Bạn Trai Bàn Sau FULL

Chương 2



Xúc cảm mềm mại lập tức xâm chiếm, tất cả cảm nhận trên môi hình như đều được phóng đại đến cực hạn, đầu óc tôi trắng bệch, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.


Đợi tôi phản ứng lại muốn đẩy cậu ấy ra, Tống Dập đã buông ra rồi.

“Thẩm Đường, tôi thích cậu, làm bạn gái của tôi nhé?”

Tôi cảm thấy chóng mặt, đã không còn nghe hiểu cậu ấy đang nói gì, chỉ nhớ rằng tôi đã dùng hết sức lực để đẩy cậu ấy ra rồi bỏ chạy.

Cả ngày hôm đó, Tống Dập cũng không đến lớp nữa.

Tôi nhìn vị trí trống vắng phía sau, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.

3.

Tống Dập trở nên ít nói hơn, lên lớp cũng không còn xoay bút nữa, thường ở phía sau nằm cả ngày.

Nhìn thấy Tống Dập, tôi lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, tôi cũng cố tình trốn tránh.

Nhưng người ngồi trước người ở phía sau, đôi khi cũng rất khó để trốn tránh.

Buổi tự học tối thứ năm là bài kiểm tra cố định của giáo viên môn Toán, nhận đề kiểm tra từ bạn học bàn trên, tôi lấy một tờ, sau đó truyền những tờ còn lại ra phía sau.

Không có người nhận.

Tôi nghĩ rằng Tống Dập ngủ rồi, chuẩn bị đặt đề kiểm tra lên bàn của cậu ấy.

Xoay người nhìn thấy Tống Dập đang tựa vào ghế, hai tay khoanh lại, không nói lời nào mà nhìn tôi.

Con ngươi đen láy của cậu ấy cứ nhìn tôi, dường như có thể xuyên qua nội tâm, môi mỏng khẽ mím lại, có cảm giác hơi lạnh lùng.

Tôi bỗng không biết nên làm thế nào, hơi hoảng loạn đưa đề bài đi.

Tống Dập ngẩng mặt nhận đề bài, cũng không nói chuyện.

Đối diện với ánh nhìn của cậu ấy tôi bất giác thấy sợ hãi, vội vàng xoay người đi.

Tôi cầm đề bài, lại rề rà không thể viết.

Rõ ràng vừa nãy Tống Dập vẫn tỉnh, tại sao không nhận đề?

Dáng vẻ khi nãy của cậu ấy,

Cứ……cứ như cố ý đợi tôi quay đầu lại.

Tôi cảm thấy tâm trạng hơi lộn xộn, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của nhau khi nãy, tôi thấy tim như ngừng đập.

Thật ra, cũng không phải không rung động.

Chỉ……chỉ là cậu ấy là người kiêu ngạo như thế, tôi lại khiến cậu ấy bối rối như vậy, hiện giờ chắc chắn cậu ấy đang rất ghét tôi nhỉ.

4.

Bởi vì chuyện đó, tôi và Tống Dập trở nên rất ngượng ngùng.

Tôi cứ không dám nhìn cậu ấy, lấy nước, đi vệ sinh đều chọn lúc cậu ấy đã ngủ.

Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa đều mê man, tôi đứng lên đi lấy ít nước ấm để minh mẫn hơn.

Nước trong máy đã hết rồi.

“Tống……” Tôi quen miệng muốn tìm Tống Dập, vừa mở miệng lại hối hận.

“Bạn học Tống Kế Dương, cậu có thể giúp tớ thay bình nước khác trong máy không?”

“Tớ……tớ hả?” Cậu ấy dường như hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nói đồng ý, đang chuẩn bị bước đến.

Tống Dập vừa nãy vẫn đang nằm bỗng đứng dậy, đạp ghế, đi đến bên cạnh tôi, không nói lời nào liền mang thùng đựng nước khác để lên, mở chốt nước ấm, lại trở về chỗ ngồi nằm xuống.

Tôi sững người, định thần lại liền muốn lấy nước.

“Nước đó vẫn chưa ấm, đợi một lát hãy uống.” Giọng Tống Dập uể oải.

5.

Tôi thật sự cảm thấy tiết học hôm nay các bạn học vô cùng ồn ào.

Điều này cũng làm cho thời gian dẫn dắt lớp trong 3 phút đầu giờ của tiết học hôm nay trở nên khó khăn hơn.

Giáo viên vẫn chưa đến, chuông vào lớp còn chưa reo, các bạn học cũng không muốn đọc, chỉ mong muốn câu giờ, dù sao lát nữa giáo viên đến thì phải lên lớp rồi.

Tôi nhìn đồng hồ, bất lực đứng lên, thử dùng giọng to nhất để hét: “Sắp vào lớp rồi, các bạn hãy lấy sách ngữ văn ra.”

Giọng của tôi bị chìm ngập trong tiếng ồn ào, như đá chìm đáy biển.

Trước kia, đều là Tống Dập giúp tôi hét.

Hôm nay, cậu ấy sẽ không giúp tôi nữa.

Tôi nhìn xung quanh, ngay cả những bạn ngồi gần đáng lý nghe thấy cũng không hề lấy sách ra.

Tôi hơi tức giận, cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể lớn tiếng hét thêm lần nữa.

“Cán bộ môn nói lấy sách ra, các người điếc hết rồi hả?”

Tống Dập đập sách lên bàn, âm thanh không lớn, nhưng mọi người đều có thể nhận ra cậu ấy đang giận.

Các bạn học liền yên tĩnh trở lại, lần lượt từng người một trở về chỗ ngồi bắt đầu đọc sách.

Hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe giọng cậu ấy trong mấy ngày trở lại đây, gần đây người khác nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy đều phớt lờ hoặc chỉ trả lời một chữ “ừ”.

Tôi nhỏ giọng đọc bài, dần dần cảm thấy chữ trước mắt cứ thế mờ mịt.

6.

Gần đây Tống Dập ngủ gật trên lớp quá nhiều lần, về cơ bản, một ngày tám tiết thì có sáu tiết ngủ gật, hai tiết còn lại thì nằm đó.

Đây đã thành công thu hút sự chú ý của giáo viên.

“Em Tống Dập này gần đây bị sao thế, ngày nào cũng ngủ, trước kia ít ra còn nghe giảng, em không muốn thi đại học nữa rồi hả?”

“Lý Bác, gọi bạn ấy dậy!”

Lý Bác rụt cổ, vừa lắc đầu vừa nói: “Em không dám gọi cậu ấy đâu, anh Dập gần đây rất nóng tính, em không muốn bị mắng, thầy ơi, thầy bảo bạn khác đi ạ!” Ánh mắt cậu ấy xoay vòng, bỗng nhìn tôi, cười tươi nói:

“Ấy, thầy ơi, thầy bảo Thẩm Đường gọi, cậu ấy chắc chắn sẽ không mắng đâu, cậu ấy không mắng con gái.”

“Thẩm Đường, gọi bạn phía sau em tỉnh dậy.”

Gọi cậu ấy tỉnh, em á?

Tống Dập rất cáu kỉnh, trước đây Lý Bác gọi cậu ấy, tôi từng nhìn thấy.

Tôi không dám, nhưng vẫn kiên trì. Cầm bút khẽ chọt vào cánh tay của cậu ấy.

Không có phản ứng.

Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng lắc cậu ấy: “Tống Dập, tỉnh dậy đi.”

Cậu ấy hơi nóng nảy ngẩng đầu lên, mái tóc đen bị đè có chút rối, lông mày nhíu lại, mắt vẫn còn không ít tơ máu, vẻ mặt hết sức cáu kỉnh.

Tôi đột nhiên thấy hối hận rồi.

Tống Dập hơi mê man, cậu ấy dụi mắt, nhìn thấy là tôi, bỗng ngồi thẳng lên, trông rất ngoan ngoãn.

“Đường……Đường, cuối cùng cậu cũng để ý đến tôi rồi.”

Mũi tôi hơi chua xót.

“Tống Dập, em còn muốn mắng con gái à, là tôi bảo Thẩm Đường gọi em dậy đấy, ngủ từ sáng đến tối, em ra ngoài đứng cho tôi!”

Chỗ ngồi của bọn tôi hơi xa, thầy không nghe rõ Tống Dập đang nói gì, tưởng rằng cậu ấy đang mắng tôi.

Tôi đang muốn lên tiếng giải thích, Tống Dập liền đứng dậy, niềm hân hoan trong mắt đã biến mất, ánh mắt sâu sắc nhìn tôi, im lặng rời đi.

Tống Dập, tôi……

Tôi hơi buồn, Tống Dập, thật ra ……tôi không ghét cậu.