Gần đây Tống Dập ngày càng to gan, tôi cảm thấy anh ấy không hề nghe lời tôi, hiện tại cả lớp sắp biết hết rồi.
“Anh Dập, em thấy cán bộ môn ngữ văn Thẩm Đường này sắp phải nhường chỗ cho anh rồi.” Lưu Dương vẻ mặt chế nhạo nhìn chúng tôi, “Anh xem, anh hết giúp cậu ấy phát bài tập lại giúp cậu ấy dẫn dắt lớp. Nếu anh không phải tham quyền đoạt vị thì là có mưu đồ bất chính.”
Tôi nghe thấy lời này, cảm thấy đỏ mặt.
Tống Dập liếc nhìn, bình tĩnh nói: “Đừng nói linh tinh.”
“Thật không đấy.” Vẻ mặt Lưu Dương hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Này, giáo viên ngữ văn nói buổi tối chiếu phim trên lớp, tối nay chúng ta mua nhiều đồ ăn vặt để ăn đi.”
Nếu không có gì bất ngờ, đây sẽ là lần chiếu phim cuối cùng trước khi thi đại học. Tuy không phải là phim bom tấn gì, nhưng mọi người đều vô cùng phấn khích. Tống Dập càng lố hơn, phát đồ ăn vặt và đồ uống như thể không cần tiền.
Phát đến lượt tôi, anh ấy đột nhiên dừng lại, mang theo ý cười nhìn tôi:
“Bạn học, đến lượt cậu thì vừa hết rồi.”
“Thế à? Xem ra tôi chỉ có thể lấy của cậu thôi.” Tôi trắng trợn giành lấy đồ trên bàn của anh ấy, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Anh cười nhẹ, đưa cho tôi một chiếc hộp: “Bạn Thẩm Đường, Tống Dập phát hết rồi, nhưng vẫn còn bạn trai đặc biệt chuẩn bị riêng cho em.”
Tôi mở chiếc hộp xinh đẹp đó, bên trong là những chiếc bánh quy nằm ngổn ngang, tôi nhìn cái bánh hình người kì lạ, bật cười thành tiếng: “Là anh làm hả? Làm quỷ lùn à?”
Tống Dập lấy lí do nhìn không rõ nên kéo ghế ngồi ở lối đi bên cạnh tôi, anh giữ ghế của tôi, có chút không vui: “Không phải, thiếu gia làm theo vóc dáng của em đấy.”
Cái quỷ gì, tôi lùn như thế á?
Tôi giả vờ tức giận, chuẩn bị phớt lờ anh, Tống Dập đột nhiên đút một miếng bánh vào miệng tôi: “Em nếm thử trước đi.”
Bánh rất mềm, chầm chậm tan chảy trong miệng, mang theo vị ngọt ngào.
“Thế nào?” Tống Dập vẫn luôn nhìn tôi, vẻ mặt mong chờ.
Tôi bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, gật gù: “Rất ngon.”
Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tình tiết phim, xung quanh là một mảng tịch mịch.
Dưới gầm bàn Tống Dập lén lút nắm tay tôi, tay anh rất to, cũng rất ấm. Còn có vài vết chai mỏng manh, sờ tay tôi ngứa ngáy.
Tôi nhịn không được mà dùng đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay anh, như cảm giác lông vũ khẽ lướt qua, có chút ngứa ngáy.
Tống Dập giữ bàn tay đang sờ soạn lung tung của tôi lại: “Thẩm Đường, em còn như thế nữa thì anh sẽ trả thù đấy.”
Mắt tôi nhìn màn hình lớn, giả vờ không nghe thấy lời Tống Dập nói, tiếp tục đùa.
Đột nhiên, Tống Dập áp sát, trên trán có cảm giác ẩm ướt nhè nhẹ.
Các bạn học hô toáng lên, tôi cảm thấy tim như nhảy ra ngoài.
Không thấy ai quay lại, hoá ra là điểm nhấn của phim.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy vẻ mặt cười cợt của Tống Dập đang nhìn mình.
“Nhát gan thật.”
Tôi quay đầu nhìn anh, hơi không phục: “Anh không sợ à, ở đây nhiều người như thế.”
“Chụt!”
Tống Dập nhanh nhẹn mổ lên mặt tôi, còn phát ra âm thanh không nhỏ.
!!!
Anh……anh ấy đang làm gì thế!
Lập tức có không ít bạn học quay lại, vẻ mặt họ đầy nghi hoặc, dường như đang tìm ngọn nguồn của âm thanh vừa phát ra.
Tôi thấy căng thẳng đến sắp rớt tim ra ngoài.
Tống Dập cầm một cây kẹo mút, điềm nhiên ăn nó, còn phát ra âm thanh giống hệt lúc nãy.
“Sao? Chưa thấy ai ăn kẹo mút bao giờ à?”
Bạn học đều ngại ngùng quay đầu lại, tiếp tục xem phim.
“Em nói xem anh có sợ không?” Tống Dập ngoảnh đầu, khiêu khích nhìn tôi.
Tôi sợ anh ấy lại làm ra chuyện gì kinh dị khác, trực tiếp nhét miếng bánh vào miệng anh.
Đoạn phim phía sau, tôi rất sợ hãi. Chúng tôi phải đề phòng bất kỳ bạn cùng lớp nào nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau, đồng thời ngăn Tống Dập thực hiện những hành động đáng sợ.
Thế nhưng, trong phòng học tối tăm, dưới ánh mắt của giáo viên và bạn học, lén lút nắm tay người mình thích.
Ừm……cảm giác hình như cũng không tồi!
12.
Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ luôn như thế đến kỳ thi đại học, cho đến khi ……
Buổi chiều hôm đó tôi tới tháng, thật ra không phải tôi đau đến chết đi sống lại, chỉ là ít nhiều vẫn có cảm giác khó chịu.
Toàn thân cứ thất thần, sắc mặt cực kỳ tệ.
Tống Dập lại rất hoảng sợ, hết nước đường đỏ lại mua túi chườm, thậm chí còn đến phòng y tế xin thuốc giảm đau.
Tôi nhìn đồ đạc khắp bàn, vừa cảm động vừa buồn cười.
“Tống Dập, em thật sự không có sao, anh không cần phải khoa trương như thế.”
“Sắc mặt đều trắng bệch hết rồi, còn nói không sao, vừa nãy anh tra thấy thuốc này có thể giảm đau.” Sắc mặt Tống Dập còn khó chịu hơn tôi.
“Không sao đâu, em chỉ không muốn cử động, nằm một lát sẽ ổn thôi.”
Tiết sau là tiết của giáo viên Tiếng Anh, cô rất nghiêm khắc.
Bình thường tôi rất nghiêm túc, nhưng hôm nay tôi cũng không muốn nói chuyện lắm, cả tiết đều nằm trên bàn.
“Câu này khá khó, chúng ta mời bạn Thẩm Đường trả lời nhé.”
Tôi không có sức lực, ép mình ngồi dậy chuẩn bị trả lời câu hỏi, lại nghe thấy tiếng Tống Dập đứng lên ở phía sau.
“Cô gọi Thẩm Đường, em đứng lên làm gì? !”
“Cô ơi, khó khăn lắm em mới biết làm một câu, cô để em trả lời đi ạ!” Tống Dập uể oải đứng lên, dáng vẻ cợt nhả.
Vẻ mặt cô giáo khó chịu: “Được, nếu bạn Tống Dập đã xung phong, vậy chúng ta để bạn ấy trả lời.”
Câu này khá khó, khả năng Tống Dập trả lời đúng không cao. Đáp án là C, tôi đang chuẩn bị lén nhắc nhở anh.
“Ờ……Em chọn C.” Tống Dập do dự một lát, sau đó nhanh nhẹn trả lời.
Giáo viên dường như rất bất ngờ: “Được đấy, Tống Dập, gần đây em tiến bộ rất nhiều, có thể nói lý do em chọn đáp án này hay không?”
Tống Dập cười nhẹ: “Cô ơi, đơn giản thôi ạ, không biết thì chọn C, bọn em đều làm như thế.”
Cả lớp chìm vào im lặng, sau đó các bạn học vỗ tay kịch liệt.
“Anh Dập, lợi hại!”
“Nào, các anh em, cho học bá Dập một tràn pháo tay nào!”
“Tống Dập, em……em bước ra sau lớp đứng cho cô.” Giáo viên vừa rồi vẫn đang tán thưởng bỗng chốc đã cực kỳ khó coi, “Thích đứng lên trả lời như thế, cô thấy tiết này em cứ đứng đó thì hơn!”
Tống Dập cầm sách, nhỏ giọng nói với tôi đừng lo lắng, sau đó nhanh nhẹn xuống đứng ở góc lớp.
“Anh ngốc à, không biết còn đứng lên làm gì.”
“Không phải em nói khó chịu không muốn động sao, anh thay em trả lời rồi. Dù sao trả lời không được thì cũng chỉ đứng góc lớp mà thôi.” Tống Dập cầm túi chườm đưa cho tôi, thờ ơ nói.
Tuy ngoài mặt thì trách móc, nhưng trong lòng vẫn rất vui.