Hạ nhân trong phủ công chúa khổ hết nói, nhất là những tỳ nữ có chút nhan sắc.
Công chúa cả ngày nghi thần nghi quỷ, mãi cho đến khi thay thế những tỳ nữ kia bằng mấy người xấu xí, dáng người thô thiển, nàng ta mới thôi cáu kỉnh.
Cha ta dạo gần đây càng ngày càng ít về phủ, cha ở triều điều tra các quan tham ô, bán nước, quăng bọn chúng vào nhà lao.
Mùi máu tanh trên người cha ta càng ngày càng nồng.
Công chúa đã nửa tháng không gặp cha ta, lại biết cha ta vừa đi kiểm tra nhà chứa, dù đang mang thai cũng không thể ngồi yên, lại bắt đầu ném đồ lung tung, chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua, liên tục gào thét: "Bùi Ngọc!! Tìm Bùi Ngọc về đi!!”
Lúc cha ta quay về phủ, trên người vẫn còn đang dính vết máu chưa lau khô, những giọt máu đọng ở khóe mắt đã đông lại, toàn thân tỏa ra một cỗ tử khí, mùi máu tanh như có như không chen vào khoang mũi, trông cha ta như vậy, so với khi sạch sẽ, còn có chút mê người hơn.
Công chúa khóc gục trong lòng cha ta, nức nở nghẹn ngào: “Tướng quân, sao chàng lại không về nhìn ta một cái, đêm ta ngủ không yên, ta rất sợ, có phải chàng nuôi tiểu thiếp bên ngoài rồi đúng không!"
Cha ta cố tình đưa tay lên lau vệt máu chưa khô trên mặt, hừ lạnh: "Nàng lại nghĩ linh tinh cái gì nữa rồi."
Thời điểm này, cha ta có quyền lực vô cùng lớn mạnh trong triều đình, dù cho là công chúa cũng không có cách nào làm lung lay địa vị của cha được nữa.
Công chút thút thít: "Vậy chàng đi đâu, sao lâu như vậy không chịu quay về, chàng bận việc gì cơ chứ?"
Cha ta nở một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng đáp: "Bận giết người."
Công chúa ngẩn người, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, chán ghét oán giận: "Chàng còn tự thân động thủ nữa, đám ác quan kia đều là phế vật, lại còn để bẩn tay chàng nữa."
Cha ta không chút để ý nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: "Công chúa không hỏi thử xem ta giết ai sao?"
Nàng ta có chút hứng thú hỏi: "Ai vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú của cha ta vẽ ra một nụ cười: "Phu nhân của Lí Ngự sử, muội muội của Giang Thị lang, thiếp hai của Tiết Thái phó, còn có, Minh Hoa quận chúa."
Mỗi lần cha ta kể ra một cái tên, nụ cười trên mặt công chúa cũng nhạt đi một phần.
Những người này đều là đồng lõa tiếp tay cho công chúa hại chết nương ta năm đó.
Thanh âm của công chúa cũng trở nên run rẩy: "Vì, vì sao lại giết các nàng ấy..."
Cha ta thở dài: "Phụ hoàng của nàng lớn tuổi rồi, trầm mê mỹ sắc, những người này đều là những quan lại được triệu vào cung để thỉnh an Hoàng hậu, nhưng lại vô tình được phụ hoàng ân sủng, trong số họ còn có người mang trong bụng hoàng tự, ta đều là vì Bệ hạ, cũng không dám hỏi tại sao."
Cha ta thong dong nhìn nàng ta: "Công chúa run cái gì?"
Nàng ta hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh lại, như người sống sót sau tai nạn thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là vì thế, ta tưởng là..."
Nói đến đây nàng ta vội vàng ngậm miệng, ghê tởm nói: "Vậy là do bọn họ đáng chết, dám ở dưới mắt Hoàng hậu mà leo lên giường của Phụ hoàng, chết một trăm lần cũng không đủ, chỉ tiếc là làm bẩn tay chàng rồi."
Cha nhìn nàng ta, ánh mắt đầy vẻ nhạo báng: "Đúng là làm bẩn tay thật."
13.
Cuối năm, ngày dự sinh của công chúa cũng dần đến.
Trước lúc nàng ta sinh mấy ngày, dặn đi dặn lại cha ta phải dừng việc về đây chăm sóc nàng ta.
Nàng ta nằm trong lòng cha ta, khóc đến là đáng thương, mãi cho đến khi cha ta đồng ý, nàng ta mới bật cười ngồi dậy.
Nhưng đợi đến ngày nàng ta sinh, nàng ta không có cách nào đứng thẳng, đau suýt thì ngất đi, cha ta cũng không quay về.
Không những không quay về, mà hạ nhân trong nhà đều ở đâu hết.
Nàng ta cuộn tròn dưới mặt đất, thống khổ kêu rên: "Người đâu!! Người đâu hết cả rồi!!"
Cả tòa phủ dường như vắng tanh không một bóng người, không ai tới, chỉ duy mình ta.
Cả phủ vang vọng tiếng khóc của nàng ta, ta nhắm mắt lại đi ngang qua hành lang quanh co, thoải mái lắng nghe tiếng khóc nức nở của nàng ta, cực kỳ vui vẻ.
Ta đẩy cửa bước vào, bày ra dáng vẻ sợ hãi: "Công chúa, người làm sao vậy!"
Nàng ta trông thấy ta, như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố bò qua bắt lấy chân ta, đầu đầy mồ hôi, gian nan nói: Nhanh đi, nhanh đi gọi người tới!!"
Ta khóc rống lên: "Trong phủ không có ai, tỳ nữ đều là người mới, ai cũng chạy hết rồi, ta ngăn không được bọn họ, ta nghe bọn họ và một nam nhân nói chuyện, nam nhân kia hình như là có quan hệ với Bích Lan, nhưng ta nghe không rõ bọn họ nói gì với nhau, thị vệ trong phủ cũng đều bị điều đi hết rồi..."
Bích Lan làm gì quen biết với nam nhân nào, người trong phủ là bị cha ta điều đi.
Nữ tử sinh con chẳng khác gì đặt một chân qua quỷ môn quan, sơ ý chút là có thể đi cả hai mạng.
Nương ta năm đó sinh ta ra, cha ta sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, đập cho hỏng cả cửa, cấm đoán kiêng kị gì chẳng quan tâm nữa, chạy vào đứng bên giường của nương, khiến bà đỡ và thầy thuốc hoảng sợ mắng mỏ hồi lâu, cha lại không đáp lại lời nào, chỉ lén lau nước mắt.
Cha ta sao mà không biết nữ tử sinh con vất vả đến nhường nào cơ chứ.
Công chúa yếu ớt đẩy ta đi, bảo ta đi tìm cha ta.
Ta khóc lóc nói cha bị ám sát, sống chết còn chưa rõ.
Trước mặt nàng ta trở nên tối sầm, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đêm đó, nàng ta đau đến bảy tám canh giờ, sau cùng còn hấp hối, tưởng như sắp chết.
Ta ôn nhu lau mồ hôi cho nàng ta, nàng ta không thể chết.
Chờ đến khi nàng ta chuẩn bị ngất xỉu, đại phu và bà đỡ cùng nhau tiến vào, lại bắt đầu một trận kêu la thảm thiết.
Ta ngồi ngoài cửa, nhìn sắc trời sáng dần phía xa, trong phòng vang lên tiếng khóc của hài nhi, nhịn không được nở nụ cười.
Đến phiên ta ra tay rồi.
Đợi lâu như vậy, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt ta rồi.
Ta kiềm chế ý thích đang trào dâng trong cổ họng, lại khôi phục bộ dạng nhút nhát không chút uy hiếp như cũ.
14.
Cha ta đúng mười lăm ngày sau mới quay trở về, công chúa nhìn thấy vết thương trên người cha cùng sắc mặt suy yếu, oán giận trong lòng cũng hóa thành đau lòng không nỡ: "Tướng quân, ta suýt chút nữa bị ả tiện tì Bích Lan kia hại chết rồi, vết thương trên người chàng sao rồi?"
Cha ta đáp không sao, qua loa ứng phó công chúa, rồi lại quay về phòng nghỉ ngơi.
Thương thế trên người cha ta không phải là chuyện đùa, cha ta bình định một hồi nội loạn, Nhiếp Chính Vương âm mưu mưu phản cha ta cùng cấm quân ra quân trấn áp, tuy rằng đạt được thắng lợi, nhưng sau cùng lại bị thương.
Nhưng ta lại cảm nhận được trên người cha ta chút sức sống, trước kia lúc nào cha cũng trầm lặng, như một cái xác không hồn.
Sau này ta mới biết sức sống trên người cha là từ đâu mà đến, cha bình định được nghịch vương mưu phản, hiện giờ nắm trong tay phân nửa binh quyền, trong triều cũng là không ít đại thần cha bồi dưỡng nên.
Cha ta vui vẻ như thế là vì mưu đồ tốn sức bao năm như thế, cuối cùng cũng sắp thành công rồi.
Cha ta tĩnh dưỡng mấy ngày, cơ thể đã tốt hơn nhiều, mới đi gặp công chúa.
Cha cố ý ngồi bên giường nàng ta, ôn nhu đút canh cho nàng ta ăn, lại kể cho nàng ta nghe mấy câu chuyện cười giải sầu.
Đang lúc vui vẻ, cha ta đột nhiên che mũi, chán ghét cau mày: "Sao lại có mùi tanh gì vậy nhỉ."
Sắc mặt công chúa trắng bệch, ngay sau đó, nàng ta nhìn cha ta, theo bản năng ôm chặt chăn trên người: "Vết thương trên người chàng còn chưa lành hẳn, chàng quay về nghỉ ngơi đi đã."
Cha ta làm như không nghe thấy sự đau đớn và khó chịu trong lời cô, gật đầu đồng ý, đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, trong phòng đã vang lên tiếng khóc của công chúa, cha ta lạnh lùng nhếch mép, hướng về phía thư phòng mà đi.
Cha ta quá rõ cách làm tổn thương một nữ nhân, giống như cách cha hiểu làm sao để yêu thương nương vậy.
Trước đây nương từng nói với ta, cha ta rất hay khóc, khi nương ta tới kì kinh nguyệt, cha ta mang đồ đến tự tay mặc cho nương ta, lúc đem đi giặt, cha ta cũng lén lút lau nước mắt.
Tối đến khi cha lau rửa người cho nương, vừa lật người nương, vừa khóc nói với nương không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa, biết sinh con khổ như vậy nhất định không sinh nữa.
Nương nói cha trông như một đứa nhỏ vậy.
Nhưng cha không phải là một đứa nhỏ, lúc nương ta ở cữ, cha ta gần như không có được một giấc ngủ ngon, vừa phải chăm sóc cho ta, vừa phải chăm sóc cho nương, rồi lại nấu cháo bồi bổ cho nương, giặt tã lót cho ta...
Trong thời gian ở cữ, nương ta trở nên mũm mĩm hơn nhiều, cha lại như vừa bước ra khỏi ngục tù, thế mà vẫn ngốc nghếch vui vẻ.
Cha vội vã chăm sóc từng li từng tí cho nương như vậy, là người hiểu rõ nhất nữ nhân vừa sinh trong kì ở cữ có bao nhiêu vất vả, nhưng vẫn cố ý nói ra lời kia để kích thích công chúa.
Cha hiểu rõ, công chúa sinh ra trong gia thế cao quý, nên mới cố ý hạ nhục lòng tự trọng của nàng ta, khiến nàng ta phát điên, khiến nàng ta đau khổ, khiến nàng ta hổ thẹn.
Khi nương chết, trong bụng còn đang hoài thai, không rõ là đệ đệ hay muội muội của ta.
Công chúa từng dọa nương ta, đứa bé này sẽ không sống quá ba tháng.
Ừm, ba tháng.
15.
Hai tháng sau, công chúa cuối cùng cũng kết thúc kỳ ở cữ, lại khôi phục dáng vẻ sinh khí dồi dào, khiến người ta chán ghét.
Nàng ta gửi thư mời đi cho quan viên có tiếng trong thành, mở một yến hội chúc mừng con trai của nàng ta được lập thế tử.
Cha ta sau khi bình định loạn lạc, đã được bệ hạ phong vương.
Giờ đây binh quyền đã nắm chắc trong tay, cha ta , công chúa thoải mái hưởng thụ lời xu nịnh của các quan quyến.
Sự chúc mừng mà nàng ta không có được trong ngày đại hôn, nàng ta muốn hôm nay phải giành lại hết.
"Vẫn là công chủ tinh mắt, phu quân là Trạng Nguyên, thể nào trước mắt đây cũng có tiền đồ vô lượng."
"Khó trách công chúa khi ấy bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải gả được cho ngài ấy, hóa ra là đã sớm hiểu Vương gia sau này chắc chắn sẽ chức cao vọng trọng."
Công chúa thẳng lưng, mặt vênh lên trời, kiêu ngạo nở nụ cười: "Trước kia sau hội thi đình, khâm thiên giám và quốc sư đã tiên đoán trước Bùi Ngọc ngày sau sẽ trên vạn người dưới một người, nổi danh sử sách, nhận được sự kính ngưỡng của hậu thế, người như vậy mệnh long phượng, tự nhiên cũng chỉ có bổn công chúa mới xứng với chàng ấy, con tiện nhân kia cũng không xem lại bản thân mình là ai! Huống chi dù cho có xét hết nam nhân trong thành, ai có thể tuấn mỹ hơn phu quân ta đâu chứ, trăm năm sau, tên của bổn công chúa và chàng sẽ vĩnh viễn đặt cạnh nhau, người đời sau sẽ cùng nhau tán dương, hai người chúng ta là trời sinh một đôi."
Chung quanh vang lên tiếng phụ họa không ngớt.
Ta ở phía sau cột nhà, cả người lạnh lẽo ngồi sụp xuống đất.
Hóa ra, nàng ta bức tử nướng ta, không phải là vì tình cảm thật lòng với cha, mà chỉ là vì một lời tiên đoán.
Một lời tiên đoán không rõ thực hư, lại cướp đi cả mạng của nương ta, lại khiến cho cha ta hoàn toàn phát điên, sống cả đời người không ra người quỷ không ra quỷ.
Chỉ vì một lời tiên đoán!
Ta không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn.
Cũng không biết lời vừa rồi của công chúa mà để cha ta nghe thấy, cha nên khóc, hay nên cười đây.
Chỉ sợ càng khiến cha nổi điên hơn.
16.
Yến hội tiến hành được một nửa, cái nôi đặt bên cạnh công chúa đột nhiên gãy đôi, nôi lật lại, đứa nhỏ ngã trên mặt đất, lăn xuống theo bậc cầu thang, tiếng hét chói tai vang lên không ngừng, mãi cho khi đứa nhỏ lăn vào trong hồ.
Giây trước công chúa có bao nhiêu đắc ý hả hê, giây sau có bấy nhiêu sụp đổ tuyệt vọng.
Tiếng hét của nàng ta vang thấu trời xanh, ta bước ra từ sau cây cột, nhìn biểu cảm của nàng ta đang dần biến hóa.
Nàng ta lúc này và ta khi nương ta chết thật giống nhau, sắc mặt trắng bệch như nhau, tiếng khóc tê tâm phế liệt cũng thế, dáng vẻ nghiêng ngả lảo đảo gục trên mặt đất cũng không có chút khác biệt.
Ai nói trên đời này không có chuyện đồng cam cộng khổ chứ, nhìn xem, không phải nàng ta giờ cũng đang phải trải qua một loại cảm giác tương tự với ta sao.
Của ta là nỗi đau mất nương, mà của nàng ta là nỗi đau mất con.
Ngày ấy nàng ta hại chết nương ta ngay sinh thần của ta, thế thì ta sẽ giết chết đứa con của nàng ta vào ngày đại lễ của nó.
Cũng may là chưa đến ba tháng, coi như ta đền mạng cho đứa em trong bụng nương ta.
Nàng ta phải đau đớn như ta, mới tính là trả đủ nợ.
Ta đột nhiên hiểu được cho cha ta, giết người có gì là hay.
Giống như công chúa lúc nào cũng luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, lại con mạng người như cỏ rác, phải để nàng ta tiếp tục sống tiếp, tiếp tục sống, nếm trải nỗi đau chính mình bị người đời đàm tiếu, mới biết hối hận, khi ấy cũng đã quá muộn rồi.
17.
Tinh thần của công chúa từ sau khi mất con rất tệ, nàng ta không còn bình thường như trước được nữa.
Nàng ta nhốt mình trong phòng, ôm đầu gối ngồi một góc.
Chỉ có khi nhìn thấy cha ta, nàng ta mới có thể bình tĩnh lại.
Cha ta đút nàng ăn cơm, nàng ta vừa ăn vừa bật khóc đứng dậy, nhận sai với cha ta.
Nàng ta nói nàng ta cứ nghĩ rằng cái nôi kia của trưởng tử đại công chúa trước kia dùng sẽ có phúc khi, nên mới mượn về dùng, nàng ta không biết bên trong đã sớm hư hỏng rồi.
Cha ta an ủi nàng ta nói không sao, đứa nhỏ sau này sẽ lại có thôi mà.
Nàng ta khóc đến thảm thương, sau cùng ngã vào lòng cha ta, thút thít: "Tướng quân, lần đầu tiên ta gặp chàng, là khi chàng đỗ Trạng Nguyên, ngày chàng cưỡi ngựa dạo phố, đường làm quan rộng mở, biểu ca của ta đến muốn đưa chàng đi tửu lâu ăn uống, chàng lại nói phải về nhà nấu canh cho nương tử, nếu nương tử ngủ trưa tỉnh dậy rồi không thấy chàng đâu, sẽ cảm thấy sợ hãi."
"Biểu ca đem chuyện này kể lại cho ta, ta lại ghi tạc trong lòng, ngày đó ta nằm mơ, nằm mơ ta là nương tử của chàng, chàng nấu canh cho ta, dỗ ta ngủ, cùng ta vẽ mày bên cửa sổ, cũng ta đọc sách uống trà, ngày ấy ta chỉ muốn chết trong giấc mộng kia, đừng bao giờ tỉnh lại nữa."
"Mẫu hậu của ta là đích nữ của gia tộc quyền quý, từ nhỏ từ nhỏ đã được dạy dỗ phải uy nghiêm đoan trang, sau khi vào cung làm Hoàng hậu, mẫu hậu chỉ có một nhi tử là ta, bà không như những phi tần khác của phụ hoàng, biết chiều lòng phụ hoàng, bà là Quốc mẫu, mọi người đều bảo bà phải bao dung độ lượng, không được ghen tuông, vì vậy bà chỉ biết nằm khóc, khóc cả đêm, khóc đến mức ta phát điên, thề sau này phải tìm được một phu quân thật tốt, thật giỏi, nâng ta như nâng trứng, hứng ta như hứng hoa, cả đời này chỉ chiều chuộng riêng mình ta, ta không muốn trở thành một kẻ thua cuộc như mẫu hậu, cả đời chỉ có thể nhường người mình yêu thương cho kẻ khác."
"Phụ hoàng có rất nhiều nhi tử, mỗi năm đều có thêm mấy đứa được sinh ra. Khi ta tám tuổi, phụ hoàng còn không nhớ được tên ta."
"Ta sống trong cung, mẫu hậu lại chỉ như một pho tượng Phật, không biết tranh đấu, không hề tàn nhẫn! Bà chỉ biết chờ đợi!"
"Bà hoàn toàn không biết rằng những thứ mình muốn phải giành lấy! Sự sủng ái của phụ hoàng phải giành lấy, không giành thì không có địa vị cho công chúa, trong cung những tỷ muội ca đệ đều là kẻ thù giả vờ thân thích, bọn ta tranh đấu lẫn nhau, chỉ để bảo vệ lợi ích của mình, chỉ để sống, sống cho đúng bộ dạng của một công chúa, một chủ tử."
"Ta biết chàng oán hận ta, nhưng tướng quân, ta thật sự yêu thương chàng."
"Chính mẫu hậu ta cũng thua cuộc trong đường tình, bà ấy chẳng thể dạy ta được điều gì. Những năm qua, những lần cung đấu chỉ dạy t cách giành giật, chàng là người ta thích, ta là công chúa, vậy thì chàng phải thuộc về ta, đúng không? Ta hạ dược với chàng cũng chỉ để chàng ngoan ngoãn thuận theo ta mà thôi."
"Tiểu tiện nhân kia không xứng với chàng, Khâm thiên giám cũng nói, hai chúng ta môn đăng hộ đối, nàng ta thấp kém như vậy sao có thể xứng gả cho Trạng nguyên như chàng chứ?"
"Nàng ta không nhận thức được địa vị của mình, trong thành, người không nhìn nhận đúng giá trị của bản thân như nàng ta vốn chẳng bao giờ sống được lâu."
"Chủ tử là chủ tử, dưới chủ tử không phải là người, mạng sống của chúng nó còn không bằng mèo chó của chúng ta! Tướng quân, lỗi ở chính chàng, chàng quá cứng đầu, chàng không nên từ chối ta, ta là công chúa mà, ta là chủ tử của các ngươi mà..."
"Tướng quân, đừng oán hận ta, hãy yêu ta được không, chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa, ta nhất định sẽ sinh cho chàng một thái tử, chàng đừng nạp thiếp, ta còn trẻ, ta là mỹ nhân số một Trường An, bọn họ không ai đẹp bằng ta cả đâu mà..."
Nàng ta lẩm bẩm lung tung, nâng lấy mặt cha ta.
Tay cha giấu trong tay áo, ngón tay không kiềm chế được run rẩy.
Cha ta đang hết lực kìm nén, kìm nén ý niệm bóp chết cô ta.
Cha phải hao tâm tổn sức lắm mới nén được cơn hân dâng trào trong lòng, ánh mắt cha ấm áp, nụ cười trên môi cũng vô cùng dịu dàng: "Được, chúng ta lại sinh thêm một đứa, ta không nạp thiếp, ta sao có thể nạp thiếp được chứ."
Nụ cười trên khóe miệng cha ta sâu thêm, cha nâng mặt công chúa lên, từ tốn nói: "Đúng vậy, công chúa là mỹ nhân số một Trường An, ngày xưa công chúa vẫn luôn yêu cái mặt này nhất, không ai đẹp hơn công chúa được nữa rồi..."
18.
Dưới sự chăm sóc tận tình của cha, tình trạng của công chúa đã cải thiện nhiều, nửa năm sau, nàng ta lại mang thai lần thứ hai.
Lần này mang thai, công chúa thu liễm lại không ít, nàng ta không ra ngoài rêu rao nữa, chỉ yên lặng ở trong phòng, thường xuyên vuốt bụng rồi ngồi ngẩn ngơ.
Thái y nói cha rằng tinh thần hiện tại của công chúa không còn bình thường, không thể kích thích nàng thêm nữa.
Nếu kích thích nàng ta thêm, có lẽ nàng ta sẽ trực tiếp phát điên.
Sau khi thái y ra về, cha mở cửa sổ thư phòng, nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Khi thai nhi trong bụng công chúa đã lớn đến tháng thứ 6, bụng nàng ta bắt đầu rạn ra, lộ rõ tơ máu đỏ rực, nàng ta vô cùng hoảng sợ.
Chỉ là lần này cha không còn cố tình làm tổn thương nàng ta như trước, mà lại dịu dàng an ủi, thậm chí còn lấy ra một hộp thuốc mỡ đến cho nàng ta.
"Thoa cái này sẽ mờ đi, đừng khóc."
Cha an ủi cẩn thận, chỉ để nàng ta phục hồi tinh thần, chuẩn bị hứng chịu một cú sốc lớn hơn thế.
Cha muốn phá hủy tất cả những thứ mà nàng ta quan tâm đến, giống như lúc trước.
Công chúa thoa thuốc, vết đỏ trên bụng dần dần biến mất, nàng ta vui vẻ không được bao lâu, khuôn mặt mịn màng như cánh sen mà nàng kiêu ngạo càng ngày càng trở nên xấu xí.
Không phải là trực tiếp bị hủy, mà mỗi ngày bị hủy đi một chút, thong thả nhưng trí mạng.
Công chúa phát điên rồi.
Thứ nàng ta để ý nhất chính là khuôn mặt này.
19.
Cùng lúc đó, cha ta đang dẫn quân vào triều, bức Hoàng đế thoái vị.
Công chúa lúc này đang tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không chịu gặp, nàng ta căn bản là không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Không biết phụ thân mẫu thân cùng huynh đệ tỷ muội của nàng ta đã bị bắt nhốt trong ngục, không biết mưu kế cha ta bày tính mấy năm nay cuối cùng cũng đã đến lúc thu lưới, không biết sắp đến ngày ch.ết của nàng ta rồi.
Lúc cha ta quay về phủ đến gặp công chúa, gương mặt của nàng ta đã thối rữa gần hết rồi, vốn dĩ là tướng mạo tuyệt thế mỹ nhân, lúc này lại như một cục t.hịt thối gồ ghề lồi lõm, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, vừa kinh t.ởm lại dọa người.
Cha ta không chút sợ hãi, cũng không hề lưu tâm.
Không chỉ vậy, cha còn thoải mái nở nụ cười, cuối cùng cười mệt rồi, cha dựa người vào ghế thái sư lấy hơi.
Công chúa nhìn thấy long bào trên người cha, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện, nàng ta bò dưới đất như một con chó đến dưới chân cha ta, muốn nói nhưng mở miệng chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở không thành lời.
Cha ta ngạo mạn dùng chân đè lên cằm nàng ta, nở nụ cười: "Dược kia không chỉ khiến mặt ngươi t.hối rữa dần, đầu lưỡi, lá gan người cũng sẽ từ từ mà hoạ..i tử, khó chịu lắm nhỉ, nhưng chưa c.hết được đâu, cái ch.ết sẽ từ từ đến với ngươi, để ngươi c.hết nhanh quá, ta mất hứng."
Công chúa rơi lệ, bộ dạng rất dọa người, cha ta lại như trông thấy cảnh đẹp ý vui gì, nói: "Lúc trước ngươi dùng đao rạc.h mặt của phu nhân nhà ta, ta đã nói với ngươi thế nào? Ta đã nói rồi sẽ có một ngày, ta hủy nát khuôn mặt này của ngươi, ngươi khi ấy không tin, còn vui cười nói ta sẽ luyến tiếc tuyệt thế mĩ mạo của người."
Ý cười của cha dừng lại, cha buông chân, cúi người đối diện với nàng ta: "Ta chỉ cảm thấy thật ghê tởm, bất luận là khi trước hay bây giờ, gương mặt này của ngươi đều khiến ta cảm thấy ghê tởm. Ngươi nghĩ mình là ai mà dám so với phu nhân nhà ta, phu nhân nhà ta tâm địa thiện lương, so với ngươi tốt gấp trăm lần, ngươi mà cũng xứng ngang hàng với nàng ấy?"
Cha ta đứng lên, thị vệ bên ngoài tiến vào, kéo công chúa lên.
Cha ta tâm tình rất thoải mái: "Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chết nhanh vậy đâu, phụ mẫu nhà ngươi sẽ phải chết trước, cha sẽ l.ột da bọn họ ra, giờ đã quen tay lắm rồi, làm cũng đủ trôi chảy, đến lượt ngươi, ngươi cũng sẽ được trải nghiệm thôi."
Công chúa không nhịn được run lên, nàng ta luôn miệng nói mẫu hậu của nàng rộng lượng bao dung, nhưng bà ta cũng từng vì nàng ta mà lừa nương ta vào cung, muốn dìm chế..t nương ta.
Bệ hạ lại dung túng, nương ta rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, hắn lại ban rượu độc cho nương ta.
Nếu không phải cha ta đoạt lấy chén rượu, rồi lại bị công chúa ngăn lại, chỉ sợ hai người đã c.
hết từ lâu rồi.
Cha ta nhìn sắc trời tối dần bên ngoài, tâm tình vui vẻ, đi vòng quanh công chúa, vừa đi vừa vỗ tay, ánh mắt điên cuồng: "Nhớ ch..ết chậm một chút, đợi ta sau khi sắc phong cho phu nhân nhà ta xong, đưa nàng ấy vào tông miếu đường hoàng, ngươi hẵng c.hết, ta muốn đám ngụy quân tử không bằng cầm thú các người nhìn thấy phu nhân nhà ta thiên thu muôi đời, các ngươi không phải đều khinh bỉ nàng ấy sao? Ta sẽ bắt các ngươi phải quỳ xuống dập đầu lạy nàng, phải để đám người tự xưng xuất thân cao quý như các người quỳ gối dưới bài vị, cả đời đều phải ngước lên nhìn nàng ấy!"
Cha ta nhìn xuống bụng của nàng ta, như có như không nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngươi đang mang cũng chẳng phải là của ta, ngày ấy người bị ngươi hạ dược cũng không phải là ta, từ trước đến nay, ta chưa một lần chạm qua người ngươi, không phải ngươi vẫn luôn tự cho là mình cao quý sao? Thấy mùi vị của tên tử tù kia như thế nào?"
Công chúa vốn đang hấp hối đột nhiên vùng lên, nhưng nàng ta còn chưa chạm đến được cha ta đã bị áp c..hết, ngoại trừ phát ra âm thanh ô ô khàn khàn, nàng ta cũng không nói được gì nữa.
Nàng ta bị nhốt vào ngục, sau khi lo liệu xong chuyện của nương ta, cha đến ngục thu xếp chuyện cuối.
Công chúa nhìn thấy phụ mẫu bị lộ.t da, sợ đến ngất xỉu, lại bị tạt nước cho tỉnh lại.
Bây giờ nàng ta đã không thể cử động nữa, sống dở chết dở, bên trong thân th..ể đã hoàn toàn thối rữa.
Thị vệ đứng bên cạnh giữ chặt nàng ta, nàng ta hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng không thể cử động nổi, lưỡi da..o trong tay cha cắt vào da t..hịt nàng ta: "Người khác ch..ết rồi mới lột d..a, còn ngươi thì khác, ngươi phải sống, làm đèn lồng như vậy mới đẹp được, đèn lồng d..a người của phụ mẫu ngươi đã treo trong miếu thờ phu nhân nhà ta rồi rồi, bây giờ trong miếu có hai mươi ba cái đèn lồng, chỉ thiếu mỗi ngươi nữa thôi."
"Ta để ngươi lại cuối cùng, chính là để phu nhân của ta được an nghỉ, ngươi phải chịu đựng tra tấn đau đớn nhất, ngươi chế..t yên ổn quá, nàng ấy sẽ không yên lòng."
Tiếng da th..ịt bị rạch ra vang lên trong không gian, mùi m.áu t.anh nồng nặc, cuối cùng chỉ còn lại một đống t.hịt bẩn thỉu trên mặt đất.
Cha giũ giũ ngón tay đầy m.áu, chân bước xiêu vẹo vài bước, cười vang, cười rồi lại khóc.
Cha vịn lan can nôn mửa, nhưng không thể nôn ra được gì, cuối cùng chỉ nôn ra một ngụm máu.
Hóa ra cha cũng ghê tởm việc l.ột d.a này, hóa ra khi báo thù đến cuối cùng, cha cũng không vui.
Đúng vậy, cha đã báo thù được rồi, nhưng người trong lòng đã không còn nữa, làm sao có thể vui được cơ chứ.