Cao Thủ Y Võ - Tần Lâm

Chương 1217: Đội biệt kích Giao Long!



Đảo tiên Bồng Lai!

Đó vẫn luôn là một sự tồn tại vô cùng bí ẩn trong thần thoại và truyền thuyết Hoa Hạ, những khu vực ven biển được bao phủ bởi rừng và núi, cũng là chiến trường của danh tướng nổi tiếng Thích tướng quân.

Sườn núi rừng rậm có nhiều dược liệu nhất, đa số đều là những loại dược liệu đặc biệt, Tần Lâm lập tức lên đường đi đến Sơn Đông Bồng Lai.

Núi Tam Thần được biết đến là một điểm thu hút khách du lịch, nhưng rừng nguyên sinh thực sự thì không một du khách nào tiến vào được, một khi đã bước vào rừng nguyên sinh thì rất có thể sẽ bị lạc trong đó, cho nên hầu như không có ai dám vào.

Tuy chỉ cách có mấy chục cây số, nhưng đó có thể là khoảng cách mà cả đời bạn cũng không thể đi được, rừng nguyên sinh được bao quanh bởi núi nên vô cùng đáng sợ, cho dù là lạc đường hay gặp thú dữ, rắn rết côn trùng đều có thể mất mạng.

Nhưng Tần Lâm là người lớn lên trong rừng sâu, đối với anh mà nói thì chuyện đó vô cùng dễ dàng, đến nơi này cũng như là đến nhà của anh vậy, căn bản không hề có chút gì khó khăn.

Tuy nhiên vẫn phải hết sức cẩn thận khi tìm rắn lửa, dù sao đảo tiên Bồng Lai này cũng dày đặc sương mù, rất có khả năng sẽ bị trúng độc mà chết, rắn rết côn trùng ở đây đều là loài có độc tố, tất cả những thứ sinh trưởng ở đây cũng đều mang độc.

Tần Lâm phản cẩn trọng, anh đi tìm miệng núi lửa theo lời chỉ dẫn của sư phụ trước đó, tìm thấy miệng núi lửa ắt sẽ thấy rắn lửa.

Màn đêm buông xuống, Tần Lâm biết mình nhất định sẽ qua đêm trên núi, đối với anh mà nói thì cũng không có gì lạ, nhưng đã một ngày rồi mà vẫn chưa tìm được miệng núi lửa, vậy nên Tần Lâm vô cùng lo lắng, anh có thể đợi, nhưng Linh Linh thì không, anh phải nhanh chóng lên, nếu không một khi hàn độc thâm nhập vào tận xương cốt của Linh Linh thì Tần Lâm cũng đành bó tay chịu chết.

Tần Lâm tìm thấy một cây cổ thụ cao chót vót, sau đó trèo lên để nghỉ ngơi.

Mưa rơi tí tách, nên anh đành phải tìm một chiếc lá to rồi đắp lên người.

Ngay khi vừa chìm vào giấc ngủ, Tần Lâm bỗng nghe thấy tiếng kim loại rất lớn vang lên.

Trong rừng rậm tối tăm, tiêng mưa hòa cùng tiếng kim loại tạo ra một thanh âm vô cùng chói tai.

Dưới ánh trăng mờ, Tần Lâm đưa mắt nhìn quanh, bỗng có vài bóng đen đan xen nhau cách đó vài chục mét.

Lưỡi kiếm dẻo như một con rắn, súng trường nhắm thẳng, lập tức bắn xuyên qua màn mưa.

Đó là một người phụ nữ tóc đen, mặc đồ đen, dáng người vô cùng uyển chuyển mềm mại, nhưng trên vai đã bị chém mấy nhát, đi lại rất chậm chạp.

Trước mặt cô là bốn người đàn ông đang cầm lưỡi lê trên tay, trông rất luống cuống.

“Đi mau! Đừng lo cho tôi, chuyện còn lại cứ để tôi!”

Người phụ nữ trầm giọng nói, đẩy bốn người kia lại.

“Không được đâu đội phó Trác! Chị không đi thì chúng tôi cũng không đi”.

“Đúng thế, nếu đi thì cùng đi!”

“Chúng tôi không phải người tham sống sợ chết!”

“Đội phó Trác, chúng tôi không thể để chị lại được, đây không phải là phong cách của đội biệt kích Giao Long chúng ta! Nếu sống thì cùng nhau sống, chết thì cùng chết!”

Bốn người đàn ông nói với vẻ kiên định.

“Bốp...”

Cô gái quay lại, không chút do dự tát thẳng vào mặt người đàn ông đứng đầu.

“Khốn kiếp, bà muốn đuổi bọn mày về đấy, Lục Tử đã không còn nữa rồi, mấy đứa bọn bây còn muốn tao về ăn nói sao nữa đây? Cút hết đi cho tao”.

Ánh mắt cô gái sắc như dao, lạnh lùng nói.

Bốn người đàn ông nhìn nhau với vẻ mặt u sầu.

Lục Tử chỉ mới hai mươi hai tuổi!

Cuộc đời mới ngắn ngủi như vậy mà ra đi, đó là anh em xương máu của bọn họ, nhưng lúc này bọn họ không thể làm gì được nữa, chỉ có thể điên cuồng liều mạng mà chạy.

Chỉ có như vậy thì mới có hy vọng sống sót.

“Cút đi! Nếu không đi thì không kịp nữa đâu, cứ yên tâm, đám người này không làm gì được tôi đâu, mấy người ở đây mới là gánh nặng của tôi đấy!”

Cô gái hét lên, đá vào mông của một trong mấy người đàn ông kia, cả bốn do dự một lúc, sau đó đành nghiến răng rồi quay đầu bỏ chạy.

“Không cần biết là chồng hay con của ai, Lục Tử cũng đã đi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai ngã xuống đây nữa”.

Cô gái cười khổ, sau đó quay đầu nhìn ba người vừa ngã xuống, nhưng lần này lại đến thêm mười mấy tên khác.

Ánh mắt người phụ nữ đanh lại, sát khí đằng đằng, dáng người mảnh khảnh khoác thêm bộ đồ màu đen, khiến cô trông giống như một yêu tinh trong màn đêm.

Xung quanh bỗng có tiếng sột soạt, một con dao dài sáng loáng phản chiếu dưới ánh trăng, vô cùng chói mắt, va với những giọt mưa tạo ra âm thanh giòn giã.

“Giết”.

Một tiếng hét trầm thấp và lạnh lẽo vang lên trong màn đêm, một người đàn ông gầy gò, mặc áo choàng đen trắng, lọt thỏm giữa bộ đồ, trông hắn ta thấp bé và điêu luyện.

Con dao thon dài hơn năm thước, thậm chí còn cao gần bằng hắn ta.

Bên cạnh hắn còn có hơn chục bóng người, tất cả đều nhanh chóng vây lấy cô gái.

“Đám giặc Oa các người có ý đồ gì mà lại dám bước vào lãnh địa của Hoa Hạ! Muốn chết à!”

Trác Y Nhiên vẫn tỏ ra lạnh lùng, đám người xung quanh không ngừng ép sát cô, sát khí càng lúc càng mạnh.

Cô nắm chặt thanh kiếm trong tay, chỉ cần đủ để bọn họ chạy thoát là tốt lắm rồi, bản thân giết một tên cũng không thiệt, xử luôn hai tên lại càng hời!

“Giặc Hoa Hạ các người cũng chỉ như vậy thôi sao, là đàn bà mà cũng dám ngông cuồng với đế quốc Oa à”.

Nhưng trong thời khắc cuối cùng Trác Y Nhiên vẫn không chịu chấp nhận số mệnh, cô lại tiếp tục vùng lên đánh trả, càng lúc càng có nhiều kẻ còn không cho cô chút cơ hội nào để hít thở, ngay lúc Trác Y Nhiên lao lên phía trước thì vẫn có thể thấy rõ vết sẹo sâu vào tận xương của cô.

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, bóng lưng mảnh khảnh nhưng cương quyết, tất cả đều làm cho Tần Lâm cảm thấy ngưỡng mộ.

Đương nhiên kẻ đáng chết là đám giặc Oa kia, đúng là đáng ghét mà.

“Tiếc quá đi, người đẹp như vậy mà chết thì thật đáng tiếc”.

Ánh mắt sắc bén của Tần Lâm nhìn từ trên cây xuống.

- ----------------------