Cao Thủ Y Võ - Tần Lâm

Chương 618: Hội trường cao cấp



A Nhã thực sự vô cùng vui mừng, vừa nghe được có thể lên lầu, sắc mặt đột nhiên trở nên tươi tắn.

Tầng trên là hội trường cao cấp, sang trọng hơn rất nhiều so với ở đây.

Vốn dĩ tìm đến nhà hàng Há Cảo này ăn chỉ để ra vẻ giàu có mà thôi, đương nhiên phải giả cho càng giống thì càng tốt.

“Xem thường ai đấy, chẳng qua là mức tiêu tối thiểu thôi mà, ông có biết người bên cạnh tôi là ai không, là tổng giám đốc Đồng đấy!”

Quản lý mỉm cười: “Thất lễ rồi, vậy mời hai vị lên cho”.

Thực ra quản lý hoàn toàn không biết tổng giám đốc Đồng này là ai, nhưng bọn họ đã chấp nhận mức chi tối thiểu thì cho lên trên cũng không sao cả, vừa hay có thể xoa dịu được xung đột của ngày hôm nay.

A Nhã bỗng nhớ ra răng cô ta vẫn còng đang livestream, sau đó vội vàng chạy đến chỗ giá đỡ lấy điện thoại lên.

Cảnh tượng vừa rồi đều đã bị mọi người nhìn thấy, lúc này trong phòng livestream đã đầy những bình luận chửi rủa.

“Streamer đang giả vờ không hiểu đó sao?”

“Ha ha, cô streamer này buồn cười thật đó, kết quả người ta lại là nhân vật lớn à?”

“Nếu không phải Thái Thái thương hại thì cô đã bị đuổi ra ngoài rồi, còn giả vờ giả vịt làm gì nữa, ha ha!”

“Giới người mẫu cũng bẩn thật đấy nhỉ? Đấu đá lẫn nhau, thật là nhàm chán mà”.

“...”

Mặc dù vẫn có một số fan ủng hộ A Nhã, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng A Nhã giả vờ vừa rồi, tuy Thái Thái vẫn chưa làm gì nhưng cô ta vẫn cứ hung hăng đe dọa, một chút phong cách cũng không có.

A Nhã cắn răng cười mấy tiếng: “Các tình yêu của tôi ơi, lúc nãy chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, bây giờ tôi và tổng giám đốc Đồng lên hội trường cao cấp đây, chắc nhiều người cũng chưa được đến nhỉ, vừa hay tôi có thể cho mọi người chiêm ngưỡng”.

Đồng thời A Nhã cũng gửi cho nhóm fan của cô ta vài bao lì xì, để bọn họ nhanh chóng hòa theo cô ta, cũng coi như giảm bớt những lời chửi rủa.

“Thật sự là hội trường cao cấp sao? Tôi muốn được nhìn thấy!”

“Đừng nói là hội trường cao cấp, đến cả nhà hàng Há Cảo tôi còn chưa được vào, phải cùng streamer xem mới được”.

“Không khí ở trên lầu đương nhiên tốt hơn bên dưới rất nhiều!”

“...”

Vừa bước lên lầu, bầu không khí trong phòng livestream lập tức trầm xuống.

Hội trường cao cấp trên lầu được bài trí khá sang trọng, tủ rượu lớn với nhiều loại rượu như Lafite, Remy Martin, Mao Đài, Ngũ Lương Dịch và các loại rượu khác nhau, chúng đều là những thương hiệu nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới.

Toàn bộ tủ rượu lớn này cực kỳ cao cấp, khiến cho người ta hoa cả mắt, dường như ở đây loại rượu nào cũng có, chỉ có điều anh có tiền để uống không thôi.

Hai bên tủ rượu bố trí một vài bàn ăn rải rác, không khí vô cùng thoáng đãng, không làm phiền lẫn nhau.

Bộ dụng cụ ăn uống vô cùng cao cấp, vô cùng bắt mắt.

A Nhã hết sức vui mừng, nhanh chóng ngồi xuống rồi bắt đầu livestream.

“Các tình yêu, nhìn hội trường cao cấp của nhà hàng Há Cảo này đi, ở đây sẽ có mức chi tối thiểu, không phải ai muốn đến ăn cũng được đâu”.

Khi A Nhã đang mỉm cười giới thiệu, bỗng có nhân viên phục vụ đi đến đưa cho hai người khăn tay để lau trước bữa ăn rồi nói.

“Thưa cô, tôi muốn giới thiệu sơ qua một chút, hồi trường cao cấp của chúng tôi phải có mức chi tiêu thối thiểu là một trăm tám mươi nghìn tệ một người, bao gồm cả thức ăn và đồ uống, cho dù không đến mức chi tối thiểu thì chúng tôi vẫn theo quy định thu một trăm tám mươi nghìn”.

“Cái gì!”

Đồng Kế Phong đột nhiên đập bàn đứng dậy.

Một trăm tám mươi nghìn? Điên rồi sao!

Nhà hàng nào mà lại có mức chi tối thiểu là một trăm tám mươi nghìn chứ?

Một bữa ăn cho hai người lại tốn tận ba trăm sáu mươi nghìn cơ à!

Ông chủ nhỏ như Đồng Kế Phong hoàn toàn không thể nào kham nổi!

Đồng Kế Phong đứng dậy, định rời đi.

Sắc mặt A Nhã trở nên khó coi, dù gì cũng đang livestream, nếu cô ta bỏ đi như vậy thì thật sự quá xấu hổ rồi.

Vốn dĩ lúc nãy cô ta đã mất mặt một lần rồi, đương nhiên A Nhã không muốn bị thêm lần nữa.

Cô ta nhẹ nhàng duỗi chân ra, đá vào Đồng Kế Phong một phát, sau đó thè lưỡi trêu chọc.

Đồng Kế Phong nhìn bộ dạng của A Nhã, hơi ngẩng đầu lên, suy nghĩ một hồi... sau đó cắn lưỡi ngồi xuống.

“Được thôi, một trăm tám mươi nghìn thì một trăm tám mươi nghìn”.

Bữa ăn này trị giá ba trăm sáu mươi nghìn tệ, Đồng Kế Phong nhất định sẽ bắt A Nhã lên giường để đền bù cho ông ta.

Sau khi cả hai ngồi xuống, sắc mặt A Nhã cũng đã dịu đi rất nhiều, sau đó hai người bắt đầu gọi món.

Ba trăm sáu mươi nghìn chỉ là mức chi tối thiểu mà thôi, căn bản chỉ tùy tiện gọi một ít, thậm chí chỉ có thể gọi được hai chai rượu nổi tiếng mà thôi.

Đầu tiên A Nhã gọi một chai Lafite và một số món ăn như gan ngỗng, cá ngừ vây xanh, v.v

Chẳng mấy chốc, các món ăn cao cấp đã được mang lên, rượu vang đỏ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Hai người uống một hớp rượu, một hương vị nhẹ nhàng lan tỏa khắp khoang miệng.

Điều này khiến cả hai đều cảm thấy vui vẻ, Đồng Kế Phong có rượu ngon, lại còn được ngắm người đẹp, đúng là tiền nào của nấy.

Mặc dù có hơi đắt một chút, nhưng chuyện gì cũng có lý do của nó.

Sau khi A Nhã livestream một hồi, không khí trong phòng livestream lại trở về như cũ, chỉ còn mấy bình luận bảo rằng A Nhã giả giàu, cũng không còn ai nói về Thái Thái nữa rồi.

Sau ba lần rót rượu, bởi vì rượu ngon nên A Nhã đã uống rất nhiều, cả hai đều uống một cách vui vẻ, A Nhã có tửu lượng khá tốt, nhưng đã có chút hơi men rồi.

Cô ta đứng dậy lắc lư rồi nói với mọi người trong phòng livestream.

“Rượu ngon như vậy, có lẽ cả đời Thái Thái cũng chưa từng được uống qua, hôm nay tôi sẽ kính cô ta một ly, xem xem biểu hiện của cô ta như thế nào, ha ha ha...”

A Nhã trông hệt như một nhân vật phản diện, cô ta cầm ly rượu định đi xuống lầu.

Tay trái cầm rượu, tay phải cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại chuyển góc độ.

Đột nhiên cô ta bị vấp chân trái với chân phải, tay trái cầm rượu, tay phải cầm điện thoại, đều không nỡ ném cả hai đi.

Do dự một lúc liền ngã nhào xuống đất.

Trực tiếp tông vào tủ rượu.

Tủ rượu nghiêng dần, từ từ đổ xuống.

Nhân viên phục vụ và những vị khách khác đều cảm thấy sợ hãi.

“Mau, mau lên!”

Nhưng mọi người có la hét thế nào cũng chẳng có ích gì, tủ rượu cứ như những quân cờ domino, lần lượt ngã xuống.

Ầm ầm ầm!

Hơn chục tủ rượu đồng loạt vỡ nát, ngã sập xuống đất!

Các mảnh chai rượu văng khắp nơi, sàn nhà chỉ toàn những mảng màu rượu vang đỏ và trắng.

Tất cả nhân viên phục vụ và quản lý đều như chết lặng!

“Toang rồi!”

“Mau bắt người phụ nữ đó lại!”

Tủ rượu không đáng tiền, nhưng bên trong đó toàn là rượu quý.

Một khi bị vỡ thì không thể nào đền nổi, vậy nên bọn họ mới nhanh chóng bắt hung thủ lại, không được để cho người phụ nữ đó chạy thoát.

Một vài nhân viên phục vụ nhanh chóng bao vây A Nhã lại.

Tất cả chỗ rượu này trị giá hơn mười triệu, nhất định phải tìm người để bồi thường.

Hơn mười triệu tiền rượu, gia đình bình thường làm sao có thể chi trả được chứ?

Đồng Kế Phong nhìn thấy cảnh tượng này, liền tỉnh táo ngay lập tức, tửu lượng của ông ta tốt hơn A Nhã rất nhiều, sau đó ông ta đứng dậy, đi về phía đám đông rồi nhanh chóng bước xuống lầu.

Một số người nhìn thấy Đồng Kế Phong rời đi nhưng không ai quan tâm.

Chỉ cần bắt lấy A Nhã là được.