Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi - Bạch Vi (FULL)

Chương 489





Trêи thế giới có rất nhiều chuyện và hiện tượng kì quái mà chúng ta không thể lý giải, hòn đảo vừa thần bí vừa quỷ dị này chính là một trong số đó.

Trong khu rừng đàn tế như bị thần tiên trong truyền thuyết bố trí cấm chế nào đó.

Động vật ở đây hoạt động về đêm, còn ban ngày thì yên tĩnh vô cùng, khiến người ta như lạc vào quỷ vực, nhưng đến buổi tối thì lại cực kỳ náo nhiệt, đủ các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến.

Sau khi xác định xong chuyện vật tế, chúng tôi tìm một gốc cây to ở cách đó không xa, dựng vải và giá gỗ ở xung quanh cây, bắc thành một cái lều đơn sơ.

Hiện giờ, chúng tôi cũng yên tâm được phần nào, trêи tấm bia đá có ba bức tranh, ý nghĩa của mỗi bức tranh chúng tôi đều hiểu rõ, mà giữa chúng cũng có giới hạn nghiêm ngặt, và chúng sẽ không vượt qua giới hạn của nhau.

Bởi vậy, chúng tôi ở nơi này lại rất an toàn.

Sau khi chúng tôi dựng lều vải xong, trời đã hoàn toàn tối sầm, chỉ còn lờ mờ nhìn thấy chút ánh sáng ban đêm.

Chúng tôi bất đắc dĩ đốt một đống lửa bên ngoài lều, bấy giờ mới bàn bạc chuyện đi săn, bắt gà rừng.

Cuối cùng người đi là tôi và Triệu Thư Hằng, bởi vì có quá nhiều thứ không xác định nên tôi mang theo súng săn, Triệu Thư Hằng phối hợp tác chiến với tôi, còn Hồ Kiếm ở lại lều để trông coi.


Một khi chỗ này xảy ra chuyện, Hồ Kiếm sẽ đốt cháy đống cành cây đặt cách căn lều không xa.

Ánh lửa ngút trời, chúng tôi đương nhiên có thể nhìn thấy.

Những người còn lại sưởi ấm ở gần nơi trú ẩn, tôi và Triệu Thư Hằng lặng lẽ lần mò sang xung quanh.

Chúng tôi mò tới một nơi có âm thanh tương đối lớn, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một bụi cây thấp đang dao động không theo quy luật ở phía trước.

Tôi ra hiệu cho Triệu Thư Hằng giữ im lặng, bảo anh ta cẩn thận rồi đi theo sau tôi.

Triệu Thư Hằng vội vàng gật đầu, tôi lặng lẽ đi lên trước, đồng thời nhắm chuẩn họng súng về phía trước.

Triệu Thư Hằng cũng đặt thương gỗ ngang bên hông, duy trì trạng thái sẵn sàng phi ra bất cứ lúc nào.

“Lên!”Ngay khi chúng tôi sắp đi đến chỗ bụi cây đó, tôi đột ngột la to một tiếng, tiếp theo dùng súng như mũi thương đẩy bụi cỏ phía trước ra.


Một lát sau, trước mắt chúng tôi xuất hiện một con gà rừng cỡ lớn toàn thân vàng sậm đang vô cùng hoảng sợ, chúng tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Nhanh, bắt lấy nó!”Tôi la lên một câu, Triệu Thư Hằng đã ở thế chuẩn bị từ lâu, hô khẽ một tiếng, thương gỗ trong tay anh ta ra đòn nhanh như chớp, đâm thẳng về phía con gà rừng.

Nhưng con gà rừng này có vẻ thông minh hơn gà rừng ở bên ngoài, nó không nhảy lung tung.

Mặc dù hoảng loạn, nhưng nhìn thấy thương gỗ của Triệu Thư Hằng đâm tới, nó không những không chạy mà còn né sang một bên.

Với cách né mình nhẹ nhàng như vậy, thương gỗ của Triệu Thư Hằng lập tức tấn công vào khoảng không, không chỉ có anh ta mà tôi cũng ngây người.

Con gà rừng không hề quan tâm chúng tôi đang nghĩ gì, lập tức đạp hai chân, nhanh chóng nhảy ra khỏi ổ, lủi ra bên ngoài.

Tôi nào có thể nhịn được, sau khi phản ứng lại thì lập tức ngắm bắn, nén hơi thở, bóp cò.

Pằng!Họng súng tôi tóe lửa, “bộp” một tiếng, cả người con gà rừng bị lực xung kϊƈɦ cực lớn bắn cho bay lên trước một khoảng, lúc này nó mới chết hẳn.

Triệu Thư Hằng rút thương gỗ lên, gãi đầu nói: “Mẹ nó, trong khu rừng đàn tế này toàn là thứ gì vậy, gà rừng cỡ lớn còn có thể né tránh sự tấn công của tôi”.

Tôi nói: “Nơi này không tiện ở lâu, tốt nhất chúng ta nên rời đi khi trời còn sáng”.

Nói rồi, tôi bèn nhặt con gà rừng cỡ lớn ở dưới đất lên, đi về nơi trú ẩn.

.