Buổi chiều hôm đó là tiết thể dục, nghe nói giáo viên thể dục mới đến rất nghiêm khắc, vừa vào đã bắt mọi người chạy bền.
Tống Dập muốn xin nghỉ giúp tôi, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại tìm anh đi thảo luận những chuyện sau khi đậu vòng sơ tuyển.
“Chỉ xin nghỉ mà thôi, thầy không khó vậy đâu. Anh đừng lo lắng, mau đi đi.”
“Vậy……vậy anh xong việc sẽ đến tìm em ngay.”
Nắng buổi trưa rất nóng, mọi người phơi nắng đến chóng mặt.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, chuẩn bị tìm thầy xin nghỉ.
“Lại tới tháng muốn xin nghỉ?” Thầy thể dục mới đến nhìn tôi thì liền đồng ý, trông thầy rất nhã nhặn.
Nhưng không biết tại sao, tôi không thích thầy cho lắm. Chẳng qua là vì ánh mắt của thầy khi nhìn nữ sinh bọn tôi như đang đánh giá vật phẩm, khiến tôi rất không thoải mái.
Có thể vì tới tháng nên tôi khá nhạy cảm.
Thầy nói xin nghỉ cũng được, nhưng phải sắp xếp phòng dụng cụ trước.
Tôi cũng không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, đây cũng không phải chuyện gì quá khó.
Phòng dụng cụ hơi âm u, hình như đèn bị hỏng rồi, tôi hơi sợ, nhưng vẫn ráng nhịn mà quét dọn.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa, tôi quay phắt lại, thấy thầy thể dục đang từng bước tiến đến.
Thầy ấy muốn làm gì!
Tôi thận trọng nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, đi thật nhanh đến cửa:
“Thầy ơi, em dọn dẹp xong rồi, em đi trước đây.”
Cửa không thể mở!
Làm sao đây?
Tôi sốt ruột sắp khóc tới nơi.
“Sốt ruột cái gì? Không phải em nói tới tháng nên khó chịu sao? Đám con gái tụi em cứ tới tiết thể dục liền nói là tới tháng, thầy đến để xem có phải là thật hay không .” Âm thanh dung tục bẩn thỉu của ông ta vang vọng trong phòng dụng cụ.
Làm sao đây!
Tôi vừa cầm gậy bóng chày đập ổ khoá, vừa đề phòng ông ta bước đến.
Đột nhiên, ông ta nhào tới cướp đi cây gậy bóng chày trong tay tôi.
Khi tôi cảm thấy tuyệt vọng, giọng nói quen thuộc của Tống Dập vang lên bên ngoài hành lang.
“Đường Đường, em đang ở đâu?”
14.
“Tống Dập đánh thầy rồi!”
Trong lúc tôi mê man Tống Dập đang ôm tôi mà khóc, anh nắm chặt tay tôi, trong mắt chứa đầy sự bất lực.
Cảnh tượng trong phòng dụng cụ tôi đã không còn muốn nhớ lại nữa, chỉ nhớ khi kẻ đê tiện đó cầm gậy bóng chày đập vào đầu Tống Dập, tôi đã nhào tới.
Đau quá!
Một lực nặng đánh vào lưng, tôi đau đến sắp hôn mê, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong tầm nhìn mờ mịt tôi thấy Tống Dập đánh kẻ đê tiện đó như điên, hai mắt đỏ ngầu, sau đó có bạn học tới kéo họ ra.
Cũng may anh không sao.
Lần nữa tỉnh lại đã ở bệnh viện.
Tôi mở mắt ra thì thấy mắt Tống Dập đỏ hoe, vết thương trên miệng vẫn chưa xử lý, tóc tai lộn xộn, trông rất suy sụp.
“Đường Đường, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Tống Dập nắm tay tôi, giọng khàn khàn.
Tôi cảm thấy đầu vẫn còn mê man, đột nhiên, có thứ gì đó rơi xuống tay tôi.
Tôi cảm thấy mu bàn tay ướt át.
“Em có ngốc không, chắn thay anh làm gì!” Tống Dập hơi hung dữ, giọng nghẹn ngào.
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt thay anh: “Nếu anh bị thương để lại sẹo, thì sẽ không thể làm phi công được nữa.”
Hơn nữa khi ấy người đó đã nhắm vào đầu Tống Dập mà đánh, tôi không dám tưởng tượng nếu như hắn ta đánh trúng thì sẽ như thế nào.
“Đồ ngốc! Thi không đỗ thì thi không đỗ, cần em chắn gì chứ?!” Tống Dập ngoài miệng thì mắng tôi, nước mắt thì lại rơi ngày một nhiều hơn.
Không thể, nhất định phải thi đỗ.
Tôi biết anh muốn làm phi công đến nhường nào, cũng biết anh phải dậy sớm luyện tập vất vả bao nhiêu. Người không thích học hành như anh ấy vì để đủ điểm chuẩn mà ngày nào cũng học đến nửa đêm.
Thế nên, không thể vì kẻ đê tiện đó mà huỷ hoại tiền đồ của anh.
“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải em vẫn ổn đây sao? Anh đi xử lý vết thương trước đi nha?”
Lời vừa nói xong, cửa đột nhiên mở ra.
Bố mẹ tôi, còn có bố mẹ của Tống Dập đang thẫn thờ đứng đó.
Gặp phụ huynh quá bất ngờ.
Họ ngại ngùng nhìn tôi và Tống Dập nắm tay nhau.
Tống Dập nhìn họ, rồi quay đầu nhìn tôi, không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm lại lặng lẽ tăng thêm lực.
Bình tĩnh lại, tôi cũng kiên định đáp trả.
“Các con đang làm gì thế này, tưởng bọn mẹ là người ác độc muốn chia cách các con như trong phim à.” Mẹ tôi dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, không hài lòng trừng mắt nhìn tôi.
Sau đó lại ôn tồn kéo Tống Dập: “Ái chà, tiểu Dập à, lần này may mà có cháu.”
“Nếu không ……nếu không, dì cũng không dám tin sẽ xảy ra chuyện gì.” Giọng mẹ tôi hơi sợ hãi.
“Chúng tôi còn phải cảm ơn Đường Đường nữa này, nếu không phải con bé, A Dập của chúng tôi đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Mẹ Tống Dập cũng chen vào.
“Chúng tôi vẫn phải cảm ơn A Dập thay Đường Đường.”
“Ơn nghĩa gì chứ, khách sáo như thế làm gì, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà thôi!” Bố Tống Dập nhanh nhẹn, nhất thời mất kiểm soát.
Không khí sôi nổi vừa rồi bỗng trở nên ngượng ngùng.
Hình như chú ấy nhận ra, bắt đầu chuyển đề tài: “Đúng rồi, kẻ đê tiện đó đã bị nhốt vào đồn cảnh sát. Hắn là người phạm tội hình sự nhiều lần, hiệu trưởng trường học trước kia là bố hắn, dùng tiền để bảo lãnh rất nhiều lần. Lần này cũng xem như trừng trị theo pháp luật, cộng thêm tội cố ý gây thương tích, đủ để ăn cơm tù mười mấy năm.”
Những người bố mẹ này bắt đầu dùng tất cả những lời chửi bậy đã từng học để mắng kẻ đó.
Tôi và Tống Dập nhìn nhau cười, xem ra sự lo lắng trước kia là dư thừa rồi.
15.
“Nghe nói chưa? Năm nhất của học viện phi hành có một tân sinh viên siêu đẹp trai, vừa đến đã đoạt lấy danh hiệu nam thần rồi.”
“Đã là gì đâu? Học viên cơ điện của tôi còn có đàn em mỹ nữ, nghe nói còn xinh hơn minh tinh nữa đấy.”
“Lẽ nào, mùa xuân của cẩu độc thân đến rồi sao?”
“Ờ……có khi nào, hai người họ là một hay đôi không?”
……
“Thẩm Đường, anh không đến tìm em thì em không biết chủ động đi tìm anh có đúng không!” Tống Dập ngấu nghiến.
“Em……em có rất nhiều tiết học nền tảng, mỗi ngày đều có tiết buổi sáng sớm, thật sự không thể dành thời gian mà.”
Tôi còn muốn giải thích tiếp.
Tống Dập trầm mặc, bỗng nhiên mở lời: “Đừng nói nữa, anh không thể yêu xa thêm một ngày nào nữa.”
Sao thế này?
Tôi bị anh làm cho hoảng sợ, hơi ấp úng nói: “Nhưng, không phải chúng ta học chung trường đấy sao. A Dập, lần sau em đến tìm anh nha.”
Ánh mắt của anh nhìn tôi sâu thẳm , dường như đã rất kiên định.
“Thẩm Đường, anh không muốn yêu đương với em nữa.”
Tống Dập bỗng quỳ một chân xuống đất, lấy ra một chiếc hộp: “Anh muốn kết hôn với em!”
Tôi ngớ người, cho đến khi mọi người xung quanh hô hào tôi mới định thần lại.
“Anh doạ em sợ chết khiếp.” Giọng tôi nghẹn ngào, “Em tưởng anh thật sự muốn chia tay.”
Tống Dập thấy tôi khóc, lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng lên ôm tôi:
“Xin lỗi, Đường Đường, anh……anh không nên doạ em sợ.”
“Quỳ xuống.” Tôi đẩy anh ấy ra, bỗng cất tiếng.
Sắc mặt Tống Dập hoảng hốt, bị giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tôi không khỏi bật cười, giọng không tự giác mang theo chút kiêu ngạo:
“Không phải còn chưa đeo nhẫn sao?”
“Đường Đường, em đồng ý rồi!”
Trông Tống Dập rất phấn khích, bắt đầu ôm tôi xoay vòng.
“Hừ, để anh xem đám con trai khoa cơ điện có còn dám thu hút sự chú ý của em hay không.”
“Vợ ơi, cho anh dây cột tóc của em đi, giờ anh cũng là người đã có gia đình rồi.”
“Vợ ơi……”
(Hoàn)