6.
Quê ngoại của tôi nằm ở một thị trấn nhỏ cổ kính.
Hồi còn trẻ, mẹ vì tình yêu mà bồng bột bỏ đi, để rồi cuối cùng lại bị người bỏ rơi, rồi qua đời ở một nơi đất khách quê người, mãi mãi không thể tự mình trở về cố hương.
Lúc hấp hối, mẹ tôi liên tục rơi nước mắt, không ngừng gọi tên bà ngoại. Tôi biết bà rất hối hận, day dứt cùng cực, mong muốn được quay về quê nhà.
Cho nên lần này trở về quê, tôi đã mang theo hũ tro cốt của mẹ cùng về.
Ngay lúc vừa đặt chân về đây, tôi đã thay đổi hết toàn bộ thông tin liên lạc của mình, đổi luôn chiếc điện thoại mới. Nơi này cách thành phố, cách Cố gia hàng ngàn dặm, tôi tin chắc, chỉ cần mình lặn đủ sâu sẽ không có ai tìm ra được.
Bà ngoại tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn nhất quyết tự tay chăm sóc tôi rất chu đáo.
Khi tôi mang thai được ba tháng, bụng tôi đã lớn nhô ra một chút rồi.
Buổi chiều, tôi ngồi dưới mái hiên nhà sưởi nắng. Bà ngoại đeo kính ngồi bên cạnh vừa đọc sách vừa tranh thủ đan móc áo bông cho em bé.
Cánh cửa ngoài sân đột nhiên bị ai đó đẩy vào.
Tôi ù ù cạc cạc nhìn ra ngoài, vừa thấy bóng dáng người đàn ông bước vào sân, tôi lập tức có cảm giác mình đang nằm mơ vậy.
Là trợ lý Trương, cấp dưới đáng tin cậy và có năng lực nhất của Cố Tân Nam.
Tại sao anh ta lại có thể đột ngột xuất hiện ở một nơi xa xôi hẻo lánh cách xa hàng ngàn dặm vậy?
"Trần tiểu thư..."
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, dường như trợ lý Trương đã trút bỏ được một gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Trợ lý Trương? Sao anh lại ở đây?"
Tôi từ từ ngồi dậy, tim đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mấy tháng không gặp, trông anh ta có vẻ khá tiều tuỵ, tròng mắt đỏ đòng đọc hơi đáng sợ, mi mắt ngân ngấn nước. Nghe tôi hỏi, anh ta tháo kính ra, đưa tay lau nước mắt:
"Cô Trần... Liệu cô có thể quay về gặp Cố tổng một lần, hoặc chí ít, gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại được không?"
Tôi vô thức cắn môi, lén kéo chăn mỏng lên che bụng. Nhẩm đếm thời gian, có lẽ Cố Tân Nam cũng đã kết hôn với Chu Vi được một thời gian rồi.
"Thật xin lỗi... Trợ lý Trương, anh quay về đi."
"Trần tiểu thư..."
Anh ta vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng tôi cương quyết ngoảnh mặt đi, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Trợ lý Trương im lặng đứng đó hồi lâu. Trước lúc rời đi, anh ta nhẹ giọng nói một câu:
"Cố tổng không tổ chức đám cưới. Anh ấy không kết hôn với Chu tiểu thư."
Tôi thất thần, vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn không lên tiếng.
Cố Tân Nam là một người đàn ông rất có năng lực và tham vọng, anh tuyệt đối không phải kiểu người dễ dàng bị bất kỳ ai thao túng tâm lý.
Cho dù không kết hôn với Chu Vi, người anh trai cùng cha khác mẹ kia cũng không dễ gì có cơ hội đánh bại được Cố Tân Nam cả.
Trong những năm qua có không ít phụ nữ thích anh, tìm cách tiếp cận anh, cuối cùng anh lại đột nhiên muốn cưới Chu Vi. Đương nhiên cưới cô ta không phải vì yêu, chỉ đơn giản là, trong lòng anh, cô ta khác với những người khác.
Nhưng mà... Chuyện anh không kết hôn với cô ta nữa thì có liên quan gì đến tôi?
Trợ lý Trương thất vọng, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Trời đã về khuya, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Tôi cứ tưởng trợ lý Trương lại tìm đến nên nhờ bà ngoại ra mặt đuổi anh ta đi.
Cánh cửa đột nhiên bị giật mạnh, bà già yếu không kịp chuẩn bị tinh thần, suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
Tôi nhanh chóng đứng dậy bước tới. Trước mặt là một đám đàn ông xa lạ.
"Trần tiểu thư, nếu không muốn làm kinh động tới bà ngoại cô, mời cô theo chúng tôi quay về. Cô cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho cô."
Tôi nhìn bà ngoại, dù rất hoang mang nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
"Tôi đi lấy thêm áo khoác."
Tôi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đưa ra quyết định.
Chiếc xe chạy suốt cả một đêm, tới gần sáng mới dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ.
Tôi vô thức quấn chặt áo khoác, bước vào nhà. Có một người đàn ông đang đứng đợi ngay giữa phòng khách.
"Trần tiểu thư, rất hân hạnh được gặp mặt."
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại. Hơi thở của tôi lập tức đông cứng.