Có lẽ những người làm nghề bác sĩ thì luôn bình tĩnh thế này nhỉ, chắc là quen với việc sinh tử rồi. Tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lục Cố Chi nên đành nhịn lại.
Dù sao Lục Cố Chi cũng là bác sĩ chính của tôi, không nên đắc tội.
Thời gian diễn ra phẫu thuật được sắp xếp rất nhanh, ngay tối hôm đó, Lục Cố Chi đã giục tôi làm thủ tục nhập viện, chờ đến lúc phẫu thuật.
Vì sợ mẹ lo lắng nên tôi không kể việc phải làm phẫu thuật với người nhà. Ban ngày có bạn bè ghé qua thăm nên có vẻ không cô độc lắm, nhưng đến tối, chỉ còn lại một mình tôi nằm trong phòng bệnh, tôi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Bao nhiêu lời đồn đại kinh dị về bệnh viện liên tục xuất hiện trong đầu. Tôi nằm gác chân, lướt điện thoại, miệng ngâm nga mấy bài hát đang thịnh hành.
Đang high thì cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước vào.
“Anh vẫn chưa tan làm sao?”
“Đuổi tôi đi à?”
“Em đâu dám, lỡ ngày mai tay anh run lên một cái, để quên dao dĩa gì trong ngực em, thì em xong đời mất.”
Lục Cố Chi tự động nhấc một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi, đã cởi chiếc áo blouse trắng trên người xuống, nhìn cũng bớt nghiêm nghị hơn. Tôi không biết là Lục Cố Chi cố ý ở lại cùng tôi, hay vì lý do công việc nên bắt buộc phải ở lại muộn thế này.
Không cần biết lý do cụ thể là gì, nhưng ngày mai tôi phải làm phẫu thuật, thực sự cũng không muốn cô đơn một mình nằm trong bệnh viện.
“Hồi hộp không?”
“Hơi hơi.”
Vốn dĩ không muốn lộ ra mặt mềm yếu nhất của mình với Lục Cố Chi, nhưng không thể không thừa nhận rằng, bây giờ tôi thấy hơi sợ rồi đấy.
“Lục Cố Chi, anh có đảm bảo là ca phẫu thuật này sẽ không sao cả không? Em thấy trên mạng nói, nếu khối u ở vị trí sâu quá, sẽ phải gây tê toàn thân, sơ ý động đến chỗ nào đó, sẽ khiến bệnh chuyển biến xấu.”
Ban nãy tôi nằm lướt điện thoại, đọc từng câu trả lời của mọi người, cảm thấy bản thân mình như đã bước một chân vào cửa tử rồi.
“Có người còn kể rằng, khi người đó làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, phát hiện đấy là khối u ác tính, cuối cùng phải cắt bỏ hết cả một bên ngực. Có lẽ nào em cũng sẽ... sẽ giống thế không?”
Tôi không thể tưởng tượng nổi, một cô gái tuổi còn đang phơi phới như tôi, nếu chẳng may bị cắt mất ngực, thì sau này tôi làm sao mà yêu đương, lấy chồng, sinh con đẻ cái được.
Càng nghĩ lại càng sợ, càng nghĩ lại càng khó ngủ.
Ai ngờ Lục Cố Chi không định an ủi tôi, mà bắt đầu thảo luận về vấn đề này thật: “Trên bàn mổ đúng là có khả năng sẽ gặp phải các tình huống bất ngờ, bất cứ mọi ca phẫu thuật nào cũng có thể gây ra biến chứng nguy hiểm, do đó cần phải chuẩn bị tâm lý vững vàng.”
“Anh nói nghiêm túc đấy hả?”
Lục Cố Chi chỉ nhìn tôi, im lặng không nói gì, càng làm tăng sự đáng tin của câu trả lời phía trên.
Bao nhiêu sự việc trong quá khứ vụt qua trước mắt, y như trong phim điện ảnh, nước mắt bắt đầu rơi lã chã: “Em biết là có ác giả ác báo mà. Ngày xưa em làm hại anh phải chuyển trường, bây giờ quả báo đến rồi, ông trời cho anh cơ hội để trả thù em đấy.”
“Nhưng anh yên tâm, nếu chẳng may em gặp chuyện gì, em cũng không trách anh đâu, đây là cái số của em rồi.”
Nước mắt ngày càng nhiều, khiến cho Lục Cố Chi hoảng hốt giải thích: “Anh chỉ dọa em thôi, ngày mai chắc chắn sẽ không sao cả, anh bảo đảm.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Lỡ bị biến chứng thì sao? Không có ngực thì em còn gì là phụ nữ nữa?”
“Sẽ không biến chứng đâu, anh lấy tên anh ra thề.” – Lục Cố Chi không dám dọa tôi nữa, luống cuống nhét giấy lau nước mắt vào tay tôi – “Kể cả em không có ngực, thì em vẫn là phụ nữ mà, người nào thích em thì vẫn sẽ thích em thôi.”
Tôi nằm vật xuống giường, tâm trạng cũng dần ổn định trở lại: “Ca phẫu thuật ngày mai, xin nhờ anh.”
Lục Cố Chi “Ừ” một tiếng – “Em yên tâm.”
Có lẽ là vì có người ở bên trông chừng, đêm đó tôi ngủ yên ổn hơn so với tưởng tượng, Lục Cố Chi rời đi từ lúc nào tôi cũng không hề hay biết.
Phẫu thuật cắt bỏ khối u rất đơn giản, còn không lâu bằng thời gian tôi đi nhổ răng.
Tôi nhìn chằm chằm vào vết khâu trên ngực, không thể tin nổi: “Chỉ thế này thôi á? Xong rồi à?”
Y tá nghe tôi hỏi như vậy, bật cười: “Vốn dĩ rất đơn giản mà, những ca phẫu thuật như thế này, Chủ nhiệm Lục rất ít khi tự mình động tay.”
Cách một lớp khẩu trang, tôi vẫn thấy được vẻ cười cợt đắc ý của Lục Cố Chi. Lại nhớ đến cảnh tượng khóc lóc thảm thiết tối hôm qua, tôi xấu hổ không chịu được.
Lục Cố Chi ngoài mặt giả vở an ủi, nhưng trong lòng chắc đã chửi tôi là đồ ngu từ lâu rồi.
Tôi chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo, đưa tay với được một nửa, đột nhiên khựng lại.
Thấy tôi cứ đứng bất động, Lục Cố Chi ngoảnh đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi vấn. Tôi gượng cười: “Ờ, bác sĩ Lục ơi, tay em vẫn còn tê quá, bác sĩ có thể giúp em... cài dây bra ở đằng sau lưng không?”
Ánh mắt Lục Cố Chi nhìn tôi rất sâu xa, ngay cả tôi cũng thấy bản thân mình giống như một đứa lưu manh mê trai hết thuốc chữa.
Và còn trùng hợp hơn nữa, hôm nay tôi lại mặc đúng chiếc bra ren màu đen hôm đó.
Tôi nói thêm: “Thế cô y tá vừa nãy đâu rồi, em nhờ cô ấy giúp cũng được.”
Lời còn chưa nói xong, Lục Cố Chi đã tiến đến, vòng qua sau lưng tôi. Tôi cảm nhận được bàn tay của Lục Cố Chi vén tóc tôi lên, ngón tay cài áo mang chút mát lạnh, không cẩn thận chạm nhẹ vào lưng, khiến toàn thân tôi run lên.
Tình huống này có chút mờ ám rồi nhé.
Cũng may là tốc độ của Lục Cố Chi rất nhanh, đã cài xong trước khi tình huống trở nên khó xử hơn. Tôi để ý thấy vành tai của anh ta lại bắt đầu đỏ ửng lên rồi.
Có lẽ vì đã làm xong phẫu thuật, bỗng cảm thấy anh ta như chị em tốt của tôi vậy . Trong lòng lại có chút đồng cảm, làm bác sĩ chữa trị tuyến vú cũng không đơn giản nhỉ?
“Sau khi phẫu thuật xong, nhớ phải ăn các món thanh đạm, không được thức khuya.” – Lục Cố Chi còn đệm thêm một câu nữa – “Đặc biệt là không được uống rượu bia.”
Tôi biết là anh ta vẫn còn ghi thù chuyện hôm đi ăn xiên nướng, tôi uống say nôn ra đầy đường, nên vội gật đầu: “Anh yên tâm, em không phải con sâu rượu đâu, ít khi uống lắm. Nếu có tiệc xã giao, em nhất định sẽ từ chối, bảo là anh không cho em uống.”
“Ừ.” – Lục Cố Chi tháo khẩu trang, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắc lại lời tôi – “Cứ bảo là tôi không cho em uống.”
Tôi thật sự không hiểu, chuyện này có gì để Lục Cố Chi thấy vui thế sao?
Khoảng thời gian sau phẫu thuật, Lục Cố Chi lại tiếp tục trở thành “chiếc đồng hồ báo thức chạy bằng cơm”, ngày ngày đúng giờ nhắc tôi phải đi ngủ, đúng giờ hơn cả bản tin thời sự. Không chỉ vậy, còn ép tôi phải chụp lại ảnh ba bữa cơm trong ngày rồi gửi cho anh ta kiểm tra.
Người khác đi bệnh viện chỉ để khám bệnh, tôi đi bệnh viện xong có thêm một “bà mẹ” nữa. “Bà mẹ” này lại còn là người mà tôi từng crush hồi đi học chứ!
“Đinh Đinh, dạo này cậu đang hẹn hò đúng không? Cả ngày cứ nhìn vào màn hình điện thoại rồi cười cười, bọn tôi gọi mãi cậu cũng chẳng nghe thấy.”
Trước câu hỏi này của đồng nghiệp, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra, ngày nào tôi và Lục Cố Chi cũng nhắn tin với nhau, hành động này đã vượt qua ranh giới rồi.
Tình hình thế này có chút nguy hiểm. Tôi không sợ Lục Cố Chi không khống chế được, mà tôi sợ bản thân sẽ bị anh ta câu hồn, lại không nhịn được mà theo đuổi anh ta thêm một lần nữa.
Hồi trước Lục Cố Chi bị tôi theo đuổi đến mức phải chuyển trường, bây giờ người ta đã là Phó chủ nhiệm rồi, đâu thể vì trốn tránh tôi mà nghỉ việc, chuyển sang bệnh viện khác được?
“Sau khi lên sóng chương trình của đài chúng ta, bác sĩ Lục xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đồng nghiệp đưa điện thoại cho tôi xem: “Sau khi tập hôm đó được phát sóng, có biết bao nhiêu em gái mê mệt nhan sắc của bác sĩ Lục. Hôm nay đồng nghiệp làm ở bộ phận đưa tin có kể với tôi, rất nhiều người đổ xô đến đăng kí khám ở khoa của bác sĩ Lục, có những hành động quá khích với anh ấy, khiến anh ấy bắt buộc phải dừng khám bệnh rồi.”
Tôi sốc nặng.
Rồi xong, lần này, có lẽ Lục Cố Chi phải chuyển viện thật rồi.