Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 5: 5: Giang Nhị Tới Cửa




Hôm nay Yến Văn Bách có tiết học, nhưng nghĩ đến Giang Nhị tới cửa, hắn không chút do dự gọi điện xin nghỉ.
Cố Tuyết Nghi ăn xong bữa sáng, cũng không giống như bình thường đi trung tâm mua sắm mua hàng.
Cô ngồi trên sô pha, sau lưng kê một cái tựa lưng, trên tay cầm một quyển sách, nghiêm túc mà đọc.
Yến Văn Bách trừng mắt nhìn, trên bìa có in .
Yến Văn Bách:???
Cố Tuyết Nghi sao lại đột nhiên muốn đọc cái này?
Phong cách như vậy, sao có thể ăn khớp được với Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, nhẹ ngẩng đầu, nhưng rất nhanh đã cúi đầu, tiếp tục chuyên chú đọc quyển sách trong tay.
“Là một quyển sách tương đối ưu tú.” Cố Tuyết Nghi nói.
Tuy rằng có vài thứ mâu thuẫn với những quy chuẩn ở vương triều của cô.
Nhưng Cố Tuyết Nghi cũng không thể không kinh thán rằng nó xuất sắc.
Chắc hẳn sau khi đọc xong, sự hiểu biết đối với thế giới này sẽ càng thêm kỹ càng tỉ mỉ.
Yến Văn Bách chính là chưa từng đọc qua những thứ này, nghe thấy Cố Tuyết Nghi nói như vậy, hắn không khỏi nhìn thêm hai lần…..

ngày khác hắn cũng tìm đọc xem.
Phòng khách rất nhanh trở về vẻ yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở, và tiếng lật sách.
Yến Văn Bách có chút ngồi không yên, cuối cùng vẫn lén lút đánh giá Cố Tuyết Nghi.
Hắn trước đó, không, không chỉ có hắn, mà là cả Yến gia đều không thích Cố Tuyết Nghi.

Bọn họ từ lúc bắt đầu đã không nghiêm túc nhìn qua Cố Tuyết Nghi.

Hiện tại vào giờ khắc này—
Cố Tuyết Nghi thực sự xinh đẹp.
Hơn nữa hắn luôn cảm thấy, cô của hiện tại và trước đây có sự thay đổi lệch trời lệch đất, không chỉ khí chất thay đổi, đến cả vẻ ngoài cũng thay đổi.
Cô dùng một tay lật sách, tư thế ngồi tao nhã.
Trên người là chiếc váy dài màu trắng, hoàn mỹ tạo ra đường nét cơ thể cô.
Từ chỗ hắn nhìn qua, hắn vừa hay nhìn thấy được hàng lông mi dài của cô, chiếc cằm nhỏ xinh đẹp, đôi môi hồng phớt hơi nâng lên…..
Một chút ánh nắng chiếu vào, phủ lên mái tóc, bờ vai của cô phảng phất như đang khoác lên người cô một tầng kim tuyến.

có một loại xinh đẹp quý khí lại mỹ lệ đến không nói nên lời.
Yến Văn Bách quay đầu đi.
Dứt khoát lấy điện thoại ra, một lúc chơi game, một lúc lại lướt weibo, một lúc lại mở app lên đọc đơn từ…..

nhưng bởi vì trong lòng đang rối loạn, bất kể làm việc gì, Yến Văn Bách đều cảm thấy nhanh chán, lại không nhịn được mà thay đổi các app.
Mười phút trôi qua, cậu cũng không biết bản thân đã làm cái gì.
Thời gian đơn độc ở cùng với Cố Tuyết Nghi, là một loại “gian nan” khác biệt.
Yến Văn Bách dứt khoát mở một phim truyền hình đang hot, tự động truyền phát.

Không khí yên tĩnh cũng có chút tạp âm, Yến Văn Bách mới cảm thấy không rối loạn như vừa rồi.
“Hầu gia, Nguyên Nhi nguyện vì hầu gia dâng hiến cả tính mệnh….”
Cố Tuyết Nghi đột nhiên nghe được câu nói này, không khỏi chuyển ánh mắt nhìn qua.
Cô biết, Yến Văn Bách đang dùng “điện thoại” xem “phim truyền hình”.

Lời thoại trong phim truyền hình, làm cô sinh ra một chút cảm giác quen thuộc.

Cô hơi hiếu kỳ, phim truyền hình ở thế giới này, sao có thể diễn được ra thế giới của cô?
Cố Tuyết Nghi đặt sách xuống.
“Tôi có thể xem không?” Yến Văn Bách đột nhiên nghe thấy thanh âm của Cố Tuyết Nghi.
“….Có thể.” Yến Văn Bách cứng ngắc nhích sang bên cạnh, nhường Cố Tuyết Nghi một chút chỗ.
Cố Tuyết Nghi ngồi gần hơn một chút, mắt dính chặt lên màn hình trong tay cậu.
Cho dù mấy ngày nay Cố Tuyết Nghi đã đối với thế giới này có sự hiểu biết nhất định, nhưng lúc này cô không nhịn được mà trong lòng cảm thán.
Thế giới này quá là thần kỳ.
Phương thức giải trí đa hình đa dạng, cuộc sống của bách tính cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều….
Cố Tuyết Nghi bất luận là xem cái gì cũng đều cực kỳ tập trung, điều này là thói quen chuyên chú mà cô bồi dưỡng đã nhiều năm.
Nhưng Yến Văn Bách lại không thể nào tập trung được, khoan mũi của cậu đều là hương thơm từ trên người Cố Tuyết Nghi truyền tới.

Không phải là hương nước hoa Paris mà cô thích trước đây, mà là hương thơm nhàn nhạt của dầu gọi đầu,….

giống như là mùi chanh.
Trong đầu Yến Văn Bách chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.
Một người tập trung xem, một người xuất thần, thế nhưng khó có khi hai người ở cùng một chỗ, điều này không biết đã làm rớt mất bao nhiêu tròng mắt của đám người hầu.
Hai người liên tục xem tới tập tám của bộ phim cổ trang kia, nháy mắt đã tới giờ cơm trưa.

“….

Không quá hay.” Cố Tuyết Nghi bình luận.
Yến Văn Bách vốn dĩ chẳng hề tập trung vào tình tiết trong phim, cậu nghe được thanh âm của Cố Tuyết Nghi, mới quét qua màn hình.

Sau đó đã nhìn ra được một gương mặt quen thuộc.
Cái khuôn mặt có ngũ quan tinh xảo gần như có thể dùng hai chữ “hoa lệ” hình dung.
Người nam nhân đó đầu đội ngọc quan, thân mang hoa phục, lúc ống kính lướt đến, hắn liền biến thành loại tồn tại ngứa mắt.
Yến Văn Bách nói: “Là rất dở.”
Cố Tuyết Nghi thất vọng, không hề chú ý tới cái khuôn mặt đặc sắc kia.
Đứng dậy đi tới nhà ăn, người hầu đã bày sẵn thức ăn.

Cố Tuyết Nghi quét mắt một vòng, trừ bỏ món chính, còn có phối hợp thêm salad và trái cây tươi ngon kiểu tây.
Điểm này thực sự làm Cố Tuyết Nghi vừa ý.
Thế giới hiện đại này có từ gọi là “Khoa học kỹ thuật”, khoa học kỹ thuật phát triển, kéo theo người dân của thế giới này được hưởng thụ các loại hoa quả tươi ngon và độc lạ này.
Điều này làm Cố Tuyết Nghi cực kỳ thích thú.
Yến Văn Bách liền như vậy trân trân nhìn, Cố Tuyết Nghi chậm rãi văn nhã ăn hết bữa sáng, bữa trưa, ngoài việc đọc sách, xem chút phim….

hoàn toàn không thèm để ý tới việc Giang Nhị sẽ tới nhà.
“Cái này ăn rất ngon.” Cố Tuyết Nghi đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ vào đĩa dâu tây được cắt tỉa sẵn.
Nữ hầu nhanh chóng đáp: “Vậy liền cắt rửa thêm một dĩa cho phu nhân?”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi gật đầu.
Đúng lúc này, Giang Nhị tới cửa.
Giang Nhị không phải tên thật là Giang Nhị, mà là Giang Việt.

Chỉ là trong Giang gia hắn đứng thứ hai, lúc nhỏ, Giang Nhị luôn một người cứng ngắc, cả nhà cũng theo thói quen chọc ghẹo gọi hắn là “Giang Nhị”, gọi tới hiện tại, liền trở thành danh hiệu không thể đổi của hắn.
Hắn dẫn theo thư ký tiến vào, bảo tiêu bị ngăn ngoài cửa.
“Yến phu nhân.” Giang Việt vừa vào cửa, đã lễ phép chào hỏi một tiếng, sau đó mới nhìn người nữ nhân ngồi trên sô pha.

Yến Văn Bách cùng cô ngồi ngang nhau.
Một Yến Văn Bách luôn thích xù lông tỏ vẻ, tính tình kiệt ngạo, lúc này ngồi có chút đoan chính, đoan chính đến có chút… ngoan ngoãn?
Mà nữ nhân trẻ tuổi mặc váy trắng dài, thân hình thướt tha, một tay giữ sách, một tay khác đang giơ ra, nhìn kỹ, có thể nhìn ra đầu ngón tay cô còn dính chút nước.
Nữ hầu lại đưa thêm một đĩa dâu tây cắt sẵn ra, cung kính đặt trước mặt Cố Tuyết Nghi.
Giang Việt nhìn đĩa dâu tây, sau đó mới nhìn khuôn mặt của Cố Tuyết Nghi.
Mi như viễn sơn, mày như hàn tinh.

Gương mặt đàm mạc của cô như được từng nét bút phát họa ra, có loại xinh đẹp cổ điển của thời hoa quốc.

Loại xinh đẹp này, cùng kết hợp với vẻ mặt lãnh đạm của cô, hình thành một loại xinh đẹp độc nhất vô nhị, sắc bén bức người.
Vợ của Yến Triều hóa ra xinh đẹp như vậy?
“Giang tiên sinh.” Đối phương hơi hé môi, không lạnh không nhạt chào hắn một tiếng.
Giang Việt lúc này mới nhìn thấy, môi cô dính một chút nước dâu, hồng thắm, óng ánh, càng làm cho đôi môi thêm mọng nước mềm mại.

Lại phối hợp với sắc mặt lạnh nhạt của cô.
Giang Việt không tự giác mà xoa đầu ngón tay, lúc này mới tiếng lên hai bước, cười nói: “Yến phu nhân là đang dùng trà chiều?”
Lời vừa dứt, Giang Việt mới lại nhớ ra, lúc tới đây, hắn tựa hồ không có ý định cùng Cố Tuyết Nghi nói chuyện hòa nhã.
Cố Tuyết Nghi ứng thanh: “Ừ.

Đáng tiếc không có chuẩn bị cho Giang tiên sinh.”
Nói xong, cô vươn người với lấy tờ khăn giấy trên bàn.
Bởi vì động tác đó, thân hình cô bị kéo dài, từ cổ đến sống lưng cong thành một đường cong xinh đẹp.

Tóc đen mượt từ hai bên trượt xuống, lộ ra phần ót trắng trẻo.
Giang Việt theo bản năng cong người lấy miếng khăn giấy.
Nhưng động tác Yến Văn Bách nhanh hơn, cũng cách Cố Tuyết Nghi gần hơn.

Đợi tới lúc phản ứng lại, Yến Văn Bách đã đưa khăn giấy vào trong tay Cố Tuyết Nghi rồi.
Cố Tuyết Nghi tiếp nhận, từ tốn mà lau chùi vệt nước trên tay.
Giang Việt nhanh chóng hoàn hồn.
Hắn phát hiện, Cố Tuyết Nghi thế nhưng không sợ hắn?
Không chỉ không sợ, thậm chí còn có chút nhàn nhã, đem dây tây ăn hết, cũng không chuẩn bị cho hắn.
“Giang tiên sinh ngồi đi.” Đợi lau sạch ngón tay, Cố Tuyết Nghi mới ngẩng đầu nhìn hắn, cô nói: “Giang tiên sinh phạt đứng ở đấy làm gì?”
Giang Việt ngớ ra, cười lui về sau vài bước, tiến gần sô pha ngồi xuống

Cố Tuyết Nghi hiện tại biết Yến Văn Bách vì sao nói, cô sẽ sợ Giang nhị.
Giang Nhị người này thân hình cao to, màu da ngăm đen, vừa nhìn thấy, có chỗ nào giống người làm ăn? Ngược lại giống kẻ cầm đao đi khắp nơi trong giang hồ.

À không, dùng từ ngữ của hiện đại lại nói, chính là giống như du côn.

Chính là cho dù mặc một thân tây trang, đứng ở chỗ đó, cũng không khiến người ta nhìn ra được một chút nho nhã nào.
Nhưng đây đủ để sợ hãi sao?
Cố Tuyết Nghi chậm rãi chớp mắt, thu hết toàn bộ dáng vẻ của người đàn ông này vào đáy mắt.
Người ở thời đại này, sao có thể so với những vị đại tướng quân chân chính cầm đao từ trong chém giết đi ra, một thân ngạo khí được?
Cố Tuyết Nghi lớn lên trong tướng môn, bên cạnh từ nhỏ đến lớn đều là người như vậy.

Sau đó lại gả vào cao môn làm chủ mẫu, một người nắm trong tay cả đại gia tộc hơn bốn trăm người.

Bất luận là tự thân ra trận hay là nhập cung diện thánh, cô đều chưa từng run sợ!
Cô lại sao có thể sợ Giang Nhị được?
“Giang tiên sinh đến đây, là vì muốn trút giận cho Giang Tĩnh?” Cố Tuyết Nghi trước lên tiếng.
“Cũng không cần nói như vậy.

Người Giang gia chúng ta, ở Yến gia bị chịu đánh….

sao có thể dễ dàng cho qua như vậy?”
“Vậy người Giang gia các người, đánh người Yến gia chúng tôi, thì nên làm thế nào?” Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm hỏi lại.
Giang Tĩnh cũng đánh người?
Giang Việt không hề ngoài ý muốn.
Hắn đối với đứa em trai này hiểu biết không nhiều, nhưng vẫn biết nó ở trong đám nhóc cùng tuổi thích đánh nhau.
“Vậy Yến phu nhân muốn như thế nào?”
“Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông.

Vậy nên tôi đánh cậu ta.”
Ngụ ý chính là, hắn tới cửa bắt bớ, là hoàn toàn không có lý do chính đáng.
Mà cô đánh Giang Tĩnh, là có lý do đầy đủ.
Giang Việt thực sự đã có chút kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện, Cố Tuyết Nghi không hề giống với lời đồn không não ngạo mạn.

Ngược lại, cô bình tĩnh vô cùng.

Đã là như vậy, chuyến đi này đã xem như về tay không rồi.
Nhưng Giang Việt nhịn không được hỏi: “Ồ? Tôi dựa vào cái gì tin lời Yến phu nhân đây? Giang Tĩnh dù sao cũng là em trai ruột của tôi.”
Nói được nửa câu, Giang Việt lại nhấn mạnh một chút.
Yến Văn Bách sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt sắc bén, con ngươi dính chặt Giang Việt, tựa như một con sói con bị chọc tức.
Nhưng lúc này Cố Tuyết Nghi lại không gấp, nhìn Yến Văn Bách vẫy tay: “Qua đây.”
Vẻ lạnh băng trên người Yến Văn Bách nháy mắt bị áp xuống.
Cô đây là muốn làm gì?
Yến Văn Bách cổ họng giật giật, có chút ngạt.

Cảm giác tư thế tay của Cố Tuyết Nghi giống như đang gọi cún vậy.
Nhưng trước mặt người ngoài….
Yến Văn Bách đương nhiên là không muốn bị Giang Việt chê cười.
Vậy nên cậu vẫn kéo người tới, ngồi gần sang chỗ Cố Tuyết Nghi.
Yến Văn Bách vừa làm xong một loạt động tác.

Cố Tuyết Nghi liền nhẹ xoay người, tay đặt lên trán cậu.
Cô vừa mới ăn dâu, ngón tay vẫn còn hơi lạnh.
Trán Yến Văn Bách lại có chút ấm nóng.
Vừa chạm vào, cơ thể Yến Văn Bách liền run lên, đến cả tâm can cũng cùng nhau run lên.
Cố Tuyết Nghi không hề chú ý đến tiểu tiết này, cô nhanh chóng vén miếng che trên trán Yến Văn Bách, ngón tay nhẹ điểm vào vết sẹo trắng dài trên trán.
“Giang tiên sinh, đây là vết tích do em trai anh tạo ra.” ngón tay Cố Tuyết Nghi trên điểm một cái dưới điểm một cái, ngữ khí căng chặt trầm xuống, mang theo chút tức giận: “Thế nào? Chỉ cho người Giang gia các anh bắt nạt người Yến gia chúng tôi thôi sao?”
Yến Văn Bách căn bản không chú ý đến Cố Tuyết Nghi đang nói cái gì.
Cả người của cậu trên dưới đều căng cứng.

Vốn dĩ là một thiếu niên huyết khí dồi dào, trong sinh mệnh của cậu, vẫn chưa từng có một vai diễn nữ nào thân mật với cậu như vậy….
Ánh mắt Yến Văn Bách lóe lên.
Dáng vẻ lúc này của Cố Tuyết Nghi, giống với hình ảnh cậu đã từng nhìn thấy lúc nhỏ rất nhiều lần, cảnh tượng gia trưởng dẫn theo đứa trẻ, giúp đứa trẻ xuất đầu….
Nghĩ tới đây, đáy lòng Yến Văn Bách không khỏi có chút nóng lên.
Cô là nghiêm túc cùng Giang Nhị nói chuyện, cậu lại là tâm viên ý mã…..
Bên này Giang Việt cũng nhìn thấy vết sẹo trên trán Yến Văn Bách.
Muốn hắn nói, vết thương này không nghiêm trọng.
Nhưng Cố Tuyết Nghi đang hàm ý tức giận, lời này, hắn cũng không nói ra.

Giang Việt đổi cách nói: “Cho dù như vậy, cũng chỉ là việc riêng của tụi nhỏ.

Sao có thể để gia trưởng tham gia vào?”
Thư ký của Giang Việt đứng bên cạnh càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Hôm nay Giang tổng tới cửa, không phải là muốn áp chế Yến gia? Thăm dò Yến Triều sao?
Sao lại giống như….

khí thế có chút yếu đi vậy?
Vừa lên tiếng, liền không giống khẩu khí của trưởng bối tới giải quyết sự việc?
Cố Tuyết Nghi cười nhạo một tiếng.
Từ lúc vào cửa, Giang Việt vẫn chưa nhìn thấy cô cười.

Nhưng cô vừa cười lên, liền giống như băng tuyết ngày đầu xuân tan chảy nở hoa, kinh diễm lại bắt mắt.
“Đây chỉ xem như là mâu thuẫn riêng.

Tôi vì Yến Văn Bách đánh Giang Tĩnh, Giang tiên sinh nếu không phục, cũng có thể vì Giang Tĩnh đánh tôi….”
“Chẳng lẽ không phải là Giang tiên sinh kéo sự tình này thành chuyện giữa Giang gia và Yến gia sao?” Cố Tuyết Nghi miệng lưỡi sắc bén, đột nhiên thu lại ý cười.
Giang Việt nhéo đầu ngón tay.
Ách.
Cũng chưa có ai nói với hắn, vị Yến phu nhân là cao thủ thay mặt nha! Tâm tình lúc lên lúc xuống, rất khó nắm bắt nha!
Cứ tiếp tục như vậy, hắn một kẻ phiền phức tìm tới cửa, cũng không thể nào nói lại.
“Chọn ngày không bằng hôm nay.

Giang tiên sinh nếu như hôm nay muốn thay Giang Tĩnh trút giận, cùng tôi đánh nhau, cũng không sao.”
Giang Việt vạn vạn không ngờ tới, thế nhưng sẽ có một người con gái hẹn hắn đánh nhau.
Người con gái này lại là Cố Tuyết Nghi, phu nhân của Yến Triều.
Giang Việt nghĩ cũng không nghĩ liền lắc đầu: “Tôi không đánh phái nữ.”
Nói xong, Giang Việt lại cảm thấy lời này giống như rất dễ đụng chạm đến đối phương, lập tức sửa miệng, “Không cùng phái nữ đánh nhau….”
Đợi hắn lại lần nữa nhìn Cố Tuyết Nghi, trên mặt Cố Tuyết Nghi đã không còn một chút ý cười rồi.
Giang Việt đáy lòng thầm than, lúc này lại đáp: “Việc này….

đã là Giang Tĩnh làm ra, vậy tới đây là được.”
“Xong rồi?” Cố Tuyết Nghi nâng mí mắt: “Giang tiên sinh cho rằng cửa lớn Yến gia chúng tôi, có thể tùy tiện tiến vào sao?”
Giang Việt đáy lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Cố Tuyết Nghi vẫn muốn cùng hắn tính toán khoản này sao? Cô không sợ… thôi vậy.

Hình như từ lúc hắn tới đến giờ, cô thực sự chưa từng sợ hắn.
Giang Việt cũng không khỏi có chút bái phục Cố Tuyết Nghi.
Yến Triều là trụ cột sống của Yến gia, hắn không ở, không ngờ Cố Tuyết Nghi ngược lại vùng dậy.

Thực sự trầm tĩnh cũng tốt, hay là ngoài mạnh trong yếu cũng tốt, ít nhất nhìn ra vẫn là một dáng vẻ áp trận.

Đổi thành người khác, sợ rằng sớm đã hoảng loạn không biết làm gì….

càng đừng nói là đứng trước mặt Giang Việt hắn, ngược lại sẽ ngất rồi.
“Vậy ý của Yến phu nhân là…”
Yến Văn Bách nhìn Giang Việt, nháy mắt cảm thấy trên đầu hắn xuất hiện một chữ lớn màu đỏ — NGUY.
Nhưng rất hiển nhiên, con người Giang Việt, đối với việc này không hề biết gì.
Cố Tuyết Nghi đứng lên.
Hít thở của Yến Văn Bách nháy mắt chậm đi.
Thắt lưng da đánh người.
Quá làm mất mặt Giang Việt.
Tỷ lệ rất quan trọng.
Cố Tuyết Nghi chậm rãi không hề suy nghĩ, sau đó nằm chặt bàn tay, tạo thành nắm đấm.
Cô một tay bắt lấy cổ áo Giang Việt.
Thư ký cực kỳ kinh ngạc.
Đây đây đây đây là muốn làm gì?
Giang tổng tha cho cô một con ngựa rồi, không đánh phái nữ.

Ngược lại cô còn muốn đánh Giang tổng?
Giang Việt chú ý đến động tác của Cố Tuyết Nghi, nhưng hắn chỉ cười, không có làm động tác gì khác.
Cô vẫn là rất bảo hộ Yến gia.
Con gái, hoa chân múa tay, không hề có lực.


Một đấm cũng không là gì.

Cũng là hắn muốn tới làm thế áp người….

để cô đấm một đấm vậy đấm…..
“Bụp.”
Cố Tuyết Nghi tay trái túm lấy mạnh cổ áo, theo thế đấm thẳng vào mặt Giang Việt.
Ách!
Đau!
Là thực sự con mẹ nó đau nha!
Giang Việt ngớ ra một giây.
Đã nhiều năm chưa từng có ai dám túm lấy cổ áo Giang Việt, hôm nay phá lệ chịu một đấm của một người con gái, rốt cuộc có mẹ nó chịu đau….
Thư ký nhanh chóng chạy tới đỡ Giang Việt.
Giang Việt vẫn còn chưa thể hồi thần.
Mà bên này Cố Tuyết Nghi khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn mu bàn tay có chút đỏ lên, nói: “Được rồi, Giang tiên sinh có thể đi rồi.”
Giang Việt kéo khóe miệng, luôn cảm thấy bản thân nên nói cái gì đó, nhưng đợi tới lúc mở miệng, lại đột nhiên không biết nên nói gì.

“Giang tổng, Giang tổng không sao chứ?” thư ký gấp muốn chết rồi.
Giang Việt đẩy thư ký ra: “Không sao.”
Hắn dùng lưỡi khẽ chọt bên mặt, muốn nói “Chỉ là vết thương nhỏ”, nhưng vừa chọt một cái….

Ách.

Sao mẹ nó càng đau vậy?
Giang Việt chỉ có thể đem lời nuốt trở lại.
“Hiện tại….

xem như huề rồi.” Giang Việt vẫn là căng người tỏ ra thân sĩ phong độ, nói xong câu đó, hắn theo sau nói vài câu hòa giải.
“Yến tổng hiện tại không có mặt ở Kinh thành, nếu như Yến phu nhân có việc gì cần, cũng có thể tới tìm tôi.”
“Yến gia nhà lớn nghiệp lớn, có người đắc lực, có bạn bè đông đảo… không phiền đến Giang tiên sinh.” Cố Tuyết Nghi nhàn nhạt đáp.
Giang Việt nhìn không được thở dài.
Thực sự là một chút cũng không muốn tiết lộ, một chút cũng không tỏ ra yếu đuối.
“Vậy Giang mỗ xin cáo từ.” Giang Việt xoay người rời đi.
Đợi đi được một nửa, Cố Tuyết Nghi lên tiếng gọi hắn: “Đem dâu tây mới cắt ra, đưa cho Giang tiên sinh.

Không thể để Giang tiên sinh về tay không.”
Nữ hầu canh gác bên cạnh hồi thần, nhanh chóng dùng đồ gói kỹ lại, đưa cho Cố Tuyết Nghi.
Thư ký sắc mặt đã xấu đến muốn mệnh.

Nhưng Giang tổng còn không phát tác, tự nhiên cũng không tới lượt hắn phát tác.
Cố Tuyết Nghi đi tới trước mặt Giang Việt, đưa hộp trái cây vào trong tay hắn: “Giang tiên sinh đi thong thả.”
Lễ nghĩa một chút cũng không hề thiếu.
Không phải nói là không chuẩn bị cho hắn sao?
Sao lại đưa cho hắn rồi?
Giang Việt nhất thời cũng không biết cô đang chế nhạo hắn, hay là thành tâm thành ý muốn đưa cho hắn “lễ vật” mang về….
Giang Việt cầm lấy hộp trái cây, liền như vậy một đường rời đi, quay về trong xe.
“Vị Yến phu nhân này…” thư ký ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên lại không biết nên dùng từ gì hình dung Cố Tuyết Nghi.
Hắn nói cô vô lễ sao? Cô từ đầu đến cuối đều cử chỉ nho nhã, miệng lưỡi lễ phép, lúc về còn đưa cho bọn họ một phần trái cây.

Tuy rằng trái cây này cũng không tính là quý giá gì.
Hắn nói cô có lễ sao? Túm lấy cổ áo Giang tổng tặng một cú đấm chào hỏi.

Hỏi phu nhân nhà ai dám làm như vậy?
Giang Việt không lên tiếng.
Hắn cúi đầu mở hộp trái cây ra.
Dâu tây bên trong vẫn còn vương hạt nước, dâu đặc biệt đỏ, nhìn rất là thu hút.
Giang Việt đem một cái bỏ vào miệng.
Hừm.
Cũng rất ngọt.
Vị Yến phu nhân này không chỉ biết đo cảm xúc, lúc cứng lúc mềm, còn biết vừa đấm vừa xoa, tát một cái cho một viên kẹo!
Giang Việt trong đầu hiện lên, hình ảnh Cố Tuyết Nghi đưa hộp trái cây vào tay hắn….
Đôi môi mím chặt của cô so với dâu trong hộp còn muốn đẹp hơn.
Giang Việt đáy lòng nhất thời có chút cảm giác kỳ quái.
Giang Việt nếu như có thể thấy được quá trình Yến Văn Bách mấy ngày trước bị đánh, hắn liền biết, Cố Tuyết Nghi đánh một đấm này thực sự là cho hắn “kẹo”, không hề ngăn hắn bắt lấy.
Hắn không phải là người đặc biệt đó.
“Về công ty.” Giang Việt nói.
Thư ký ứng thanh.
Nhưng rất nhanh Giang Việt liền biết, quyết định này của bản thân có bao nhiêu sai lầm.
Sau mười phút Giang Việt bước vào cửa lớn Giang thị.
Nhân viên Giang thị cả mặt kinh hoàng: “Mặt, mặt Giang tổng bị sao vậy?”.