Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 173: Tiên Môn Trọng Thưởng (1)



Chỉ cần mình tu luyện thành công Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến giai đoạn thứ hai, đem một thân pháp lực đều luyện thành Huyền Hoàng chi khí, vậy thì tiên môn nhất định sẽ có ban thưởng. Điểm này Phương Nguyên đã sớm minh bạch, bởi vì cứ như vậy, tiên môn sẽ chẳng khác nào có hai loại phương pháp có thể để người ta tu luyện tới giai đoạn thứ hai. Đây đối với tiên môn mà nói chính là một công tích lớn lao, tối thiểu trên việc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, Phương Nguyên đã có tư cách sánh vai với vị đệ tử thiên tài 300 năm trước, chỉ có hai người bọn họ mới có thể luyện ra được một thân Huyền Hoàng chi khí!

Đương nhiên, điều càng quan trọng hơn đó chính là phải xem xem rốt cuộc có thể Trúc Cơ được hay không!

Chỉ khi hắn thành công Trúc Cơ thì mới có thể đem Huyền Hoàng chi khí độ cho truyền nhân, để truyền nhân có thể tu luyện nhẹ nhàng hơn!

Nói một cách khác, chỉ khi hắn thành công Trúc Cơ, vậy thì truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này mới xem như có người kế tục...

Mặc dù nói như thế, nhưng ban thưởng nhất định sẽ có, nếu không tại thời điểm then chốt này, chẳng lẽ tiên môn không sợ mình tiêu cực lười biếng hay sao?

Đương nhiên, dù là Phương Nguyên thì cũng không ngờ rằng phần thưởng này lại nặng như vậy.

Ngay tại ngày thứ hai, đám người Vân trưởng lão lại gọi Phương Nguyên lên núi một lần, vẫn là hỏi thăm những thứ liên quan tới việc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Bất quá Vân trưởng lão và Cổ Mặc trưởng lão hỏi thăm kỹ càng hơn mấy vị chấp sự kia nhiều. Phương Nguyên một mực trả lời, đối với những vấn đề này, hắn đã chuẩn bị hơn hai năm, đã sớm nghĩ tới bất kỳ khả năng nào, trả lời đến mức giọt nước không lọt, tự nhiên mà thành!

"Xem ra, đây đúng là một phương pháp có thể sử dụng được, cũng ổn thỏa hơn pháp môn do tên đồ nhi Tề Bạch của ta sáng tạo ra vào 300 năm trước. Trong pháp môn kia của hắn có quá nhiều nhân tố không xác định, pháp môn này của ngươi nhìn có vẻ hung hiểm, nhưng lại là một con đường thẳng, chỉ có điều, hai con đường này đều không dễ đi a. Pháp môn này của ngươi trông có vẻ hung hiểm nhưng lại đơn giản, có điều trên thực tế, nếu không phải là mầm tiên thiên tư hơn người, nghị lực hơn người, ngộ tính cũng mười phần không tệ thì tuyệt đối không có khả năng tu luyện thành, nhưng bất kể thế nào thì đây cũng là một sự tiến bộ vượt bậc..."

Sau khi Vân trưởng lão nghe Phương Nguyên tự thuật xong thì liền quay sang khẽ than với Cổ Mặc trưởng lão.

"Trình độ của các trưởng lão quả nhiên là cao hơn một chút..."

Phương Nguyên cũng âm thầm nhẹ gật đầu, những gì Vân trưởng lão nói không khác những gì hắn nghĩ là bao.

Hôm qua các chấp sự nhìn thấy sự "Hung hiểm" trong loại phương pháp tu luyện này, trong khi các trưởng lão lại nhìn thấy sự "Đơn giản" ẩn trong đó!

"Ngươi có thể ngộ ra loại phương pháp này, tu luyện thành một thân Huyền Hoàng khí, quả nhiên không hổ là người đã từng đứng đầu Tiên Bảng!"

Sau khi Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc một hồi, cũng không nhịn được mà cảm khái một tiếng. . ngôn tình hài

Nghe khẩu khí của hắn, giống như thật sự có hơi nghĩ mà sợ về việc suýt chút nữa đã bỏ qua hạt giống tốt như Phương Nguyên vào lúc trước!

"Đệ tử cũng không có chỗ nào quá mức hơn người, chỉ là thời điểm tu hành chú ý “Kiên trì” và 'Cẩn thận” mà thôi!"

Phương Nguyên đương nhiên biết đây chính là thời điểm nên khiêm tốn, cho nên hắn chỉ cười khẽ đáp lại một tiếng.

"Hai chữ này chính là đạo lý đơn giản nhất, nhưng lại có mấy người làm được?"

Vân trưởng lão nghe thấy vậy thì lại bật cười, ánh mắt ôn hòa nhìn qua Phương Nguyên, nói: "Tiểu Phương Nguyên, ngươi tu luyện có thành tựu, không chỉ là phúc khí của chính ngươi, mà còn lập được đại công cho tiên môn. Ngươi không cần phải khách khí ở trước mặt lão phu, nói thử xem xem ngươi muốn được khen thưởng gì?"

Phương Nguyên nghe thấy thế thì cũng cười cười, vật mình muốn quả thực không ít.

Nhưng vào lúc này, hắn chắc chắn không thể nào nói ra được, cho nên hắn liền cung kính nói: "Xin nghe theo sự chủ trì của trưởng lão!"

Vân trưởng lão lập tức cười cười, nhìn về phía Cổ Mặc trưởng lão nói: "Tiểu gia hỏa này có lòng dạ rất cao!"

Cổ Mặc trưởng lão nhẹ gật đầu, nói: "Tâm tính thiếu niên, cao cũng là nên!"

Trong khi đó, Phương Nguyên thì không khỏi có hơi xấu hổ, thầm nghĩ ở trước mặt những lão quái vật sống gần ngàn năm này, quả nhiên trung thực vẫn luôn tốt hơn!

"Lão phu cũng đã có điểm nắm chắc, ngươi hãy trở về đi, sau này phải cần cù tu hành. Nếu như sau này có một ngày ngươi thật sự có thể dựng thành Huyền Hoàng đạo cơ, vậy thì lão phu cấp cho ngươi một phần hứa hẹn, đến lúc đó, ngươi sẽ trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thanh Dương tông..."

Vân trưởng lão chỉ nói một câu, sau đó liền thả Phương Nguyên trở về.

Còn Phương Nguyên khi nghĩ đến câu nói này thì cũng không cảm thấy gì: "Chuyện tương lai, tương lai nói tiếp!"

Huống hồ, thứ mình muốn cũng không chỉ là chức vị trưởng lão của Thanh Dương tông!

Đương nhiên, đối với tiên môn mà nói, đây đã là một lời hứa hẹn rất có phân lượng!

Sau khi về tới mình lầu nhỏ, Phương Nguyên rất nhanh thấy được ban thưởng, trong lòng cũng có hơi kinh ngạc!

Hắn cũng đoán được rằng tiên môn sẽ không hẹp hòi, nhưng cũng không ngờ rằng bọn họ lại hào phóng như vậy!

Linh thạch ngàn khối!

Sinh Sinh Bất Tức Hoàn một trăm khỏa!

Thượng Thanh Đan 300 khỏa!

U Huyền Ám Ngọc Sương bảy lượng...

Ban thưởng hắn nhận được thế mà cao hơn không chỉ mười lần so với lần trước sau khi hắn làm xong nhiệm vụ ở Thái Nhạc thành. Có thể nói, tài nguyên này đã đủ để hắn tu luyện cho đến Luyện Khí đỉnh phong, hơn nữa còn thừa ra không ít. Nghiêm ngặt mà nói, đây đã là một bút cự tài, mấy trăm năm tích súc của một số đê giai chấp sự cũng bất quá chỉ như vậy...