Năm mười tám tuổi, tôi vô tình nhặt được tên giáo bá ai cũng chán ghét.
Tôi đã cho anh những thứ anh cần, cố gắng vì anh, nhưng cũng không thể sưởi ấm trái tim anh ấy.
Cuối cùng, tiểu thanh mai của anh xuất hiện.
Chỉ sau đó tôi mới biết được rằng, anh ấy thực sự có một mặt dịu dàng như thế, nhưng nó từ đầu tới cuối không dành cho tôi.
Ngày tôi quyết định buông tay, tôi nói dối với anh rằng sẽ sớm trở về với anh, nhưng, tôi đã không bao giờ trở lại
Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trên trường quay, lúc này anh ấy đã trở thành một diễn viên nổi tiếng, anh túm lấy tôi:
"Cái gì là đi rồi trở về?"
"Em đã đi đâu?!"
...
1.
Ngôi sao điện ảnh Bùi Giác đang đứng cách tôi chỉ năm mét, tôi lo lắng đến nổi bàn tay đổ đầy mồ hôi hột.
Chỉ cần anh ta quay lại, dĩ nhiên sẽ liền có thể dễ dàng nhìn thấy tôi.
Đạo diễn nói: "Anh Bùi này, cảnh sau là cảnh khi anh gặp lại người yêu cũ, nhất định phải thể hiện cảnh hoài niệm cùng bất đắc dĩ."
Bùi Giác khẽ cười khẩy.
"Người yêu cũ?"
Đạo diễn: "Anh cảm thấy sai chỗ nào sao?"
"Đều là bạn gái cũ thôi, có gì để sai chứ."
Giọng nói của anh vẫn như trước, lỏng lẻo và mang chút phóng túng.
Năm anh mười tám tuổi, anh ấy đã từng dùng giọng nói này để gọi tên tôi, nhẹ nhàng cũng có, nặng nề cũng có——
"Xem nào."
Cuộc thảo luận đằng sau nó vẫn tiếp tục.
Tôi không hiểu đạo diễn nói gì cả.
Nhưng giọng nói xa lạ của Bùi Giác đã vang đến màng nhĩ tôi một cách rõ ràng:
"Người yêu cũ? Quên lâu rồi. Tôi không có sở thích quay đầu lại đâu."
Ồ.
Như một bước ngoặt, tôi cũng không có ý định nhận ra anh ta.
Sau khi quay phim, chúng tôi chia thành hai phần, điều đó sẽ tốt hơn cho bộ phim.
Đang miên man suy nghĩ thì đồng nghiệp bỗng gọi to tên tôi:
"Tuế Tuế, cậu tìm thấy đạo cụ chưa?"
2.
Bỗng mọi thứ chìm vào im lặng.
Tôi nhặt đạo cụ, không lưu lại bất cứ một giây nào nữa mà vội vã chạy đi.
Bùi Giác không đuổi theo tôi.
Chắc là anh ta không nghe thấy.
Hoặc cũng có thể là đã nghe thấy, nhưng anh không quan tâm.
Khi thành lập trường quay, tôi nói với các đồng nghiệp của mình: "Lần sau gọi tôi là Trình Á Nam đi, đừng gọi là Tuế Tuế nữa."
"Làm sao vậy? Tuế Tuế rõ ràng là nghe hay hơn mà."
"Nhưng Trình Á Nam thì nghe chuyên nghiệp hơn đó nha."
Đồng nghiệp cười, họ thế lại tin vào lý do xàm xí đó của tôi.
Đây là bộ phim đầu tiên của tôi với vai trò trợ lý đạo diễn.
Trước khi vào đoàn, tôi đã biết nam chính là Bùi Giác.
Anh ta là một phú nhị đại, ngồi trên hơn phân nửa tài nguyên của gia tộc, nhưng kỹ năng diễn xuất của anh cũng không tệ, anh ta còn giành được Nam diễn viên xuất sắc nhất ở tuổi hai mươi lăm.
Tôi do dự không biết có nên tham gia vào phim hay không.
Nhưng cuối cùng, tôi cũng không muốn từ bỏ một cơ hội việc làm tốt như vậy nên đã đến đây.
Tôi thề trong lòng rằng thế nào cũng sẽ không để cho anh thấy tôi.
Nếu không anh sẽ phát hiện ra là mình bị lừa.
Bởi vì bảy năm trước, cuộc chia tay của chúng tôi diễn ra trong xấu hổ.
Tôi nói trong thư:
"Tôi đã biết anh là phú nhị đại từ lâu rồi. Tôi tiếp cận anh chỉ là để lấy thông tin về gia đình anh. Thực ra, tôi không thích mấy tên lưu manh. Tôi thích những đứa con trai hiền lành. Sau này đừng gặp nhau nữa nhé, tạm biệt ."
Những lời nói đó tự do và dễ dàng biết bao, nhưng lại khiến tôi bối rối biết bao khi gửi đi.
Tôi thực sự không biết Bùi Giác cảm thấy thế nào sau khi đọc bức thư đó.
Nhưng Bùi Giác là ai chứ, anh ta là người có thù tất sẽ báo.
Nếu anh ta bị bắt đi, sự nghiệp của tôi có thể bị sụp đổ.
Một đồng nghiệp cho biết: "Bùi Giác ngoài đời đẹp trai hơn trên TV, gen của nhà anh ấy là bất khả chiến bại đó hehe."
"Tôi biết bố mẹ anh ấy là ai nè, cựu nữ hoàng điện ảnh và ngôi sao điện ảnh, cái gì cũng đều tốt hơn người bình thường."
"Tôi thích khí chất của Bùi Giác lắm luôn! Anh ấy đẹp trai và dịu dàng như thế, ừmm, khi còn đi học, anh ấy chắc được nhiều nữ sinh theo đuổi lắm ha?"
Tôi gần như nghẹt thở.
Bùi Giác? Thiếu niên ngây thơ?
Gì chứ, nghĩ như vậy là sai lầm rồi đó.
Anh ta không chỉ không phải là học sinh bình thường mà còn là một kẻ bắt nạt khốn kiếp mà mọi người muốn tránh cũng không tránh được.
Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta——
Lúc đó Bùi Giác vừa kết thúc một cuộc ẩu đả, ai cũng bại dưới tay anh.
Trời đang mưa rất to, trên đường dòng người vội vã, nhưng anh ta vẫn cứ ngồi bất động bên vệ đường như thể người đã c.h.ế.t.
Anh ta cứ cụp mắt xuống, cho đến khi tôi đến gần hơn:
"Cút."
Giọng điệu của anh lúc đó giống như một con chó điên sẽ xé xác tôi trong giây tiếp theo bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi cũng không bỏ đi.
Với đôi tay run rẩy, tôi che đầu anh bằng một chiếc ô hoa.
Đây là khởi đầu của tôi và Bùi Giác.
Tôi lắc đầu, đẩy ký ức ra khỏi đầu mình.
Sau khi cảnh một diễn xong, tôi cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi.
Trường quay quá ồn ào nên tôi đã trốn vào cầu thang.
Vừa mở cửa, tôi liền bị đã sặc mùi thuốc lá.
Bùi Giác đứng trong bóng tối, trên đầu ngón tay có chút đỏ tươi.
Anh nhướng đôi mi mỏng nhìn tôi.
Cũng giống như hồi đó.
3.
Cầu thang tối om và yên tĩnh.
“…Xin lỗi đã làm phiền.” Tôi cúi đầu, muốn rời đi.
Bùi Giác ngăn tôi lại, " Cô ở vị trí nào trong đây?"
"Trợ lý đạo diễn."
"Vừa tốt nghiệp?"
"Ừm."
“Mới tốt nghiệp mà có thể làm trợ lý cho Trương đạo diễn là tốt rồi.”
"Cảm ơn anh Bùi."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm."
Anh khẽ mỉm cười, lười biếng nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, cô lại gọi tôi là anh à?"
"Đạo diễn cũng gọi anh là anh mà, ông ta cũng bốn mươi ba chứ bộ."
"Vậy thì gọi lại đi."
TÔI:?
Tôi cắn răng: "Anh Bùi."
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, Bùi Giác dường như nhếch lên khóe môi?
Nhưng cái kiểu cười lạnh lùng không chút cảm xúc ấy.
Làm lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng thần may mắn cũng đã phù hộ cho tôi, anh ta không nhận ra tôi.
So với bảy năm trước, tôi gần như là một người khác.
Từ một giá đỗ xanh xao và gầy guộc trở thành một tiểu mỹ nhân được người khác khen ngợi.
Người thân của tôi còn suýt không nhận ra tôi chứ đừng nói là trong bóng tối lúc này.
"Anh Bùi, anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước."
“Đợi đã.” Anh lại ngăn tôi lại.
"Tôi có thể biết tên cô được không?"
Tôi nói: "Trình Á Nam."
"Cũng có thể gọi tôi là Tuế Tuế."
"Ồ, bạn cùng lớp tôi cũng tên Tuế Tuế"
Tuế Tuế là biệt danh của tôi, được đặt bởi người bà quá cố của tôi.
Tôi thích cái tên này hơn là tên Trình Á Nam.
Bởi vì Bùi Giác luôn đến để đặt sàn, tôi vô thức cảm thấy rằng anh ấy còn đáng thương hơn tôi.
Ngoài ra, tôi còn có một ảo ảnh——
Tôi quên mang sách đến lớp, khi tôi bị giáo viên hỏi, Bùi Giác đi từ hàng cuối lên trước và ném sách lên bàn tôi;
Khi tôi bị các bạn cùng lớp khác bắt nạt, tôi còn bị chúng nói đến mức không biết cách phản bác lại, Bùi Giác sẽ đứng trước mặt tôi và nói rằng tôi là người của anh, động đến tôi cũng như là khiêu khích Bùi Giác đây vậy.
Tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi có cảm tình với nhau.
Mãi sau này tôi mới biết, một chút tình cảm cũng không có.
Bùi Giác là một phú nhị đại, trong gia đình có vô số bất động sản và xe thể thao.
Một chiếc giày của anh ta thôi cũng đủ để mua quần áo cho tôi trong cả năm.
Anh chỉ đang mượn tôi để chọc tức gia đình anh thôi. Sao tôi lại phát hiện ra nhỉ?
Đó là về ngày mà Tô Chu Nhiên xuất hiện——
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Sau khi quay lại trường quay, một ly trà sữa được nhét vào tay tôi.
Người đồng nghiệp nói: "Tô Chu Nhiên lại đến thăm trường quay rồi, cô ấy mua trà sữa cho tất cả mọi người nữa đó, Nhìn kìa! Thiếu nữ trắng trẻo giàu có và vua điện ảnh đứng cùng nhau, họ đúng là một cặp đôi hoàn hảo luôn rồi!"
Tôi đứng nhìn cách đó không xa.
Tô Chu Nhiên đang hành động như một đứa trẻ.
Bùi Giác nghiêng đầu và kiên nhẫn lắng nghe.
Cũng như những người khác, tôi không thể rời mắt khỏi bức tranh tuyệt đẹp này.
Đột nhiên.
Bùi Giác dường như cảm nhận được điều đó.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi.
5.
Tôi lập tức cúi gầm đầu xuống.
Khi tôi ngước lên lần nữa, quả nhiên Bùi Giác cũng không thèm nhìn tôi thêm một cái.
Như thể đó chỉ là ảo giác của tôi.
Tô Chu Nhiên vẫn cư xử như con nít.
“Anh Bùi, quay phim xong anh không cùng em đi xem biểu diễn ở Paris hả?”
Giọng điệu vẫn như bảy năm trước.
Tôi không khỏi rơi vào trầm tư.
Ở trường trung học, tôi và Bùi Giác vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn học trong sáng.
Cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong kỳ nghỉ hè năm ấy, buổi họp lớp kéo dài đến nửa đêm.
Vào cuối buổi biểu diễn, tôi bị theo sau bởi một số kẻ say xỉn.
Bùi Giác từ trên trời rơi xuống, anh đánh bay chúng bằng nắm đấm của mình.
Có lẽ vì tôi đã trút bỏ được gánh nặng học tập, có lẽ vì tôi đã trưởng thành.
Tôi đột nhiên thấy Bùi Giác rất vừa mắt.
Tôi lấy hết can đảm để tỏ tình anh.
Sau đó, tôi chủ động nắm tay, ôm và hôn lần đầu tiên …
Bùi Giác không nhiệt tình cũng không từ chối.
Anh vẫn như một khúc xương cứng không thể nhai được, một lời dịu dàng cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, anh ta vẫn là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn.
Ví dụ, anh vẫn luôn gọi điện và hào phóng với tôi.
Nhưng Bùi Giác chưa bao giờ đưa tôi đến gặp bạn bè của anh ta.
Một lần, tôi đến phòng bi-a tìm anh, tôi luôn muốn tạo bất ngờ cho anh. Nhưng với vẻ mặt ủ rũ, anh ta cáu kỉnh nói: "Sau này đừng đến đây nữa."
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tính cách của anh ta là như vậy thôi.
Cho đến khi Tô Chu Nhiên xuất hiện.
Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ đắt tiền với lớp trang điểm tinh tế, xuất hiện trong thế giới của tôi như một ánh sáng.
Cô khéo léo gọi anh là anh trai.
"Anh Bùi, sao anh lại tới đây?
"Anh Bùi, chiếc Ferrari anh mới mua đâu rồi? Anh đi một vòng đi!"
Từ "Ferrari" gần như khiến tôi rùng mình.
Tô Chu Nhiên nhìn tôi, đôi mắt vô tội mở to:
"Anh Bùi, cô ấy là ai thế?"
"Xin chào, tôi là bạn gái của Bùi Giác."
"Hả? Đùa cái gì? Anh Bùi sao có thể yêu cô được? Tôi mới là bạn gái tương lai của anh ấy, hai nhà chúng tôi còn có hôn ước."
"Nói bậy bạ gì thế?."
Bùi Giác đâỷ Tô Chu Nhiên ra với vẻ mặt u ám.
"Đừng nghe cô ấy nói, hôm ước kia anh chưa từng đồng ý quá."Lời giải thích của anh rất nhạt.
Sau đó, khi cha mẹ của Bùi Giác tiếp cận tôi, tôi mới biết rằng anh là phú nhị đại.
Anh ta không phải là con nhà giàu bình thường, gia đình anh ta kiểm soát gần một nửa ngành giải trí.
Bùi Giác có mối quan hệ không tốt với cha mẹ mình.
Anh cố tình chuyển từ một trường quý tộc sang một trường trung học bình thường.
Cũng cố tình không về nhà.
Cha mẹ quanh năm đi vắng nên không mấy quan tâm đến con trai, thậm chí không biết hàng ngày con làm gì.
Hôm đó, khi kết thúc cuộc trò chuyện, bố anh nói với tôi:
"Bạn học Á Nam, cô có thể không biết rằng Bùi Giác là một thiếu niên rất nổi loạn. Nó ở bên cô là cố ý để chọc tức chúng tôi đây, không phải vì nó thực sự thích cô. Đứa trẻ đó đã từng làm những việc như vậy. Nếu cô không tin tôi, cô có thể quan sát cách nó đối xử với Nhiên Nhiên."
"Nó rõ ràng là thích Nhiên Nhiên, nhưng chỉ là hai đứa từ nhỏ đã chơi với nhau, nên nó không nhận ra tình cảm của mình.
"Bạn học Á Nam, cô cùng chúng tôi không giống nhau."
Như năm tiếng sét đánh thẳng vào tai tôi.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng bố anh ta đã không nói dối tôi.
Mặc dù anh ta nói rằng Tô Chu Nhiên đang làm phiền anh, nhưng Bùi Giác vẫn rất kiên nhẫn với cô ta. Anh sẽ nuông chiều tính khí nóng nảy của cô và thỏa mãn tính bướng bỉnh nhỏ bé của cô ta.
Tồi tệ quá đi…
Tô Chu Nhiên vẫn còn đang cười nhạo cho sự tội nghiệp của tôi, chỉ khi Bùi Giác vừa xuất hiện, giây tiếp theo cô ta liền thay đổi thành một khuôn mặt đau khổ.
"Anh Bùi, vừa rồi Trình Á Nam là cố ý đẩy em lên mấy người kia! Làm em sợ chết khiếp!"
Bùi Giác đột nhiên trở nên lo lắng: "Tuế Tuế, anh nhớ là đã có nói với em, đừng chọc vào cô ấy."
Tô Chu Nhiên đứng phía sau anh ta, nhăn mặt đắc thắng.
Ngay lúc đó tôi đã hiểu.
Bùi Giác không phải là cây mè, nên dĩ nhiên nó không thể nở hoa đối với tôi.
Cuối tháng 8, tôi nhận lời của bố mẹ Bùi Giác
Dưới sự tài trợ của họ, một mình tôi đi du học.
Theo điều kiện của tôi, đây có thể là cơ hội du học duy nhất trong đời.
Vào ngày tôi rời đi, tôi nói với Bùi Giác rằng tôi muốn mua sôcôla.
Bùi Giác lấy ví ra theo thói quen: "Mua cái đắt nhất đi, anh cũng muốn."
Tôi không trả lời: "Ah, không cần, em sẽ... về nhanh thôi."
"Ừm, anh chờ em."
Sau đó, tôi cũng không bao giờ trở lại.