dở công việc đang làm, phủi tay đến giúp cô cất đồ.

"Sao quay về không báo trước?"

Hà Tiểu Vãn đưa đồ cho anh, chợt nhớ ra giờ này lão Quý cũng đang lên lớp. Ông truyền lại bí thuật cả đời cho mấy người Hà Tiểu Vãn, nửa đời còn lại từ giã thành phố ở ẩn dưới chân núi dạy học cho bọn trẻ trong cổ trấn.

Cô rất lâu mới lại cảm nhận được cái không khí xung quanh bình yên và dễ chịu đến vậy.

"Em... không định ở lại, vậy nên... mới không báo trước..."

Trác Văn Thiên dừng động tác, anh thẳng lưng nhìn cô, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Trong số mấy người là truyền nhân của lão Quý, duy nhất có cô là nữ. Cũng là người có tâm tư kín kẽ và gia thế hiển hách nhất.

"Không sao, dù gì lúc nào em cũng có thể quay lại. Đi thôi, đưa em đi gặp lão Quý."

Tấm bình phong trong thư phòng của lão Quý cứ hai mươi năm sẽ được đổi mới, chỉ kỳ lạ ở chỗ nói đổi mới thật ra cũng chỉ là đổi khung, nội dung bức tranh vẫn cũ kỹ y như vậy.

Hà Tiểu Vãn gập chân quỳ lên cái gối mềm, nhìn quanh phòng cảm thán.

"Thầy, một lát nữa sẽ đổi lại cho thầy cái khung mới, cả cái kỷ trà kia nữa... đều cũ cả rồi..."

Lão Quý nâng chén trà, ông đeo kính lão chỉ lúc dạy học, còn bình thường thị lực đều không thua kém người ở độ tuổi sáu mươi là bao.



Nghe cô nói vậy, lão chỉ hừ hừ, giọng điệu như hờn trách.

"Trò chê lão già này không đủ kinh phí sửa nhà đúng không?"

Hà Tiểu Vãn cười cười vội xua tay. "Học trò không dám, chỉ là lúc nhỏ hứa sau này sẽ quay lại báo ân, hôm nay quay về liền không dám chậm trễ."

Lão Quý lại thuần thục rót trà. Cô phát hiện ông vẫn quen uống loại trà đinh lăng đặc trưng ở đây.

Cô cũng nhấp một ngụm, hương vị đậm đà khiến cả người khoan khoái hẳn đi.

"Trò định ở lại bao lâu?"

"Ba mươi phút ạ."

"..."

Khụ khụ khụ...

Trác Văn Thiên bị sặc, ho đến tê tâm liệt phế.

"Thà ở cạnh người đó cũng không chịu nán lại với lão già này vài canh giờ?"

Hà Tiểu Vãn càng lắc đầu mạnh hơn, gương mặt nhỏ nhắn cũng đã phiếm hồng.

"Hà hà hà..."

Hiếm khi hai học trò mới thấy lão Quý cười một cách vui vẻ đến vậy, nhưng nụ cười này, chỉ có Hà Tiểu Vãn mới hiểu.

Một lát sau, ông nói.

"Được rồi, về sớm đi."

...

Hà Tiểu Vãn ngồi xe của Nghệ Lâm quay về Nam Dương.

Lúc Cố An Tước từ trong phòng Hội nghị đi ra liền bắt gặp phía xa xa có bóng người sải bước đi tới.

Người đàn ông thoáng sững người, đứng bất động nhìn về hướng đó.

Hà Tiểu Vãn đã trút bỏ bộ váy dài lả lướt cùng những tông màu nhẹ nhàng, thay vào đó là một bộ đồ hợp môi trường công sở.

Chiếc váy vẫn vô cùng kín đáo, cổ áo thiết kế hình chữ V ôm hết phần trên ngực, vai áo vuông vức tôn lên bờ vai chuẩn, mảnh khảnh. Chỉ có điều chiếc váy màu đen là kiểu ôm bó sát, cái eo nhỏ hiện rõ, ngay cả phần hông cũng lộ ra đường cong quyến rũ xinh đẹp.

Cố An Tước cảm nhận hơi thở trở nên nóng rực.

Cho đến khi cô nhanh chân bước đến, anh vẫn chưa hoàn hồn.

"Bộ trưởng Cố?"

Người đàn ông khẽ hắng giọng, nhanh chóng định thần lại, giọng nói thiếu tự nhiên.

"Theo nguyên tắc... em muộn hai mươi bảy phút..."

Hà Tiểu Vãn không nhận ra nét mặt thiếu tự nhiên của anh, cô giơ cổ tay nhin đồng hồ rồi gật gù.

"Tôi biết cái chức thư ký Bộ trưởng này không dễ ngồi nên đã cố gắng nhanh nhất có thể rồi đấy, không ngờ vẫn đến muộn..."