Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 30: Chương 30




Giáo sư của lớp quản lý xã hội công cộng, vừa mới bước vào lớp, liền nhìn thấy Yến tứ thiếu đại danh đỉnh đỉnh của trường họ, đang nhấn đầu một người trên mặt bàn, đấm từng cú vào cằm người ta.
Có người hết lên một tiếng: “Tứ thiếu đang làm cái gì vậy? Mọi người không phải chỉ nói đùa thôi sao? Cứ như vậy là đánh chết người đấy!”
Lời vừa dứt, máu cũng lan tới chân người đang nói.
Giáo sư kinh hãi: “Báo cánh sát! Nhanh chóng báo cảnh sát!”
Cố Tuyết Nghi hôm nay đang đọc cuốn.

Cô vừa đọc tới trang 57, liền nhận được điện thoại từ phía cảnh sát.
“Yến phu nhân, Yến tứ thiếu gây gổ trong trường, còn đánh nhau.

Hiện tại tất cả những người liên quan đều có mặt tại sở cảnh sát.

Đối phương nguyện ý hòa giải.

Nhưng tứ thiếu lại không phối hợp khai báo… Ngài xem, có thể tới sở cảnh sát một chuyến không?” giọng của nữ cảnh sát truyền tới.
Đối mặt với Yến phu nhân vừa hợp tác với phía cảnh sát, nữ cảnh sát tỏ vẻ khá tôn kính.
“Được, tôi biết rồi.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp, đặt sách xuống, đứng dậy thay quần áo.
Cố Tuyết Nghi không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Yến Văn Bách lớn tới tuổi này, tính cách đã xem như thành hình, không thể trong khoảng thời gian ngắn là có thể thay đổi được.
Tốn hết 20 phút để Cố Tuyết Nghi đến được sở cảnh sát.

Đợi cô xuống xe, lập tức có một nữ cảnh sát đi về phía cô.
“Tôi nhớ ra cô.” Cố Tuyết Nghi nói.
Nữ cảnh sát nhịn không được mỉm cười đáp: “Yến phu nhân có trí nhớ thật tốt.”
Cố Tuyết Nghi cũng mỉm cười đáp lễ, lúc này mới đẩy cửa kính đi vào bên trong.

Để lại nữ cảnh sát ngơ ngác đứng đó, sau đó bắt đầu nhịn không được đồng cảm với Cố Tuyết Nghi.
Có người ôn nhu như vậy sao….
Người ta có tiền cũng phải đau đầu trong việc giáo dục trẻ nhỏ nha!
Cố Tuyết Nghi chân trước vừa bước vào, liền có người tới nghênh đón, còn dùng giọng kinh ngạc nói: “Yến phu nhân? Không ngờ lại có thể gặp phu nhân ở đây, thật quá vui mừng.”
Đối phương nói xong, còn giơ tay ra trước mặt Cố Tuyết Nghi.
Nữ cảnh sát ở bên ngoài nghe được, trong lòng nghĩ Yến phu nhân quả nhiên rất được nhiều người yêu thích.
Trong phòng, Cố Tuyết Nghi ngưng lại nhìn nhìn.

Là Bùi Trí Khang.

Yến Văn Bách ngồi trong góc, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái tay đang chìa ra kia của Bùi Trí Khang.
Cố Tuyết Nghi hạ mí mắt, lại lấy tư thế cao ngạo đáp: “Hửm? Cậu là ai?”
Ánh mắt băng lãnh của Yến Văn Bách khẽ khựng lại, từ từ mềm mại xuống.

Chỉ là người bên cạnh không có chú ý đến sự thay đổi cực nhỏ này của cậu.
Nụ cười của Bùi Trí Khang lần nữa căng cứng.

Hắn vốn có chút giận, nhưng nghĩ lại, người đẹp sinh ra vốn nên có tất cả những thứ mà người khác không có, dù sao đây cũng không phải là lần đầu… kiên nhẫn chút là được.
Nụ cười trên mặt Bùi Trí Khang càng thêm nhiệt liệt: “Yến phu nhân quý nhân nhiều việc, không nhớ đến tôi cũng phải.

Tôi là Bùi Trí Khang.

Chúng ta hôm quá mới gặp mặt.”
Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói của Bùi Trí Khang, lúc này mới lần lượt ngẩng đầu.

Có thể khiến Bùi Trí Khang hạ thấp bản thân như vậy, lại được xưng bằng “Yến phu nhân”, thì còn có thể là ai nữa chứ? Chính là chị dâu Cố Tuyết Nghi của Yến Văn Bách!
Ánh mắt bọn họ lần lượt đặt lên người Cố Tuyết Nghi.

Nhưng đợi đến khi nhìn thấy người thật, đám người vừa rồi còn hồ hởi nói chuyện, lúc này lại ngậm miệng thật chặt.
Trên người vị Yến phu nhân này có khí tràng vô hình….

đến cả khí chất cũng vô cùng đặc biệt, đặc biệt tới mức khiến người ta theo bản năng không dám khinh thường.
“Yến, Yến phu nhân.” Những người khác cũng theo sau chào hỏi, sợ bản thân chào hỏi chậm lúc về nhà, nói không chừng còn bị phụ huynh quở trách.
Cố Tuyết Nghi vẫn không bắt tay Bùi Trí Khang, cô lãnh đạm quét qua đám người kia, cuối cùng dừng lại trên người Yến Văn Bách.
“Yến Văn Bách.” Cố Tuyết Nghi giơ tay ra, vịnh tay nắm cửa sau lưng: “Theo tôi ra ngoài.”
Yến Văn Bách nhìn tay của cô một lúc.

Lần này cô không có mang theo thắt lưng da.

Yến Văn Bách trầm mặc không nói mà đứng dậy, đi theo sau Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi đẩy cửa đi ra ngoài, nói với nữ cảnh sát: “Làm phiền giúp chúng tôi chuẩn bị một căn phòng, tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện riêng, sau đó sẽ làm khai báo.”
Nữ cảnh sát vội vàng đáp ứng: “Được được.”
Nếu Yến phu nhân có thể giải quyết, vậy thì quá tốt rồi!
Cố Tuyết Nghi rất nhanh dẫn theo Yến Văn Bách đi đến phòng cách vách.
Cô xoay người hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Yến Văn Bách lại hạ mi mắt, nhìn chằm chằm vào tay cô.

Một tay cô không có gì, tay còn lại thì đang giữ chiếc túi.
“Vì sao không muốn khai báo?” Cố Tuyết Nghi lại hỏi.
Yến Văn Bách lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Không có gì, vì không muốn làm thôi.”
Cố Tuyết Nghi cũng không tức giận, cô tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: “Cậu sống ở nhà họ Yến nhiều năm như vậy, nhà họ Yến đã dạy cậu xem nhẹ chuẩn mực xã hội, thích làm theo ý mình sao?”
Cho dù là thời cổ đại, cũng không thể ỷ vào nhà cao cửa rộng, tùy tiện làm loạn kỷ cương, xảy ra việc đều phải phối hợp với nha môn.

Cũng có thể trong các gia tộc khác có như vậy, nhưng Cố Tuyết Nghi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra trong gia tộc của cô.
Lạm dụng quyền lực, không tôn trọng người khác, sớm muộn rồi cũng có một ngày cả gia tộc sẽ bị đưa vào vực sâu mà hủy diệt.
Yến Văn Bách cắn chặt răng, không phản kháng.

Lần trước đánh nhau với Giang Tĩnh bị đưa vào sở cảnh sát, cậu xem như hiểu được miệng lưỡi của Cố Tuyết Nghi.


Cô không mang theo chút tức giận nào, nhưng mở miệng khép miệng, từng câu từng chữ đều đang mắng người.
“Tối qua cậu đi đâu? Lễ nghĩa cậu học chính là tùy tiện gửi một tin nhắn rồi có thể đi cả đêm không về sao?” Cố Tuyết Nghi bình thản hỏi một câu.
Yến Văn Bách mím môi dưới thật chặt: “Chị lại muốn đánh tôi sao?”
Cố Tuyết Nghi khựng lại, bình thản nói: “Có thể cậu cho rằng tôi rất nghiêm khắc.

Nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn là đứa nhóc vẫn chưa trưởng thành.

Nếu như so sánh với giới động vật, cậu thuộc đàn con non.

Cậu vẫn chưa có năng lực đủ mạnh để tự bảo vệ bản thân, nếu như một đêm nào đó cậu không về, ở bên ngoài xảy ra chuyện, nhà họ Yến đến không kịp, cậu muốn người quan tâm cậu phải làm thế nào?”
Yến Văn Bách ngẩn ra.

Ai sẽ quan tâm mình chứ? Chị ấy sao?
Trong mắt chị ấy, mình giống như một đứa trẻ cần được bảo vệ?
Đáy lòng Yến Văn Bách có chút xấu hổ, nhưng lại có chút gì đó ngọt ngào như vị kẹo vậy, trong lòng cũng hiện lên cảm xúc khác.
“Lần này không đánh cậu.” Cố Tuyết Nghi nói: “Đánh nhau với bọn họ, chắc chắn không phải lỗi của cậu.”
“Chị sao lại biết?” Yến Văn Bách nói không kịp nghĩ.
“Bùi Trí Khang có mặt ở đó.” Cố Tuyết Nghi rất không thích loại người này, mấy đứa nhóc có thể chơi cùng Bùi Trí Khang thì có thể là người tốt sao? Xác suất này chắc là rất thấp đi.
Biểu tình của Yến Văn Bách nhất thời thả lỏng không ít, cậu nói: “Tôi tối qua đi tới núi Thanh Dương.”
“Hửm?”
“Đi viếng mẹ tôi.” Yến Văn Bách nói xong, xoa mạnh đầu mày, xoay đầu đi.

Cậu không biết nên phản ứng thế nào khi bộc lộ tâm tư và cách nghĩ của bản thân trước mặt người khác.
“Được, tôi biết rồi.” Cố Tuyết Nghi không có truy hỏi.
Cô từ trong cuốn sách đã biết được thông tin này, Yến Văn Bách không phải là em trai ruột của Yến Triều.

Có thể nghĩ thế này, mẹ ruột của Yến Văn Bách có thể là vợ kế của bố Yến, cũng có thể là thiếp….

à không, dùng từ ngữ của thời đại này phải gọi là tình nhân.
Mà từ việc Yến Triều và bọn họ thực sự không thân thiết, con cháu nhà họ Yến tựa hồ thuộc trạng thái nuôi thả, nên có thể thấy, chắc chắn là vế sau.
“Hôm nay vì sao đánh nhau?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Thấy cô không nhắc đến việc của núi Thanh Sơn, Yến Văn Bách cũng thở phào nhẹ nhõm.

Việc đó cũng không phải quang minh chính đại gì, cậu từ nhỏ đã biết bản thân là thân phận gì trong nhà họ Yến, vậy nên cũng không quá nguyện ý nhắc đến chuyện này.
Mà chuyện của hôm nay…..
Yến Văn Bách khẽ động môi, cậu nên thuật lại những lời đó với cô như thế nào đây?
Cố Tuyết Nghi thu hết phản ứng của cậu vào trong đáy mắt, trong lòng liền hiểu.

Đến cả việc lén lút đi viếng mẹ ruột cũng nói với cô, còn có chuyện gì không thể nói chứ?
“Bọn họ nghị luận về tôi?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Yến Văn Bách không có trả lời, vẫn ngậm chặt miệng như cũ.
Cố Tuyết Nghi đứng dậy: “Đi làm khai báo thôi, mấy lời này có gì không thể nói.

Lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với tôi.”
Yến Văn Bách không có động đậy.
Cố Tuyết Nghi nhìn về phía cậu, ngữ khí ôn nhu hơn: “Nhưng tôi rất cảm kích việc cậu bảo vệ tôi.” Cô khẽ nói: “Yến tứ thiếu lại trưởng thành hơn một chút rồi, trở thành người có trách nhiệm hơn rồi.”
Đáy lòng Yến Văn Bách không kịp phòng thủ đã bị hâm nóng lên.

Khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng bị khoáy đảo đến ấm áp hẳn.
Yến Văn Bách xoay người đi ra ngoài.

Cậu đi làm thủ tục khai báo, Cố Tuyết Nghi lại không có đi vào trong căn phòng cửa kính kia, mà là đi ra ngoài sở cảnh sát trước.
Gần sở cảnh sát có một tiệm tạp hóa.
Cố Tuyết Nghi hỏi: “Có kẹo không?”
“Có, có.

Cô muốn hãng nào?”
Thực phẩm thời hiện đại thực sự là đa dạng phong phú, Cố Tuyết Nghi chọn hoa hết cả mắt, cô quét mắt nhìn, nói: “Loại mà em bé thích.”
Đối phương đưa cho Cố Tuyết Nghi một túi kẹo cầu vồng.
Yến Văn Bách rất nhanh đã hoàn tất, đối diện cái người bị cậu đánh cũng đi ra.
Trên đầu đối phương băng bó chằng chịt, nhìn có chút thảm.

Nhưng lúc nhìn thấy Yến Văn Bách vẫn cảm thấy ngượng ngập, lúc này lại không dám phát ngôn cái gì.

Một là sợ bị đánh, hai là sợ nhà họ Yến.
Lúc này Bùi Trí Khang cũng đẩy cửa kính đi ra, hỏi: “Tứ thiếu, Yến phu nhân đâu?”
Yến Văn Bách lạnh lùng trừng hắn: “Liên quan rắm gì đến mày.”
Bùi Trí Khang bị nghẹn, sau đó bèn cười nói: “Tứ thiếu, tôi và cậu không giống nhau.

Tôi là người rất biết lễ nghĩa.

Sự tình đã kết thúc, tôi cần phải chào hỏi Yến phu nhân rồi mới rời đi.”
Bùi Trí Khang vừa nói xong, Cố Tuyết Nghi liền bước trên giày cao gót đi vào.
“Yến phu…..” Bùi Trí Khang mới chỉ mở miệng.
Cố Tuyết Nghi đã đi tới trước mặt Yến Văn Bách, hỏi: “Xong rồi sao?”
Cảnh sát đứng một bên cười nói: “Đã xử lý xong rồi.”
Cố Tuyết Nghi gật đầu: “Vất vả rồi.”
“Việc phải làm, việc phải làm mà…”
Cố Tuyết Nghi ném túi kẹo cầu vồng vào tay Yến Văn Bách: “Vậy đi thôi.”
Yến Văn Bách phản ứng theo điều kiện mà tiếp lấy.
Cậu ngẩn ngơ, hỏi: “Đây…..


là cái gì?”
“Phần thưởng.” Cố Tuyết Nghi nói.
Ngón tay Yến Văn Bách túm chặt chiếc túi, chiếc túi ni long bên ngoài phát ra âm thanh lạch bạch.
Tứ thiếu cậu từ trước đến này không ăn cái thứ ngọt ngấy này….

hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy.
Yến Văn Bách quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Trí Khang đang nhìn về phía Cố Tuyết Nghi, dáng vẻ tiếc nuối lại muốn tiến lên.
Yến Văn Bách cúi đầu, ngón tay thon dài mở túi kẹo ra, nhanh chóng bóc một viên kẹo bỏ vào miệng.
Sau đó, cậu ngậm kẹo, đi tới phía sau Cố Tuyết Nghi, không chút tiếng động chắn đi tầm nhìn của Bùi Trí Khang, miệng ngậm kẹo mơ hồ nói: “Ừm….

rất ngon.

Đi thôi….”
Bùi Trí Khang ở phía sau nắm chặt tay.
Cố Tuyết Nghi và Yến Văn Bách rất nhanh rời khỏi sở cảnh sát, leo lên xe.
Trong sở cảnh sát, Bùi Trí Khang đột nhiên quay đầu hỏi: “Đẹp nhỉ?”
Mọi người nhất thời không ai dám đáp.
Bùi Trí Khang cười khẽ, cũng không hỏi bọn họ nữa, mà là hỏi người mới bị đánh vừa rồi: “Còn đau không? Nếu như không đau, thì đi thôi, hôm nay tất cả tôi sẽ trả.

May mắn tôi cũng là thân thích của nhà họ Yến, Yến thiếu không bồi tội cho cậu, vậy tôi tới bồi.”
Người đó lập tức lộ ra nụ cười: “Bùi thiếu thật tốt.”
Người bên cạnh lập tức theo sau khen tặng vài câu.
Có vài người vẫn tính là tỉnh táo, đáy lòng nhịn không được lầm bầm.

Bọn họ trước đây chỉ là nhịn không được nói lỡ hai câu, nhưng đến khi gặp người thật, cũng không dám sinh ra bất kỳ tâm tư nào.

Hơn nữa người ta là ai chứ? Người ta là vợ của Yến tổng.

Sao vừa rồi Bùi thiếu lại hỏi câu như vậy?
Như vậy…..

sẽ xảy ra chuyện đấy.
*
Lên xe, Cố Tuyết Nghi hỏi: “Tay bị thương rồi sao?”
“Không có.” Yến Văn Bách giấu tay ra phía sau.
“Lấy ra đây, xem thế nào.”
Yến Văn Bách do dự một lúc, mới giơ ra.
Ngón tay bị rách da, lộ ra chút thích đỏ hỏn.

Phía trên còn vương chút máu.

Cố Tuyết Nghi cúi người lấy hộp cứu thương đưa cho cậu.

Sau đó nói: “Lần trước lúc cậu đánh nhau với Giang Tĩnh, tôi đã muốn nói rồi…… Cậu vì sao lại đánh không lại cậu ta?”
Yến Văn Bách khựng lại.

Cảm thấy có chút mất mặt.

Cậu sau này không cùng người khác đánh nhau nữa, không phải là được rồi sao?
“Không có mời thầy dạy sao?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Yến Văn Bách ngẩn ra.
….

Vậy ý của cô không phải là như cậu nghĩ, mà là đang nghiêm túc khách quan cùng cậu thảo luận vấn đề này?
Cổ họng Yến Văn Bách giật giật, đá qua đá lại viên kẹo ngọt trong miệng: “Ừm….

từng mời.

Nhưng mà….

không giống.

Thầy dạy Taekwondo cùng Sanda.

Giang Tĩnh cậu ta….

cậu ta học cùng chú.

Chú cậu ta từng huấn luyện tại quân đội, võ là luyện người thật việc thật….”
Cố Tuyết Nghi cuối cùng cũng hiểu.

Hóa ra là như vậy.
Binh lính xuất thân từ quân nhà họ Cố, so với mấy thầy võ mà các công tử thiếu gia nhà khác mời về đều lợi hại hơn.

Bởi vì thứ được học trong quân đội tàn khốc hơn nhiều, đó đều là động tác để bảo vệ mạng sống.
“Vậy cậu muốn học không?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
“Cái gì?”
“Học đươcj rồi, lần sau có người khiêu khích cậu, chỉ cần một chiêu là có thể khống chế hắn.


Mà không cần dựa vào nắm đắm lặp đi lặp lại, mới có thể uy hiếp đối phương….

như vậy rất dễ xảy ra án mạng.”
Yến Văn Bách ngồi ở đó, nhất thời bị chấn động.

Cậu đánh nhau không ít.

Nhưng chưa từng nghĩ có một ngày, Cố Tuyết Nghi sẽ tới dạy cậu đánh nhau thế nào.
Còn chưa đợi Yến Văn Bách lên tiếng, Cố Tuyết Nghi đã vỗ tay: “Vậy bắt đầu học từ Phục Hổ Quyền đi.”
Yến Văn Bách:?
Cậu không có nghe sai chứ?
Cái tên này nghe thế nào cũng cảm thấy giống mấy tiểu thuyết võ hiệp bịa đại ra…..
Cố Tuyết Nghi lại hạ quyết tâm an bài lịch huấn luyện cho cậu.

Cũng tránh để cậu lại cùng người khác lang thang không rõ mục đích.
“Căn bản của cậu không tệ, không tốn quá lâu đâu.” Cố Tuyết Nghi nghĩ rồi nói: “Tầm nửa tháng, nửa tháng sau Giang Tĩnh cũng phải chịu đòn.”
Thực sự….?
Nếu như thực sự có thể như vậy….
Vậy cậu có thể trở thành người có năng lực tự bảo vệ mình trong lời cô nói chứ?
Cậu cũng có thể….

bảo vệ cô?
Sau khi về đến nhà họ Yến, Cố Tuyết Nghi rất nhanh đã hoàn tất vài bản viết tay, một bản là cách đánh thường dùng của quân nhân nhà họ Yến, còn lại cũng là phương thức huấn luyện trong quân đội.
Cô đem mấy thứ này giao cho Yến Văn Bách.

Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Yến Văn Bách đang đứng ở cầu thang nhìn cô.
“Sao thế?” Cố Tuyết Nghi lên tiếng hỏi.
“Chị cho Yến Văn Bách cái gì đấy?” Yến Văn Xu đáy mặt hiện ra vẻ trông mong.
Mấy bím tóc trên đầu cô đã được tháo ra, tóc dài khẽ xoăn áp vào mặt, nhìn ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Sách.”
“Em cũng muốn.” Yến Văn Bách nói không kịp nghĩ.

Sau đó cô mới ý thức được Cố Tuyết Nghi nói gì.
Sách? Cố Tuyết Nghi nói sách?
Yến Văn Xu cấp 3 liền đi ra nước ngoài du học, về mặt học tập thực ra cô rất thông minh, chỉ là sau khi bước vào đại học, cô ngược lại mất đi động lực, cô dã rất lâu rồi không đụng vào thứ này.
Trường học mấy lần muốn làm thủ tục thôi học cho cô, cuối cùng đều bị nhà họ Yến cản trở mà chọn cách từ bỏ.
“Em muốn loại sách nào?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
“Đều….

đều được.”
Dù sao vừa nghĩ tới Cố Tuyết Nghi chỉ đưa cho Yến Văn Bách mà không đưa cô, cô sẽ nhịn không được hoài nghi, Cố Tuyết Nghi không thích cô.
Cố Tuyết Nghi xoay người đi lên lầu.
Tủ sách lớn của cô đã chất đầy sách, loại nào cũng có, đây là để cô hiểu được thế giới này mới mua về.
Cố Tuyết Nghi tùy tiện chọn ra một cuốn chưa từng đọc, đưa cho Yến Văn Xu.
Yến Văn Xu nhận lấy nhìn qua.

Số học cao cấp.
Hai mắt Yến Văn Xu trợn trắng, thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ.
Nhưng ở trước mặt Cố Tuyết Nghi, Yến Văn Xu khẽ niết góc sách, lắp bắp đáp: “Ừm….

em nhất định sẽ….

sẽ đọc thật kỹ.”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi lúc này mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó lại đi lên lầu.
Mình có thể, mình nhất định có thể…….

Yến Văn Xu nắm chặt quyển sách, hít sâu một hơi.
Không phải từ hôm nay bắt đầu học tập mỗi ngày tiến lên sao?
Mình nhất định có thể giỏi hơn Yến Văn Bách!
*
Bùi Trí Khang đi một chuyến đến thành phố Giang, lúc trở lại, hắn có kéo theo một hành lý chưa món quà.

Hắn trực tiếp đi đến Bảo Hâm.
Bùi Lê Hinh mở cửa phòng làm việc cho hắn đi vào.

“Đấu giá thành công?”
“Vâng, thành công.”
Bùi Lệ Hinh giơ tay ra: “Tốt, vậy trước trả thẻ cho chị.

Tiền tiêu vặt tháng này, chị sẽ gửi sau cho em.”
Bùi Trí Khang đáp lại một cách kỳ quái: “Cái thẻ đó làm gì có tiền, chị muốn lấy về làm gì?”
Trong đầu Bùi Lệ Hinh vang lên tiếng ầm ầm, nhất thời ngẩng ra đó: “Em nói cái gì?” Bùi Lệ Hinh vội vàng kéo khuỷu tay hắn: “Em tiêu sạch rồi?”
“Vâng.

Đợt này xuất hiện không ít thứ tốt….”
“Em mua được bao nhiêu?” Bùi Lệ Hinh gấp rút truy hỏi.
“Không nhiều.

Chỉ có một cái vòng cổ cẩm thạch, một vòng ngọc, một vòng khuyên mạ vàng, một viên kim cương 23 cara….”
“Vậy là tiêu hết tiền rồi?”
“Cũng không hẳn, vẫn còn 7 vạn hơn, lúc em đi thành phố Giang đã quét sạch lúc ở khách sạn rồi.”
Bùi Lệ Hinh cảm thấy trước mắt tối đen.
“Em mua nhiều như vậy làm gì?”
Bùi Trí Khang cười: “Nếu như cô ấy không thích, còn có cái để đổi.

Chúng ta lại không có thiếu tiền, nên rộng rãi một chút, không phải sao?”
Bùi Lệ Hinh dùng sức hít sâu hai hơi, mới xem như bình tĩnh lại.

Bà ta không ngờ bản thân vì muốn dỗ dành Cố Tuyết Nghi, thế mà phải trả cái giá đắt như vậy.
Nhưng Bùi Lệ Hinh cũng không quan tâm “máu chảy thịt trôi”: “Em mang mấy thứ này sang cho cô ta….

bảo cô ta nghĩ cách lấy được giấy tờ của Yến Triều.”
Bùi Trí Khang cũng không thèm nghĩ, kéo thẳng hành lý đi mất.

Hắn trực tiếp tới nhà họ Yến.
Mà lúc này, Giản Nhuế vừa lúc đến nhà xin lỗi.


Bùi Trí Khang bị chặn ngoài cửa lớn một lúc lâu mới được vào.

Vốn trong lòng hắn vô cùng tức giận.

Đám người hầu nhà họ Yến, đúng là mắt chó không biết nhìn người, thế mà nhận không ra hắn là em trai Bùi Lệ Hinh! Tính ra, hắn chính là họ hàng nhà họ Yến, đương nhiên cũng tính là chủ nhân của bọn họ!
Đợi nữ hầu dẫn hắn vào bên trong, Bùi Trí Khang vừa nhìn liền thấy Giản Nhuế ngồi trên sô pha, lúc này sự tức giận của Bùi Trí Khang mới tiêu tan.
Đó là người nhà họ Giản.
Khó trách người nhà họ Yến bắt hắn đợi chút.

Giản Nhuế quay đầu nhìn Bùi Trí Khang, kinh ngạc nói: “Yến phu nhân vẫn còn có khách sao?”
“Không phải việc gì quan trọng.” Cố Tuyết Nghi cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi nói.
Giản Nhuế đứng lên: “Vậy cũng không nên làm phiền tiếp nữa, ngày hôm đó, rất cảm ơn phu nhân.

Phu nhân tạm thời nhận mấy thứ này, nếu như không thích, hoặc có yêu thích thứ gì khác, xin phu nhân cứ báo cho tôi.

Tôi đi trước đây.”
Cố Tuyết Nghi đáp lời.
Bùi Trí Kkhang nghe được lời nói của Giản Nhuế, theo bản năng mà nhìn lên bàn trà trước mặt Cố Tuyết Nghi.

Chỉ nhìn thấy ở đó có một chiếc hộp đã được mở ra.

Trong hộp đều là các loại đá quý hiếm, Viên kim cương trong hộp, chính là viên Excelsior đại danh đỉnh đỉnh…..
Nhà họ Giản đương nhiên sẽ không tặng đồ giả.

Mí mắt Bùi Trí Khang giật giật, đáy lòng có chút hối hận, còn có oán giận Bùi Lệ Hinh.

Trách Bùi Lệ Hinh đưa tiền quá ít, đấu giá không được thứ quý trọng hơn.
Hộp quà hiện tại trong tay hắn, ở trước mặt những thứ kia, thực sự không biết làm sao đưa ra.

Bùi Trí Khang cảm thấy, bản thân muốn nhận được nụ cười của cô, trở nên khó hơn bao giờ hết.
“Bùi thiếu có chuyện gì sao?” Cố Tuyết Nghi nâng mắt nhìn hắn.
Bùi Trí Khang bình thường ở bên ngoài cũng xem như kẻ đứng đầu, hắn có núi dựa Bảo Hâm vững chắc phía sau lưng, lại thêm cái danh có quan hệ với nhà họ Yến trên đỉnh đầu.

Đa phần người ngoài đều sẽ hạ mình với hắn.
Nhưng lúc này, đứng ở trước mặt Cố Tuyết Nghi, Bùi Trí Khang thế mà có cảm giác “thua kém hơn người”, mở không nổi miệng.
“Không….

không có gì, chỉ là mang chút đồ đến cho phu nhân.” Bùi Trí Khang đem đồ vật bên trong hành lý lấy ra, cũng không để Cố Tuyết Nghi chọn, mà đẩy toàn bộ ra.
Hắn cũng không thể mở miệng nhắc đến yêu cầu của Bùi Lệ Hinh.

Giản Nhuế tặng nhiều đồ như vậy, còn không đề nghị bất cứ yêu cầu gì, bọn họ lại yêu cầu này nọ, này chẳng phải khiến cho nhà họ Bùi trở nên không phóng khoáng!
Bùi Trí Khang nghĩ một lúc, nói: “Phu nhân nếu như có thể, mời phu nhân đến dự buổi tiệc từ thiện ngày 7…..”
“Để tôi xem đã.” Cố Tuyết Nghi nói.
Bùi Trí Khang cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy bản thân quá vô tích sự, thế là vội vàng gật đầu rồi rời đi, tránh nhìn đống đồ mà Giản Nhuế đã tặng, càng nìn càng cảm thấy khó chịu.
Tiễn Bùi Trí Khang rời đi, nữ hầu quay lại, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, mấy thứ này…..”
“Ừ, thu hết lại đi, để trong phòng tôi.” Cố Tuyết Nghi không hề có chút biểu hiện vui vẻ nào.
Vương Nguyệt đứng trong góc lại bị chấn kinh.
Bùi Trí Khang cô ta có từng gặp, đó là em trai của Bùi Lệ Hinh.

Bình thường bộ dáng còn muốn lớn hơn thiếu gia nhà họ Yến.

Thế mà hôm nay?
Hôm nay không chỉ có Giản Nhuế của nhà họ Giản tới tặng đồ, đến cả Bùi Trí Khang cũng ở trước mặt Cố Tuyết Nghi tất cung tất kính….
Thế giới này….

quá loạn rồi.
Mà Cố Tuyết Nghi lúc này, lại giở một quyển sách chưa đọc xong.

Lần này cô vừa mới xem tới trang 91, điện thoại lại vang lên.
Cố Tuyết Nghi xoa mày, có người tồn tâm tư không muốn cô đọc xong quyển sách này sao?
Cô nhấc máy, đầu bên kia truyền tới giọng của vệ sĩ.
Vệ sĩ này phụ trách trông trừng Yến Văn Bách, tránh để cậu ấy làm chuyện không tốt, đồng thời cũng giữ an toàn, để không bị người ta bắt được làm con tin uy hiếp nhà họ Yến.
Hôm nay, Cố Tuyết Nghi mới nhận được cách liên lạc với vệ sĩ từ chỗ Trần Vu Cẩn.

Cố Tuyết Nghi nói với hắn, nếu như Yến Văn Bách gặp bất cứ phiền toái gì, hắn phải báo cáo kịp thời.
“Phu nhân, tứ thiếu đi vào một câu lạc bộ….” Vệ sĩ ở đầu bên kia, giọng điệu mang theo chút kỳ quái.
Cố Tuyết Nghi nghe ra được giọng điệu đó, bèn hỏi: “Ừ, câu lạc bộ là làm cái gì?”
“Đây là câu lạc bộ do nhà họ Phong mở, là nơi các phú nhị đại hay tụ tập.” Vệ sĩ ngượng ngùng nói: “Chính là, chính là phố đèn mờ*, chỉ là cao cấp hơn chút.

Thường tổ chức vài hoạt động….”
* Ở đây mình để phố đèn mờ để nó đúng ý hơn, chứ câu gốc là “nơi ăn chơi trác táng”.
Cố Tuyết Nghi đã xem như hiểu rõ: “Anh xác định Yến Văn Bách đi vào đó.”
Vệ sĩ đầu bên kia ngẩn ra.
……….
Câu lạc bộ này hôm nay tổ chức hoạt động mới.
Chủ đề của hoạt động là, không được phéo nói “NO”.
Một đám người cẩn thận tiến vào thế giới này.
“Tôi nghe nói chỗ này có không ít kẻ có mặt mũi lui tới…..”
“Yến Văn Bách không chịu đi vào…..

chậc, chỉ là có khuôn mặt của cậu ta là đủ rồi.

Chúng ta vào chơi là được.”
………..
“Số đuôi thẻ **** của quý khách ngày 28 tháng 10 lúc 11:11 đã thanh toán nhanh (Tiệm tạp hóa Thiên Thiên Lạc) 2.00 tệ……”
Người đàn ông trẻ tuổi đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn đó 2 lần.

Hiện tại cô ấy còn đi đến cả tiệm tạp hóa ven đường?
Hắn nhớ nhà họ Yến chưa phá sản mà.
Lúc này cửa vang lên một tiếng “kẽo kẹt”.
Người đàn ông trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn, một cô gái trẻ tuổi có dáng vẻ nữ sinh sợ hãi tiến vào: “Tôi, tôi là do Tháp Tháp tiên sinh phái tới xử lý vết thương cho ngài.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Yến Triều (zhao), Yến của sáng sớm, Triều của mặt trời.

Còn 1 người em trai nữa của Yến Triều sắp xuất hiện..