Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 38: Lôi đình phích lịch bá tuyệt cửu thiên kiếm (1)



Dịch: Phúc Trương

Biên: Xiaoo

“Quân tử cầm kiếm, kiếm đạo chính là vương đạo!”

Quả ớt nhỏ mặc dù giỏi về Hỏa Mãng Tiên, nhưng cũng hiểu rất rõ về kiếm đạo, phổ cập cho Phương Nguyên đạo lý trong đó:

“Có vô số binh khí trên thế gian này, kiếm là loại phổ biến nhất, nhưng cũng là một loại tu luyện khó khăn nhất. Ở khắp nơi trên thế gian đều có thể thấy người cầm kiếm, trong giới tu hành cũng có vô số pháp bảo về kiếm đạo, nhưng mà nếu nói là hảo kiếm thì không nhiều. Nếu tên đầu gỗ như ngươi muốn học kiếm, vậy bản cô nương trước hết chỉ điểm cho ngươi một chút về tu hành kiếm đạo, về bản thân ngươi có thể đặt chân vào kiếm đạo hay không, thì phải dựa vào thiên phú của ngươi!”

“Những lời ngươi nói với ta Chu tiên sinh cũng đã nói cho ta, từ nhỏ ta đã quyết định hoặc là không học, còn nếu học là phải học kiếm!”

Phương Nguyên trả lời chắc nịch, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, cung kính đứng trước quả ớt nhỏ.

Quả ớt nhỏ thấy hắn vô cùng căng thẳng, lại nghĩ tới vừa rồi hắn thế mà quay mặt vào vách tường không thèm để ý tới mình, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, bỗng nhiên muốn trêu đùa hắn một chút, ho khan một tiếng, nói:

“Ngươi đã có chí, ta cũng không thể không thành toàn cho ngươi. Như vậy đi, có một quyển kiếm phổ ta rất trân quý, bên trong chứa đựng vô số kiếm chiêu thần dị, để ta tặng cho ngươi nha!”

Nói xong nàng liền phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, lăng không bay về Linh Dược Giám, tốc độ cực nhanh, chưa đến một chén trà đã bay trở về, mệt mỏi hít thở mấy cái, hai tay cầm một bản kiếm phổ đã ố vàng, trịnh trọng đưa cho Phương Nguyên.

Da đầu Phương Nguyên tê dại một hồi, hai tay liền cầm lấy, thấy được trên quyển kiếm phổ in chín chữ lớn: “Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm!”

“Cái này...” Phương Nguyên nhất thời ngây người, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Cái quyển này sao giống cái quyển ngươi kê dưới chân bàn vậy...”

“Nói hươu nói vượn!” Quả ớt nhỏ ánh mắt tức giận, bực bội quát lên: “Quyển ta kê dưới chân bàn không phải quyển này!”

“Đúng, đúng...”

Phương Nguyên đành phải liên thanh gật đầu, sợ chọc giận nàng, có chút kích động lật quyển kiếm phổ ra...

Sau đó một lần nữa hắn lại ngây ngẩn cả người, ngây ngốc khi thấy nội dung bên trong kiếm phổ.

"Thanh Phong Phất Liễu..."

"Mãnh Hổ Hạ Sơn?"

"Trăng Sáng Trên Cao..."

"Quả Phụ Leo Tường?"

Khỏi cần phải nói, chỉ cần xem mấy chiêu trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, Phương Nguyên liền bó tay rồi, chiêu đầu tiên còn có tí ý cảnh, kiếm đi nhẹ nhàng, chiêu tiếp theo thì vô cùng thô tục, nhìn nguyên một quyển như một nồi lẩu thập cẩm vậy...

Hắn thật sự nhịn không được, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn sang quả ớt nhỏ.

"Tiểu tử này không dễ lừa..."

Quả ớt nhỏ trong lòng thầm mắng tên tiểu tử này thông minh, trên mặt biểu hiện thì ngược lại vô cùng tức giận, hừ mấy tiếng liên tục, đưa tay túm lấy kiếm phổ, lật ra, để Phương Nguyên đứng một bên nhìn nàng đang tìm tòi gì đó, bỗng nhiên một đạo pháp lực bắn ra, một cành liễu ngoài cửa sổ liền bay vào trong tay nàng. Nàng cầm một cành liễu mềm oặt trong tay, lắc một cái, tập trung pháp lực, lập tức nó trở nên cứng cáp, thẳng tắp như một thanh kiếm.

“Một chiêu này gọi là Thanh Phong Phất Liễu...”

Nàng trừng mắt nhìn Phương Nguyên một chút, đột nhiên khuỵu gối xuống tay thả lỏng, thân hình như một đám mây bay ra ngoài cửa sổ, cầm cành liễu trong tay điểm vào trên cây một cái, lập tức vô số lá cây rơi xuống, dồn dập vô cùng đẹp mắt. Cho đến khi Phương Nguyên thấy được một đám lá liễu mới lấy làm kinh hãi, trên cây lá liễu nhiều vô cùng thế mà bị một kiếm này đánh rơi một nửa, cực kì chuẩn xác giống như là dùng thước mà đo...

“Một chiêu này gọi là Mãnh Hổ Hạ Sơn...”

Quả ớt nhỏ bay từ trên cây liễu xuống, thấp giọng quát, chém xuống đất một cái, một phiến đá trên mặt đất, thình lình mất đi một khối.

“Minh Nguyệt Cao Huyền...”

Sau đó, nàng lại là hét lớn một tiếng, thân hình bỗng nhiên bồng bềnh như tiên nhân vụt một phát lên trên mây, mà cành liễu trong tay lúc này cũng tựa như trở thành một thanh hảo kiếm, phát ra kiếm ý lành lạnh, đâm thẳng trời xanh, văng vẳng tiếng long ngâm, âm thanh vang thật lâu vẫn chưa dứt!

Phương Nguyên bị một màn này chấn động đến ngây người: “Kiếm pháp này uy lực mạnh như thế?”

Nhưng mà trong lúc này, hắn lại kinh ngạc phát hiện, quả ớt nhỏ đã mất tích.

“Còn có một chiêu, chính là Quả... à không, Mỹ Nữ Leo Tường!”

Cành liễu dựng đến trên cổ của mình, thanh âm đắc ý của quả ớt nhỏ từ phía sau truyền đến:

“Ngươi nhìn đi đâu vậy? Một chiêu này kiếm ý phải ấn dấu đi, giương đông kích tây, tưởng trái mà phải... Mỹ nữ muốn leo tường ra, nếu như bị ngươi trông thấy, không phải xấu hổ muốn chết sao?”

Phương Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân bị kích động muốn run lên, bất động một hồi lâu mới xoay người lại, khách khí hành lễ: “Đa tạ Lăng sư dạy bảo!”

Quả ớt nhỏ lúc này mới cảm thấy hài lòng hừ hừ vài tiếng, thản nhiên nói: “Từ giờ trở đi, ngươi phải luyện mấy chiêu trong quyển kiếm phổ này cho tốt. Ngươi là người thông minh, học nhanh hơn người khác, nhưng đừng trách ta không nói cho ngươi biết, tu kiếm pháp khác với đọc sách. Đọc sách dựa vào ngộ, kiếm đạo dựa vào luyện. Hiện tại ngươi vừa mới bắt đầu, còn chưa tới thời điểm sử dụng ngộ tính, trước tiên phải rèn luyện kỹ năng cơ bản cho tốt!”