Điều trớ trêu nhất trên đời là tôi không phải là tôi.
Hứa An Vũ không phải là Hứa An Vũ
Lục Trạch Khiêm nhắc đến chuyện bốn năm trước với tôi, nhưng bốn năm trước, tôi chưa từng gặp anh ấy.
Hơn nữa, lúc đó Hứa An Vũ chính là người được người người ngưỡng mộ.
Cô ấy của lúc đó có thể là người ngưỡng mộ xếp hàng dài, không thể phủ nhận.
Tôi xin nghỉ lớp thí nghiệm Hóa Lý vào buổi chiều.
Hôm nay là sinh nhật em trai tôi, tôi mua vé xe và quyết định về nhà.
48.
Nhà tôi nằm sâu trong hẻm, mở cổng ra là một khoảng sân nhỏ.
Tôi có vẻ không được hoan nghênh.
"Yoo, đây không phải là học sinh giỏi Vật Lý top 1 nhà họ Hứa sao? Đã mấy năm rồi không gặp chị ấy nhỉ?"
Em gái của mẹ kế cười nhạo.
Lời nói của nó giống như một con dao cắt ngang sự im lặng, lời cô vừa nói ra, chiếc gạt tàn trên tay ba tôi ném xuống đất vỡ tan tành.
"Cũng không xem xem hôm nay là ngày gì, còn dám vác mặt quay về đây!"
Ông ta thở hổn hển, chỉ vào mặt tôi chửi rủa.
Chiếc gạt tàn đập vào khuỷu tay tôi, máu chảy ra, tôi cúi đầu nói: “Tôi muốn quay về xem.”
"Xem cái gì! Có cái gì để xem? G i ế t em trai còn chưa đủ, mày còn muốn về xem kịch hay phải không? Mày lại có gan tiếp tục học cái nghề g i ế t người đó cho tao!"
Mẹ kế tôi bất ngờ chạy ra khỏi nhà, điên cuồng túm lấy cổ áo tôi và nắm tóc tôi.
"Làm sao? Gi ế t em trai mày còn chưa đủ, còn muốn g i ế t cả nhà chúng ta?"
"Đồ cái thứ ác độc, mày vì ghen tị với em trai mày mà cố ý g i ế t ch ế t nó. Mày là cái đồ sao chổi! Sao mày còn chưa ch ế t, đáng lẽ ra người ch ế t phải là mày"
Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể.
Tôi cuộn tròn run rẩy trên mặt đất.
Gia đình mẹ kế vẫn chỉ trỏ, mắng mỏ tôi.
Bố tôi say sưa hút thuốc, ánh mắt ông như muốn băm tôi ra thành nghìn mảnh.
49.
Trước khi tôi mười tám tuổi, bố tôi rất yêu thương tôi.
Ai cũng biết vợ chồng nhà họ Hứa vô cùng ân ái, tôi là con gái duy nhất của nhà họ Hứa và là viên minh châu trên tay ông.
Nhưng không biết tin đồn từ đâu, vốn dĩ nhà họ Hứa còn có một cậu bé tám tuổi.
Những người đó bắt cóc Hứa An Sinh, âm mưu tống tiền gia đình tôi.
Ngày hôm đó, tiếng chuông điện thoại trong nhà cũ vang lên suốt ngày cùng với tiếng than khóc của mẹ tôi.
Mẹ tôi vốn đã có bệnh trong người, vì tức giận quá độ mà ngất xỉu đem đi cấp cứu.
Cha tôi quỳ trước mặt tôi cầu xin tôi hãy cứu em trai mình.
Điều nực cười là từ trước đến nay tôi còn không biết rằng mình còn có một người em cùng cha khác mẹ.
50.
"Con chỉ là sinh viên, con không thể cứu em ấy, hãy gọi cảnh sát."
Bố tôi giật lấy điện thoại: “Đừng gọi cảnh sát!”
Thương trường như chiến trường, không từ thủ đoạn.
Bố tôi không dám gọi cảnh sát.
Ông sợ cảnh sát sẽ lần theo manh mối và tìm ra sơ hở của công ty.
Ông tự thuê người và tự mình tìm ra hang ổ của bọn chúng.
Ông ấy như thể có thể thổi bay cả cánh cửa sắt lớn.
Ông nắm lấy vai tôi và lắc mạnh một cách điên cuồng: "Con không biết chế tạo thuốc nổ à? Nếu con chế tạo được, ba sẽ có cách cứu em ấy!"
Năm đó, tôi đứng nhất cuộc thi Hóa Lý Thanh Thiếu Niên Toàn Quốc và được đặc cách tuyển vào đội nghiên cứu khoa học của một cơ sở giáo dục đại học.
Các phương tiện truyền thông lớn thay nhau đưa tin.
Trong một lần vô tình, tôi đã chế tạo một quả bom nhỏ và làm nổ tung ao cá ở nhà.
Nhưng tôi không muốn được cha mình nhớ đến vào lúc này.
Tôi lạnh lùng nhìn ông: “Con không làm đâu. Con khuyên ba nên gọi cảnh sát ngay, nếu không em ấy nhất định sẽ ch ế t.”
Ông gầm gừ lo lắng.
Ông cứ đi loanh quanh qua lại như một chú hề trên sân khấu, không ngừng lại.
Cuối cùng, ông ta nhốt tôi vào phòng thí nghiệm và tịch thu toàn bộ thiết bị liên lạc.
Ông nói nếu trong vòng hai ngày không giao đồ, ông sẽ cắt tiền phí chữa bệnh của mẹ.
Có lẽ vì tức giận, hoặc có lẽ vì tuổi trẻ và nghị lực nên Hứa An Vũ của lúc đó đã chọn thỏa hiệp.