17
Tôi đơ người.
Lúc này đây, nửa khuôn mặt điển trai của Phó Dụ Bạch bị bóng tối che phủ.
Vẻ ngoài lạnh lùng rạn nứt, sát khí tràn ra cuồn cuộn.
Còn đâu hình ảnh thiếu niên thuần khiết nữa?
Chẳng lẽ… Phó Dụ Bạch đã khôi phục trí nhớ rồi?
Tôi thò tay chọc nhẹ vào ngực anh, dò xét hỏi:
“Chồng à, anh có bị đau khi ngã không đấy?”
“Anh không phải chồng em.”
Phó Dụ Bạch nhếch môi cười nhạt: “Anh là lão đàn ông hai mươi bảy tuổi mà em ghét bỏ đây.”