4.
"Cô không thấy nực cười chút nào à? Ngày xưa tiểu thư danh giá được gả chồng mới có nha hoàn đi theo bồi giá, ai mà tin được tới thời này cũng xảy ra tình huống như thế được."
Chu Vi tiếp tục mỉa mai:
"Nói đi cũng phải nói lại, Trần Thi Yến, bản lĩnh của cô cũng lớn đấy chứ, lớn tới mức khiến Tân Nam dù có kết hôn cũng nhất quyết không bỏ rơi cô. Đúng là vô liêm sỉ!"
Tôi chỉ biết ngồi đờ đẫn ra đó, không phản bác được, cũng không có hơi sức đâu nặn ra một nụ cười gượng nữa.
"Nghe nói cô rất giỏi hội hoạ đúng không?"
Vừa nói, Chu Vi vừa đứng dậy đi tới trước mặt tôi, cầm hai tay tôi lên.
Cố Tân Nam rất thích đôi tay của tôi. Thế nên, mặc dù sinh ra đã là con gái của một người làm tại Cố gia, tôi lại chưa từng phải động tay vào làm bất kỳ công việc gì nặng nhọc. Thành thật mà nói, Cố gia cũng như Cố Tân Nam đều đối xử với tôi rất tốt.
Mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà chồng chỉ vì sinh ra tôi là con gái. Năm đó, tôi vừa tròn hai tuổi. Mẹ bị đuổi đi tay trắng, bồng bế tôi lang bạt ngoài trời, dầm mưa dãi nắng, chịu nhiều khổ cực.
Sau này, chính phu nhân của Cố gia, mẹ của Cố Tân Nam, đưa tay giúp đỡ cưu mang hai mẹ con chúng tôi, nhận mẹ tôi vào làm, cho chúng tôi có nơi ăn chốn ở. Từ đó, tôi cũng không cần phải lo lắng tới cơm áo gạo tiền, cứ thế thẳng một đường học tập lên tới tận đại học.
Sức khoẻ mẹ tôi không được tốt, trước lúc mất, bà vẫn luôn căn dặn tôi phải ghi nhớ kỹ một điều: không bao giờ được quên ơn cưu mang của Cố gia. Tương lai dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải đền đáp ơn nghĩa này.
Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn răm rắp nghe theo lời của Cố Tân Nam, chưa một lần từ chối. Bởi vì tôi hiểu rõ, mạng sống của hai mẹ con chúng tôi là do Cố gia ban cho. Cũng bởi vì một lẽ, tôi luôn yêu thầm anh ấy.
"Đôi tay cô đẹp thật!".
Chu Vi mở miệng xuýt xoa, sau đó dùng ánh mắt chế giễu từ trên cao nhìn xuống mặt tôi:
"Chỉ tiếc là cái đẹp lại xuất hiện ở một kẻ thấp hèn như cô!"
"Chính vì cô nên Tân Nam mới bất chấp, khiến ba mẹ tôi không vui."
Nói rồi, Chu Vi lại nhìn tôi, cười như không cười:
"Có lẽ cô phải biết, Cố Tân Nam còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ, rất được ông Cố coi trọng."
"Trần Thi Yến, tôi và Chu gia có thể giúp Tân Nam lấy lại mọi thứ đáng lẽ nên thuộc về anh ấy. Nhưng nếu như tôi không vui..."
"Chu tiểu thư, cô yên tâm!"
Tôi cố gắng đứng dậy. Không hiểu sao buổi sáng, sau khi ngủ dậy, tôi chợt cảm thấy trong người hơi khó chịu, thậm chí còn nôn cả vào bữa sáng. Trong lòng đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành.
Bình thường Cố Tân Nam không thèm dùng biện pháp bảo vệ. Anh vẫn luôn nói với tôi:
"Có cái quái gì to tát đâu? Bầu thì đẻ, chả nhẽ anh lại còn không nuôi nổi được hai mẹ con em chắc?"
Nghĩ đến đây, tôi bật cười.
"Trần Thi Yến, cô cười cái gì?"
"Không có gì. Chu tiểu thư, tôi sẽ không làm hỏng chuyện tốt của cô đâu."
Tôi tự mình đi đến bệnh viện kiểm tra. Tới khi tôi quay trở về Cố gia, Cố Tân Nam vẫn chưa về. Tôi đành ngồi trên bậc đá trước cổng đợi anh vậy.
Khi chiếc xe của anh dừng lại trước cổng, tôi mở cửa xe ra rồi nhào vào lòng anh như một đứa trẻ.
Hồi còn bé tí, tôi vẫn thường đợi anh ở cổng sau mỗi giờ tan học, cứ thấy bóng anh liền lập tức chạy sà vào lòng anh. Sau này khi đã lớn hơn, nhận thức về khoảng cách địa vị giữa hai chúng tôi cũng rõ ràng hơn, tôi dần bỏ đi thói quen này, không bao giờ lặp lại hành động này nữa.
Anh hơi bất ngờ nhưng vẫn dang rộng tay ra ôm lấy tôi.
Tôi ôm chặt lấy anh, nhón chân lên, hôn vào môi anh, cười ngọt ngào:
"Tân Nam, em đợi anh lâu lắm rồi."
Có lẽ vì lần làm nũng hiếm hoi này của tôi, khuôn mặt anh trông rất dễ chịu. Anh đáp lại nụ hôn của tôi, dịu dàng hỏi:
"Sao tự dưng em lại làm nũng với anh thế?"
"Anh không thích em làm nũng với anh hả?"
Cố Tân Nam nâng cằm tôi lên, dùng ngón tay lau đi vệt hôn vương bên khoé môi tôi, sau đó ghé vào tai tôi cười cười:
"Em nghĩ thế nào?"
5.
Tôi hơi xấu hổ, khuôn mặt nóng ran nhưng hai tay vẫn cố chấp ôm vòng qua cổ anh không chịu buông.
Chúng tôi dính lấy nhau như sam, cùng nhau đi vào nhà.
Cố Tân Nam kéo tôi lên lầu, đi vào phòng ngủ của anh.
"Giường của em bé quá."
Anh ép tôi tựa lưng vào cửa, hôn thật lâu rồi lại nói tiếp:
"Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, không dùng được, thay cái mới đi."
Ánh trăng vàng lặng lẽ chiếu xuyên qua cửa sổ, tràn ngập khắp căn phòng.
....
Anh ôm tôi vào lòng, theo thói quen châm lên một điếu thuốc. Tôi vội vàng cướp lấy cả hộp thuốc lá lẫn bật lửa của anh:
"Anh, em chỉ muốn anh tập trung ôm em thôi."
Có thể nhìn ra được anh đang rất vui, không những không giận tôi vì hành động vừa rồi lại còn chiều theo ý của tôi. Cố kìm cơn thèm thuốc lá, anh quay sang ôm tôi thật chặt.
"Tối nay em sao thế? Tự dưng thấy anh hư thế nhỉ?"
Cố Tân Nam hôn lên mái tóc còn đang ướt nhẹp của tôi, thì thầm với tôi bằng giọng rất đỗi dịu dàng và chiều chuộng mà chính anh không nhận ra được.
"Anh, ôm em chặt thêm chút nữa."
Tôi rúc sát vào lòng anh, cố gắng áp cái bụng phẳng lỳ vào cơ thể ấm áp của anh. Cục cưng bé bỏng như hạt đậu của mẹ, như thế này có tính là đã được ba ôm chưa?
Tôi cố gắng không khóc, chỉ có thể giả vờ nũng nịu, bám riết lấy anh không rời.
"Cứ ngoan như này có phải hơn không, em muốn gì anh cũng cho."
"Vậy anh cho em đi nước ngoài du học đi."
Chắc là đã phát chán khi nghe tôi liên tục đòi đi du học, Cố Tân Nam liền nổi giận:
"Được, muốn đi thì đi đi. Nhưng phải sinh cho anh một cô công chúa đã rồi em đi đâu cũng được."
Anh nhéo cằm tôi, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm:
"Trần Thi Yến, nếu không sinh được cho anh một cô con gái giống em như đúc, vậy thì cả đời này có nằm mơ em cũng đừng hòng rời xa anh!"
Chút hy vọng nhỏ nhoi của tôi cuối cùng lại bị anh làm cho tan tành.
Tôi đành phải tiếp tục làm nũng, cố gắng dỗ dành cho anh vui.
Mất một lúc sau, Cố Tân Nam mới lấy lại được bình tĩnh, vòng tay ôm tôi:
"Nghe anh, cố gắng đợi anh. Anh đã nói sẽ cho em một đám cưới. Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ đối xử tệ bạc với em hay sao?"
Thấy anh đã thật sự bình tĩnh, tôi lấy cớ đứng dậy, đi lấy cho anh một ly nước, tiện tay hoà vào một ít thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn.
Anh hoàn toàn tin tưởng tôi, không chút nghi ngờ nào mà uống cạn ly nước rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi im lặng đứng bên giường, lưu luyến nhìn dáng vẻ say ngủ của anh.
Từ hồi tôi sáu tuổi, ngày nào tôi cũng lẽo đẽo theo anh như một cái đuôi. Tính khí anh hơi nóng nảy, nhưng chỉ cần thấy tôi hơi bĩu môi uất ức, anh lại lập tức nhún nhường.
Lúc đó tôi còn trẻ con, ngây thơ tin vào lời trêu chọc của người lớn rằng tôi là cô dâu nuôi từ bé của anh. Cứ thế, tôi coi đó là một điều hiển nhiên, mặc định thừa nhận mình chính là người anh sẽ lấy làm vợ sau này.
Đúng là ngu ngốc chết đi được! Trần Thi Yến, mày quên rồi à? Mày chỉ là con gái của một người làm thuê cho Cố gia, không hơn không kém!
Tôi quỳ xuống bên giường, cầm lấy tay anh nhẹ nhàng áp vào bụng mình:
"Tân Nam, em sẽ rời khỏi đây. Thật đấy. Em hy vọng, sau khi em rời đi rồi, anh sẽ có sống một cuộc sống tốt đẹp, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc."