Khuôn mặt của Lục Trạch Khiêm bị vầng sáng làm mờ đi.
Có lẽ do vẻ mặt anh quá nghiêm túc nên tôi không nhịn được tiến lại gần, xuyên qua một tầng kính mà khám phá đôi mắt kia.
Còn có thể nhìn thấy vệt bóng từ hàng mi mảnh mai.
Vì tôi tới quá gần nên Lục Trạch Khiêm hơi nhíu mày, hai tai cũng đã đỏ ửng.
Ánh mắt thoáng chạm qua.
Tôi dùng ngón tay gõ lên bàn, cười nói: "Lục Trạch Khiêm, cậu hiểu rõ Hứa An Vũ tôi như vậy sao? Liền nói tôi có thể?!”
Hứa An Vũ chưa bao giờ có thể, cho nên mới làm cái đuôi nhỏ của Lục Trạch Khiêm.
22.
Thí nghiệm của nhóm tôi hoàn thành xong sớm, nửa tiết sau giúp trợ giảng hỗ trợ các bạn học còn lại.
Thuận tiện giúp hội chị em bắt chuột.
Vậy mới nói chị em ưu tiên hàng đầu. Các cô gái nhận những con chuột trắng tôi đưa sẽ đưa lại tôi đồ ăn vặt.
Cũng chỉ có Lục Trạch Khiêm là khó hầu hạ.
Tôi đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm, kiểm tra tiến độ làm việc của các bạn cùng lớp.
Tới vòng thứ ba, liền gặp Lục Trạch Khiêm.
Anh ấy đang chuẩn bị bước lên bục để lấy nikethamide.
Vừa cầm đuôi con chuột bạch nhỏ, xoay vòng vòng, vừa suy nghĩ ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của Lục Trạch Khiêm.
Con cá muối xảo quyệt này lại nói ra được câu “cậu cũng có thể làm được”, chẳng lẽ anh ấy lại định cho tôi một công thức khác để tôi tự tính toán như lần trước?
Không phải chứ, còn như vậy nữa, tôi sẽ rớt môn mất!!
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Lục Trạch Khiêm.
Giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của anh hiếm khi có vẻ ủ rũ: “Hứa An Vũ, cậu có biết việc này rất nguy …”
"hiểm!"
bang!
Giọng nói của Lục Trạch Khiêm bị tôi bóp nghẹt.
Tôi không chú ý anh đã dừng lại, đầu tôi đập mạnh vào lưng anh.
Trán đau nhức, lòng bàn tay nhói lên từng hồi.
Con chuột trắng không cầm chắc đã thoát khỏi tay tôi.
Trước khi chạy, nó đập vào lưng của Lục Trạch Khiêm và cắn tôi một phát thật mạnh.
Lục Trạch Khiêm muốn quay người lại, nhưng tôi cứ kéo áo khoác trắng của anh ấy.
“Buông ra.” Giọng nói lạnh lùng của anh bị tôi làm cho mất thăng bằng.
Tay tôi run lên vì đau, nhưng không dám buông ra, nước mắt lưng tròng: "Lục Trạch Khiêm... Xin lỗi, tôi đã làm bẩn áo trắng của cậu ..."
Tôi nghe nói Lục Trạch Khiêm mắc bệnh sạch sẽ.
Wtf, chết m* rồi.
23.
Tiếng nước giặt róc rách vang lên.
Con chuột bạch nhỏ chạy tán loạn trong phòng thí nghiệm.
Lục Trạch Khiêm ấn mạnh ngón tay tôi.
"Lục Trạch Khiêm, đau chết mất..."
Tôi nhấc lòng bàn tay đang đau nhức đã được rửa sạch của mình lên và co rúm lại.
Con chuột bạch nhỏ cắn vào cơ gấp ngắn của ngón tay út của tôi, tuy là vết thương ngoài da nhưng vết cắn nhỏ rất nặng, máu rỉ ra, dù đã rửa qua nước nhưng vẫn còn những giọt máu chảy ra.
"Đừng động đậy."
Lục Trạch Khiêm dường như có chút tức giận.
Ngay cả gọng kính vàng của anh cũng lạnh lùng.
Nước mắt lưng tròng, tôi yếu ớt nhìn vết máu lộ rõ trên chiếc áo khoác trắng anh đã cởi ra.
Tiếng khóc trở nên nặng nề hơn: “Thực xin lỗi, tôi thực sự không cố ý.”
"Tôi không biết cậu đột nhiên dừng lại... Không, là do bản thân tôi không có mắt..."
Tôi không biết nói gì nữa.
Vết máu trên chiếc áo khoác trắng vừa dính ở mông thật chói mắt.
Hứa An Vũ, mày không được quá hoang đường.
……
Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo anh, tuyệt vọng cầu xin: “Hay là…. tôi giặt giúp cậu nhé?”
24.
"Không sao."
Đồng hồ bấm giờ chính xác đến sáu mươi giây, Lục Trạch Khiêm vẻ mặt ủ rũ lấy tay tôi từ dưới vòi nước ra, sau đó lấy ra một chai tăm bông mới để khử trùng cho tôi.
Tôi dựng tóc gáy, định bụng rụt tay lại chuồn đi.
"Không sao, tôi tự làm cũng được, tôi đã làm bẩn áo khoác của cậu rồi, không thể trì hoãn thí nghiệm của cậu được."
"Bây giờ mới biết sợ? Lúc nãy bảo không được chạm vào chuột mà cậu không nghe?"
Anh ta nhướng mi liếc nhìn tôi, duỗi đôi tay dài ra và kéo tôi lại.
Đôi tay mảnh khảnh và khỏe khoắn của Lục Trạch Khiêm với các khớp nối rõ ràng nắm lấy tay tôi, nóng như mỏ hàn.
Khóc không thành tiếng.
Nếu biết một ngày nào đó miếng gạc tẩm cồn này sẽ được chính tay tôi sử dụng, tôi đã thuyết phục cô trợ giảng chuẩn bị iodophor cho lũ chuột!
Càng vùng vẫy không thoát được, tôi càng xót xa: “Cậu đi đường thì đi đi, đột nhiên dừng lại làm gì? Nếu cậu không dừng lại thì tôi đã không bị cắn!”
Còn cắn đau như vậy...
Lục Trạch Khiêm mím môi, đặt miếng gạc tẩm cồn lại vào chỗ cũ.
Tôi nhắm mắt lại.
Cmn ...
Miệng nhanh hơn não, tôi quên mất mối quan hệ “vì lợi ích” của mình với Lục Trạch Khiêm.
"Xin lỗi."
Ngay lúc tôi tưởng Lục Trạch Khiêm đang tức giận, anh ấy đột nhiên nhỏ giọng nói.
25.
Lục Trạch Khiêm kéo tôi về phía kho chứa dụng cụ thí nghiệm.
Hành lang dài vắng tanh.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch phản chiếu hình dạng của lưới cửa sổ dưới ánh nắng, những ô kính cửa sổ cong vẹo bám vào quần áo của chúng tôi, ngay cả bàn tay chắp lại của chúng tôi cũng in hằn những đường lốm đốm của mặt trời lặn.
Lời xin lỗi sâu sắc và nghiêm túc như dòng suối róc rách liên tục chảy vào tai tôi.
Anh ấy lấy vài miếng gạc iodophor từ phòng bảo quản, cúi đầu xuống và khử trùng cho tôi rất cẩn thận.
Nhưng tôi vẫn co rúm lại vì đau.
"Sợ đau như vậy, một lát nữa phải làm sao?"
Lục Trạch Khiêm bất lực.
"Một lúc nữa? Còn phải làm gì nữa?"
Tôi bàng hoàng nhìn chằm chằm vào cặp kính của anh ấy, vô thức đưa tay đỡ cặp kính bị trượt của anh ấy.
Gọng kính vàng khi chạm vào có cảm giác lạnh lẽo nhưng khi anh ngước mắt lên, chúng lại nóng như lửa đốt.
Lục Trạch Khiêm rất cao, nhưng vì vết thương ở tay của tôi lại phải hạ mình cúi đầu khử trùng cho tôi.
Khoảng cách càng gần hơn lúc tôi đỡ gọng kính cho anh và ánh mắt anh ngước lên nhìn tôi, mái tóc buông xõa của anh quyện vào mái tóc gãy của tôi, đôi mắt chúng tôi nhẹ nhàng lướt qua nhau.
Nếu khoảng cách đủ gần, bỏ qua sự ngăn cách giữa mặt kính, thật sự có thể nhìn rõ đôi mắt nhẹ nhàng sâu thẳm của anh, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng yếu ớt trong phòng chứa đồ.
Làm sao có thể, đẹp trai như vậy, ừ...
Lúc này trong lòng tôi đang gào thét dữ dội.
Lục Trạch Khiêm là người quay mặt đi trước tiên.
Anh ho nhẹ: “Phải tiêm phòng, có lẽ còn đau hơn cả khử trùng.”
"Vậy học thần đại nhân sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Tâm trí của tôi vẫn đang gợn sóng vì khuôn mặt của Lục Trạch Khiêm, không hề suy nghĩ gì đã buộc miệng.
"Cái gì?"
"À, không, ý tôi là, cậu sẽ đi tiêm phòng cùng tôi chứ?" Não tôi hoạt động trở lại.
Lục Trạch Khiêm đứng dậy, nhét băng cứu thương còn lại trong tay vào túi của tôi: “Đi thôi.”