Bởi vì quá tiếc nuối khoảng thời gian yêu thầm hai năm của mình, vào ngày chuẩn bị chuyển trường, tôi đã lợi dụng sân vận động ồn ào để tỏ tình.
Tôi mạnh dạn hét lên: "Lục Tán Je t'aime."
Đó là tiếng Pháp và có nghĩa là mình thích cậu.
Lục Tán, người vừa ném xong trái bóng 3 điểm, ngơ ngác và đưa ánh mắt có phần thăm dò về phía tôi.
Như kẻ trộm, tôi nhanh chóng thu lại chiếc điện thoại đang quay phim.
Tôi giả vờ bình tĩnh, làm động tác cổ vũ về phía cậu ấy.
Lục Tán nhìn tôi chằm chằm vài giây rồi đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười đó cứ như đang nhìn thấu tôi, khiến tôi có cảm giác chột dạ.
2.
Một lúc sau, đến giờ nghỉ giải lao.
Lục Tán ném quả bóng rổ trên tay đi và ngồi ngay cạnh tôi.
Cậu tựa lưng vào ghế, nhìn tôi mỉm cười: “Cậu vừa nói gì thế?”
Tôi căng thẳng nuốt vài ngụm nước miếng, nói nhảm: “Mình nói cố lên!”
Ánh mắt ngờ vực dừng lại trên khuôn mặt tôi, cậu khoanh tay trước ngực, nhìn tôi một cách tuỳ ý.
“Câu tôi nghe được đâu có như thế.”
Tim tôi thắt lại, lắp bắp nói: “Cũng thế thôi, chỉ là mình nói bằng tiếng Pháp”.
Trong phút chốc bỗng dưng cậu ấy im lặng.
Tôi liếc sang bên cạnh nhìn.
Lục Tán đang trầm tư, trên mặt ẩn giấu một tia gian xảo. Cậu ấy cười nhẹ: “Nghe hay đấy.”
Tự nhiên khen cái gì thế không biết, tôi bối rối: "Hả?"
Cậu nở nụ cười sâu hơn trên môi, dịu giọng nói: “Tôi nói rồi, câu tiếng Pháp đó rất hay.”
Nghĩ đến ý nghĩa của câu tiếng Pháp đó, má tôi chợt nóng bừng như quả cầu lửa.
Tôi không nói nên lời cũng không thể thốt ra được một từ nào.
3.
Lục Tán dường như đang rất vui.
Cậu ấy chỉ vào quả bóng rổ trên sân, nhướng mày: “Bạn học Trì Hạ, mỗi khi tôi ghi điểm, cậu có thể cổ vũ tôi bằng câu tiếng Pháp đó, được không?”
“Cái gì?” Mắt tôi mở to và tôi cảm thấy như đầu mình đang bốc khói.
Mỗi lần cậu ấy ghi điểm, tôi đều phải hét lên "Mình thích cậu.”
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn rất xấu hổ.
Thấy tôi im lặng, cậu ấy tự nói một mình: “Đây cũng coi như là góp sức cho lớp phải không?”
Sau đó cậu ấy tự ý quyết định mà không cho tôi phản kháng: "Vậy đi." Nói xong, cậu ấy chạy vào sân.
Tôi ngẩn người ra, không biết phải làm như nào.
Góp sức cho lớp học sao?
Giờ tôi không quan tâm xếp hạng của lớp nữa đâu, tôi chỉ ước cậu ấy ít ghi điểm hơn.
Suy cho cùng, tôi là người nhút nhát và kỷ luật, chỉ dám làm một số việc lén lút.
Tôi không dám la hét trắng trợn nữa, kể cả bằng tiếng nước ngoài.
Trái với mong đợi của tôi, cậu ấy chỉ chơi được vài phút đã ghi thêm được cú 3 điểm nữa.
Cậu ấy thậm chí còn vẫy tay với tôi một cách đầy tự hào, ra hiệu cho tôi nói câu đặc biệt: "Nào".
Tôi không thể giả ch,ết được nên đành phải nhỏ giọng nói.
Cậu ấy có vẻ không hài lòng và lại chạy đến chỗ tôi trong khi rê bóng.
Trên mặt nở nụ cười xấu xa: "Bạn học Trì Hạ, cậu còn chưa nói tôi cố lên đấy.”
Tôi không thể trốn đi được nên nhìn xung quanh và miễn cưỡng thì thầm: "Lục Tán Je t'aime."
Cậu ấy nghe xong liền vui vẻ rời đi.
Mặt tôi ửng đỏ, với đống cảm xúc đang hỗn loạn trong đầu.
Lục Tán cứ như đã được tiếp thêm sức mạnh, cậu ấy trở nên sung sức hơn và liên tiếp ghi nhiều bàn thắng.
Câu "Lục Tán Je t'aime" làm tôi muốn khóc ch,ết đi được.
4.
Sau khi cố gắng kìm nén sự xấu hổ đến hết giờ thi đấu, tôi đã xách cặp lên và bỏ chạy.
Tuy nhiên, vừa đến cổng trường, Lục Tán đã đuổi kịp tôi.
Cậu ấy nói vì tôi đã nhiệt tình cổ vũ nên sẽ đãi tôi một cốc trà sữa. Nói xong liền kéo tay tôi đi.
Nghĩ tới vừa rồi không phải đang cổ vũ cho cậu ấy nên tôi đỏ mặt lấy điện thoại ra trả tiền.
Kết quả là màn hình không sáng lên, lúc đó tôi mới biết điện thoại đã sập nguồn do hết pin.
Tôi ngượng ngùng, toàn thân lại nóng bừng.
Lục Tán mỉm cười, trả tiền và còn chu đáo giúp tôi đâm ống hút vào.
"Không có lý do gì lại để con gái trả tiền cả.”
Tôi lúng túng nói lời cảm ơn.
Lục Tán lắc đầu, cúi đầu nhìn tôi: “Bạn học Trì Hạ, bây giờ chúng ta vẫn là bạn à?”
Tôi sững sờ, sau đó giơ cốc trà sữa trên tay lên chạm vào cậu ấy: "Tất nhiên rồi."
Cậu ấy thoáng suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “Trong tiếng Pháp, bạn trai và bạn gái gọi thế nào?”
Bạn trai và bạn gái?
Tôi cắn một miếng trân châu và nói mà không cần suy nghĩ: "Bạn gái là petite amie, bạn trai là petit ami.”
"Ồ." Cậu ấy tỏ vẻ đã hiểu, thu lại nụ cười và hỏi: "Vậy cậu là petite amie của tôi, còn tôi là petit ami của cậu phải không?"
Tôi suýt phun miếng trân châu trong miệng ra.
Hai từ này không thể sử dụng trong mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.
Chúng là thuật ngữ chỉ bạn trai và bạn gái trong một mối quan hệ yêu đương.
Chúng tôi chỉ là những người bạn bình thường.
Tôi đang định đính chính lại thì một ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên trong đầu. Cậu ấy không hiểu nên tôi muốn thỏa mãn sự ích kỷ trong lòng mình.
Vì vậy, tôi lờ đi tiếng chuông cảnh báo trong lòng và gật đầu.
Khi tôi lén lút liếc nhìn sang bên cạnh, tôi thấy lông mày của Lục Tán nhướng lên, trên mặt tràn đầy tự hào, như thể vừa đạt được chuyện gì đó rất lớn lao và hạnh phúc. Tôi kìm nén sự ngượng ngùng của mình rồi cười.