Chiếc Quần Xám Của Trùm Trường FULL

Chương 1



Nếu tôi có tội xin hãy để pháp luật trừng trị.

Chứ đừng để những hành động lưu manh lúc nửa đêm lại bị chính chủ bắt quả tang.

Tin nhắn cùng bức ảnh chiếc quần xám đã bị tôi gửi nhầm đến tài khoản WeChat của anh chàng đẹp trai mặc quần xám kia, vài giây sau đã được phản hồi lại ngay lập tức.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi ……"

Giây phút này, tôi hận không thể tự mình đào hố để tạ tội.

Bên kia đang hiển thị đang gõ đã được hai giây, nhưng tôi đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy gửi tới.

Tôi thầm nghĩ chắc anh ta sẽ không hiểu được vì sao tôi một giây trước còn là Bí thư chi Đoàn mà thúc giục anh ta chăm chỉ học hành, một giây sau đã là một kẻ lưu manh …...

Đều do cái thứ chia sẻ với liên hệ gần đây chế t tiệt ….

"Đang gõ ..." bùm, biến mất!

Khung chat trống rỗng!

"Xong …."

Tôi đánh rơi điện thoại, khóc không ra nước mắt.

Tôi đắc tội với học thần (*) rồi.
(*) nghĩa là không học vẫn giỏi

02.

Lục Trạch Khiêm là học thần nổi tiếng của khoa chúng tôi, còn là vận mệnh sống của tứ đại bàn tròn trong phòng thi

Nếu lấy Lục Trạch Khiêm làm chấm tròn, với chuỗi gian lận kia lấy anh ta làm tâm trong bán kính là bốn bàn, thì tỷ lệ đậu của bọn họ là 100%.

May là theo số báo danh, tôi lại được xếp ngồi ở hàng sau anh.

Xui xẻo thay, tôi hiện tại, đã lỡ xúc phạm cái vị thần này.

Không hoảng loạn.

Tôi lấy son ra chỉnh trang lại, rồi bưng hai cốc trà sữa bước vào lớp.

Biết sai thì sửa, có lỗi thì nhận, đều là chuyện nhỏ!

"Aiya, hôm nay đẹp thế?"

Bạn cùng phòng đột nhiên đi tới, cười tủm tỉm hỏi.

Tôi bước vào lớp với phong thái rất tự tin: “Vì tao muốn đi gặp Chúa nhân từ”.

Lời vừa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

Tôi quay đầu nhìn.

Lục Trạch Khiêm đeo kính gọng vàng, mặt không biểu cảm đi qua tôi.

03.

Tôi ngồi xuống cạnh Lục Trạch Khiêm, lén lút thò tay vào hộp bàn, đưa trà sữa cho anh.

Anh liếc nhìn, thanh âm lạnh lùng: "Làm gì vậy?"

Tôi sửng sốt, nhìn vào khuôn mặt vô cảm kia.

Không lẽ anh ta không biết tôi là đêm lưu manh tối qua?

"Không có gì, trà sữa mua một tặng một, bồi dưỡng tình cảm bạn học."

Lòng tôi nhẹ nhõm, tâm trạng đang đầy mây chuyển sang nhiều nắng trong nháy mắt.

Không nghĩ tới, Lục Trạch Khiêm lại đẩy ly trà sữa về, thản nhiên nói: "Hứa An Vũ, tình cảm bạn học? Đêm đến cũng cần bồi dưỡng sao?"

04.

“……”

Chế t tiệt, mới khai giảng chưa lâu, còn học online tận một năm mà anh ta lại nhớ tên tôi.

Đã vậy thì càng phải làm tới.

Được người ta nhớ kỹ tên mình như vậy, quả là một cơ hội tốt không phải sao?

Vì vậy, tôi ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục Trạch Khiêm trong hai tiết.

Anh ta nghiêng đầu nghe giảng, còn tôi lại ngồi viết viết vẽ vời lên một tờ giấy nhỏ.

Đầu tiên, vẽ một tiểu nhân đang cúi đầu rồi đẩy qua.

Sau đó lại đẩy qua một cặp người đang cúi đầu.

Nhưng anh ta còn không thèm nhìn, để mặc mảnh giấy nhỏ nằm trơ trọi ở khuỷu tay mình.

Tôi lại vẽ thêm một người cúi đầu khác.

Lần này, anh ta dùng đầu bút đẩy tờ giấy lại chỗ tôi.

Tôi không bỏ cuộc mà vẽ thêm bảy hình người đang cúi lạy.

Tờ giấy đột nhiên bị anh ta giật lấy, rồi nhẹ nhàng nói với tôi: “Nghe giảng”.

05.

Nghe cái gì?

Ngày mai có bài kiểm tra, cái hoá học với vật lý thí nghiệm này có thể giúp tôi qua môn sao?

Người nào giúp tôi qua môn mới là thần nha!

Tôi ôm đầu, cảm thấy có chút đau đầu.

Làm sao cái người Lục Trạch Khiêm này lại khó chơi như vậy?!

Vốn tưởng rằng qua hai tiết anh ta sẽ liền hết giận, không ngờ lại tiếp tục phớt lờ tôi.

Lớp trang điểm nhẹ mà tôi đặc biệt chuẩn bị với hai cốc trà sữa trên tay chẳng có tác dụng gì.

Chuông reo, hôm nay thất bại.

"Lục Trạch Khiêm, lần sau tôi thật sự không dám..."

Tôi còn đang giãy dụa sắp chế t ….

Lục Trạch Khiêm dừng lại một chút, ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt trong trẻo và ấm áp của anh.

06.

Đây là nhượng bộ?! Không lẽ anh ta mềm lòng rồi?

Tôi nhìn anh đầy hy vọng.

"Oa, lại có trà sữa! Người đẹp đây là tỏ tình với Khiêm thần hay là nhờ Khiêm thần giúp qua môn đấy?"

Một nam sinh đột nhiên từ bên cạnh đi qua thuận tay giật lấy cốc trà sữa trên tay tôi.

Cậu ấy dựa vào vai Lục Trạch Khiêm, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.

"Người đẹp, cậu không hiểu rồi. Những cô gái theo đuổi cậu ấy đều thích tặng trà sữa, nên cậu ấy đã sớm phát ngán với món này. Thêm WeChat của tôi đi, lần sau tôi sẽ nói cho cậu biết cậu ấy thích gì!"

Chỉ trong nháy mắt, Lục Trạch Khiêm đã bỏ đi mất dạng.

Còn người kia vẫn đang huyên thuyên, vỗ ngực cam đoan với tôi rằng sau khi uống trà sữa của tôi, cậu ấy sẽ giúp tôi tóm được Lục Trạch Khiêm.

Tôi suýt chút nữa đã tát cậu ta

Wtf, ai muốn làm chị dâu cậu ta?!

07.

Người kia hoá hóa ra là bạn cùng phòng và bạn học cấp ba của Lục Trạch Khiêm.

Phần lớn đồ ăn người khác đưa cho anh đều bị Thẩm Nhạc Thành nuốt vào bụng.

Nhưng vấn đề là cậu ta cứ vậy uống ly trà sữa của tôi?

700ml đó là thành ý tôi dành cho Lục Trạch Khiêm mà!!!

"Thiên tài à, hôm nay cậu có gì muốn nói với tôi không?"

Còn 12 giờ nữa là thi, tôi hiện tại mới bắt đầu ôn luyện lại bài.

Kèm theo tin nhắn vừa gửi trên là một icon mèo con nhìn trộm siêu đáng yêu.

Lục Trạch Khiêm không trả lời tôi nhưng trên vòng bạn bè lại mới đăng một bài viết mới.

Một đề bài tính toán lý hoá?

Quá nghiêm túc?!

Tôi cau mày, bằng ánh mắt sắc bén, đã bắt gặp đôi chân dài ở góc ảnh với chiếc quần xám quen thuộc.

Tôi nhanh chóng ấn like, giả vờ chăm học.

"Chân thật dài nha! À ý của tôi là, cậu có thể dạy tôi câu vừa đăng trong vòng bạn bè của cậu không?"

Lần này anh ta thực sự trả lời lại

“Sách giáo khoa trang 135.”

08.

Phòng thi rõ ràng im lặng, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng ma kêu sói tru trong suốt 90 phút.

Đó là tiếng kêu tuyệt vọng trong lòng tôi.

Vị trí của tôi gần với Lục Trạch Khiêm nhất.

Nên mọi ánh mắt tứ phía đều nhìn chằm chằm tôi, còn tôi thì nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lục Trạch Khiêm đã làm xong khi bài thi vừa bắt đầu được nửa giờ, hiện tại đang ngồi xoay bút, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi lấy hết dũng khí nhếch mông lên để nhìn bài làm của anh ta.

Cmn, xong rồi ….

Anh ta thế mà lại đem cả bài thi lẫn phiếu kiểm tra lật hết mặt lại.
Anh ta thực sự làm?!

Nhớ! Mặt! Tôi! Đó!