Chó Nhỏ Và Bức Thư Tình FULL

Chương 2



6.

Theo yêu cầu của bố mẹ Bùi Giác, tôi để lại cho anh một lá thư chia tay siêu xà lơ, cũng để cắt đứt hoàn toàn chấp niệm của Bùi Giác về tôi.

Mối tình đầu kéo dài trong ba tháng này của tôi đã lặng lẽ tan vỡ khi mùa thu đến.

Tôi đổi tên, không lưu lại bất kỳ một phương thức liên lạc nào với tất cả các bạn học thời trung học.

——Tôi đã từng không có cảm giác mình đang sống, tôi còn thường bị các bạn cùng lớp bắt nạt.

Tôi trân trọng cơ hội học tập mà khó khăn lắm mới giành được, tôi cũng bắt đầu học cách giữ dáng và ăn mặc cho thật đẹp.

Tên và ngoại hình của tôi đều đã thay đổi, bố mẹ của Bùi Giác cũng đã cố tình che giấu điều này, nên từ đầu tới cuối Bùi Giác cũng không thể tìm thấy tôi.

Trong mắt anh ta, giữa tôi và cái c.h.ế.t, một chút khác biệt cũng không có.

Nhưng tôi đã nghe rất nhiều về Bùi Giác.

Sau khi tôi rời đi, anh ta quyết định học lại và được nhận vào Nortel.

Anh ta đã ra mắt trường đại học của mình, anh bây giờ là một ngôi sao sáng chói.

Bùi Giác dịu dàng và đẹp trai trước ống kính, chỉ một nụ cười dịu dàng của anh cũng làm các fan hâm mộ cuồng si.

Bóng dáng năm nào nay cũng chẳng thấy đâu. Tôi nghĩ, ai cũng sẽ thay đổi, và tôi cũng thế.

Vào cuối ngày làm việc, cả người tôi vừa mệt vừa đau.

Đồng nghiệp hình như nổi máu gà rồi.

"Chết tiệt! Người này đẹp trai quá đi aaa!!"

"Cái gì?"

"Ảnh mới của Bùi Giác! Lên hot serch luôn rồi nè!"

Tôi nhìn lên.

Một bức ảnh chụp đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi.

"Bùi Giác tình cờ gặp lại người yêu cũ trong cảnh này, này này các cậu thấy anh ấy sao! Tuyệt vời quá đii phải không!"

"Bùi Giác khiến nam chính sống lại luôn rồi!!"

Trong ảnh, Bùi Giác lặng lẽ nhìn về phía trước.

Cử chỉ của anh rất dịu dàng.

Ngọn lửa đen cháy trong mắt anh, liều lĩnh và điên cuồng.

Điều khiến tôi sốc hơn nữa là mép của bức ảnh, nơi mà ánh mắt của anh ấy hướng đến.

Mờ lại.

Lại là hướng của tôi.

7.

Việc quay phim tiếp tục vào ngày hôm sau.

Nữ chính bị tai nạn phải vào bệnh viện.

Đây là một cuộc so tài quan trọng giữa anh hùng và nữ anh hùng, không ai có thể trì hoãn nó. Đạo diễn vội vội vàng vàng, cuối cùng quyết định tìm một diễn viên đóng thế và quay những cảnh của Bùi Giác trước.

Bùi Giác phải tự mình chọn người thay thế.

Tôi đứng ngoài rìa của đám đông.

Đôi mắt của Bùi Giác rơi vào tôi.

"Là cô ấy."

Tôi bị bối rối.

Đạo diễn cũng không phản đối, ông ấy giục tôi nhanh chóng thay quần áo của nữ chính.

Tôi chỉ cần ngước một cái về phía sau.

Nhưng để đỡ gây hiểu lầm, chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho tôi.

Khi đứng trước mặt Bùi Giác, anh ta đã sững sờ trong giây lát.

Tôi không dám nhìn anh.

Bùi Giác hỏi, "Cô có căng thẳng không?"

"Tôi chưa bao giờ diễn cả."

"Cô không cần diễn đâu, chỉ cần nghe thôi."

Dừng một chút, anh nói: "Yên tâm đi, khẩn trương quá thân thể sẽ trở nên cứng đờ, quay phim sẽ không được tự nhiên lắm."

"ĐƯỢC RỒI."

"Hít một hơi thật sâu và điều chỉnh."

"Cảm ơn anh Bùi."

"Chà, máy quay sẽ quay về phía tôi một lúc, hãy lắng nghe lời thoại của tôi. Và—"

Anh không nói nữa.

“Còn gì nữa?” Tôi ngước lên nhìn anh.

"Sô cô la của tôi đâu?"

Bùi Giác dừng lại từng chữ, trong mắt hiện lên sự điên cuồng, dường như xưa nay nó chưa mất đi.

Anh từ từ đưa tay ra.

"Tuế Tuế, đã bảy năm rồi, em đã mua xong chưa?"

8.

Đứng hình.

Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.

Bùi Giác có lẽ đã nhận ra tôi từ lâu.

Tình cờ là cảnh này cũng là lời thổ lộ tình cảm của nam chính với nữ chính sau khi tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng.

Tôi mơ hồ nghĩ đó là điều anh muốn nói với tôi.

Nhưng làm thế nào là nó có thể.

Trên thực tế, Bùi Giác chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về tình yêu với tôi cả…

Sau khi quay xong, đạo diễn đã cho tôi một ngón tay cái.

"Tiểu Tuế, cô quay phim rất có tài đó, vừa rồi ánh mắt của cô tôi đây chính là nhìn trúng."

TÔI:……

?

Trong vài cảnh tiếp theo, Bùi Giác gọi điện cho ai đó, anh giới thiệu tôi với họ.

Giá trị của tôi ngày càng tăng, Bùi Giác có quá nhiều lợi ích liên quan đến cuộc sống của tôi, tới đạo diễn cũng không thể đắc tội với anh ta, anh ta bổ nhiệm tôi vào thời điểm này không phải là để trả thù, thì để làm gì?

Tôi được thăng chức từ trợ lý đạo diễn lên lên trợ lý đạo diễn độc quyền của Bùi Giác.

Mười tám giờ một ngày phải xoay quanh anh ta.

Nhưng việc trợ lý đạo diễn kia còn nặng hơn.

Ví dụ, nếu nhóm cần mang đạo cụ nặng, các cô gái cũng đóng góp công lao.

Tôi vừa xắn tay áo lên thì đã bị Bùi Giác bắt được.

"Mua cho tôi ly trà sữa." Không chỉ trà sữa, anh còn gọi thêm rất nhiều đồ ăn vặt.

Rõ ràng là có thể giao hàng tận nơi, nhưng tôi phải trở lại làm người bằng xương bằng thịt.

Nhưng phải nói một điều rằng, đồng nghiệp của tôi rất ghen tị với tôi, tiền lương kết xù làm tôi thấy cuộc đời đẹp quá chừng.

Sau khi tôi mua xong, Bùi Giác một chút cũng không động vào.

"Không muốn ăn nữa, mang đi đâu thì mang"

Bằng cách này, sau khi làm việc dưới quyền của Bùi Giác trong một tuần, tôi liền tăng cân.

Theo thời gian, ngay cả các đồng nghiệp cũng trở nên tò mò.

"Anh ấy cố ý mua đồ ăn vặt cho cậu sao?"

"Không thể nào."

"Nhưng anh ấy thực sự nuông chiều cậu lắm luôn."

Đồng nghiệp nói, "Bùi Giác rất nghiêm khắc, công ty của anh ấy cũng đầu tư vào bộ phim này, anh ấy đã nói với tất cả các trợ lý trước đây, nhưng anh ấy hình như chưa bao giờ khiển trách cậu."

“Không có đâu.” Tôi phủ nhận.

Sẽ thật tuyệt nếu anh ta không hành hạ tôi như thế.

Những lời đàm tiếu và đàm tiếu trong đoàn làm phim đã đến tai Tô Chu Nhiên.

Cô ta vội vàng chạy tới phim trường.

"Cô là trợ lý mới của anh Bùi sao?"

Tôi không khỏi đính chính cho cô ta: "Là trợ lý đạo diễn."

"Còn trẻ như vậy, có thể làm tốt sao?"

“Cô Tô, xin đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta.”

Tô Chu Nhiên cong môi và nhìn tôi chằm chằm một lúc.

"Hình như chúng ta từng gặp nhau?"

9.

"Có thể là cô nhìn lầm rồi."

Tôi không có hứng thú hồi tưởng cùng tiểu công chúa, tiếp tục sắp xếp kế hoạch công việc.

Tô Chu Nhiên khịt mũi: "Tôi đã thấy rất nhiều phụ nữ trong đoàn làm phim."

TÔI:"?"

"Đừng tưởng rằng anh Bùi trọng dụng cô, cô liền có cơ hội leo lên, tôi khuyên cô nên đặt mình vào đúng vị trí, nếu không cuối cùng buồn bực cũng đã muộn."

"Cô đang nói gì vậy?"

"Cô có chút giống bạn gái cũ của anh Bùi đó."

Sau khi Tô Chu Nhiên nói xong, chắc là cô ả đang đợi phản ứng của tôi.

Cô ta nghĩ rằng tôi sẽ bị sốc, sẽ buồn vì bị lợi dụng như một vật thế thân.

Nhưng tôi chỉ giả bộ bối rối nhìn cô ta:

"Vậy à?"

"Anh ấy lợi dụng cô, chẳng qua chỉ vì cô là người thay thế, chứ không phải là vì anh ấy thích cô! Anh Bùi hận người kia như vậy, cô cũng đừng quá tự mãn!"

Tôi đặt chiếc hộp xuống và nhìn cô ta với một nụ cười.

"Đã ghét rồi, cần gì người thay thế? Cái này rất mâu thuẫn đó, Tô tiểu thư."

Tô Chu Nhiên không nói nên lời, cô ta giậm chân tức giận.

Sau khi cô ta rời đi, trái tim tôi rốt cục cũng không thể bình tĩnh nữa.

Bùi Giác ghét tôi.

Vào buổi tối, Bùi Giác đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn nhờ tôi chuyển thuốc cho anh.

Dựa trên nguyên tắc không được xúc phạm nam chính, tôi đã mua thuốc và gửi lên.

Tôi nghĩ Bùi Giác chỉ muốn sai vặt tôi thôi.

Nhưng anh ta thực sự bị ốm, còn có những hạt mồ hôi trên trán.

“Anh sao vậy?” Tôi hỏi.

"Đau dạ dày."

"Trợ lý của anh đâu?"

"Đi thành phố không kịp trở về."

*Khúc này chắc là có nhiều bà hong hỉuu ha, là bà nữ9 là trợ lý đạo diễn độc quyền của ông BG, nghĩa là chỉ trong trường quay hoi á, còn trợ lý đi thành phố là trợ lý riêng của diễn viên.

Kỳ lạ thay, hình như trước đây Bùi Giác chưa từng bị bệnh dạ dày thì phải.

Tôi hỏi: "Dạ dày của anh bị sao à...?"

"Năm tôi đi học, ăn không được."

"Sao anh không ăn?"

“Không ai để lại thức ăn cho tôi.” Anh khép hờ mi mắt và nhìn tôi.

Điều này nhắc nhở tôi về quá khứ.

Khi Bùi Giác đi đâu đó chơi, tôi luôn luôn để lại cho anh ta một chút đồ ăn nhẹ.

Khi tôi hoàn thành bài tập về nhà, anh cũng đã ăn hết phần thức ăn đó.

"Còn nhà ăn thì sao?"

"Ăn không vô."

Chà, đó là tính khí bướng bỉnh của anh ta.

Tôi thấy trên bàn có một đĩa đồ ăn lớn, nó vẫn còn nghi ngút khói.

Bùi Giác nói: "Nó vừa mới được đưa đến, bụng đau không ăn được."

Sáng giờ tôi chỉ ăn mỗi bữa trưa của đoàn, đói sắp c.h.ế.t.

“Ăn đi.” Anh thản nhiên nói, “Giữ lại cũng lãng phí, không ăn thì vứt đi..”

Tôi bẻ đôi đũa, bắt đầu ngồi xuống bàn.

Tôi ăn rất lặng lẽ, căn phòng cũng rất yên tĩnh.

Tôi nghĩ Bùi Giác đã ngủ rồi.

Quay đầu lại, liền thấy anh đang nhìn tôi với nụ cười trên môi.

Chỉ một cái nhìn, nụ cười của anh liền biến mất.

Anh trở lại với dáng vẻ mà cả thế giới nợ anh.

Giống quỷ ghê.

Không có gì thay đổi.

Tôi thầm nói trong lòng.

Như thường lệ, chúng tôi im lặng và không nói với nhau câu nào.

Bùi Giác đã không nói gì cho đến khi tôi rời đi.

"Tuế Tuế, Tô Chu Nhiên và tôi thực sự không có liên quan gì đến nhau. Trước đây không phải, bây giờ và tương lai cũng không luôn."

"Ồ," Tôi lễ phép gật đầu, "Nhưng anh Bùi, tôi không quan tâm nữa."

10.

Những gì tôi nói khiến khuôn mặt của Bùi Giác tối sầm trong vài ngày.

Không sao cả, dù sao phim cũng gần xong rồi.

Nhưng chỉ vài ngày trước đêm cuối, một tai nạn lớn đã xảy ra.

Một cảnh trên thuyền, vào một ngày lộng gió.

Người phụ trách mảng âm thanh đi vệ sinh, tôi tạm thời tiếp quản công việc của anh ta, đứng ở mép boong, cầm micro lau lau.

Tôi hơi mất thăng bằng và loạng choạng.

Một cơn gió thổi qua, tôi không thể giữ vững thăng bằng nữa, tôi trực tiếp rơi khỏi thuyền.

Bên dưới là một cái hồ, tôi còn không biết bơi.

Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy một tiếng hét.

"Tuế Nghi!"

*Tên trước khi đổi của nữ chính.

Bùi Giác nhảy thẳng xuống.

Anh lo lắng ôm lấy tôi, như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Sau đó, tôi không nhớ gì cả.

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ

Có một tin nhắn viết tay trên đầu giường:

"Nơi này là nhà của anh, cách phim trường không xa, anh cho em nghỉ phép, nghỉ ngơi mấy ngày, nếu muốn thay quần áo, trong tủ đồ có quần áo nữ, anh vừa mới nhờ người đi mua."

Đó là chữ viết tay là của Bùi Giác.

Nhiều diễn viên đều có nhà xung quanh phim trường. Bùi Giác cũng không ngoại lệ.

Tôi đã từng đọc một tin đồn rằng anh ta hầu hết thời gian anh ta đều sống ở đây.

Ngôi nhà rất sạch sẽ. Khi tôi bước vào phòng để đồ, đập vào mắt tôi đầu tiên là một chiếc ô hoa.

Đó chính xác là cái tôi đã tặng Bùi Giác nhiều năm trước.

Chiếc ô rất cũ và chất lượng đã không còn tốt, nhưng nó được đặt ở chính giữa phòng để đồ.

Tôi chợt nhớ hôm ấy trời mưa to.

Tôi dùng chiếc ô này để che cơn mưa.

Bùi Giác đã cố đuổi tôi đi.

Tôi không biết lấy đâu ra can đảm để xé áo khoác và kiểm tra vết thương của anh.

"Cô--” Anh ta hình như muốn chửi thề, nhưng cũng đã kìm lại được.

“Cũng may anh không cần đi bệnh viện.”

Tôi nhét ô vào tay anh, “Anh cứ đợi đi, tôi đi mua thuốc một chút sẽ quay lại.”

"Biến đi!"

Anh ta rất cáu kỉnh.

Mười phút sau, tôi đi đi lại lại, mua thuốc cho anh, còn mua thức ăn.

Cơn mưa nặng hạt tưới tôi thành bóng nước bé nhỏ.

Anh im lặng nhìn tôi. Kể từ ngày đó, Bùi Giác không bao giờ nói xấu tôi nữa.

Sau đó tôi mới biết rằng, thực ra, anh đã bị sốc vào ngày hôm đó.

Không ai quay lại trong cuộc đời anh.

Tôi là người đầu tiên.



Ký ức đã qua.

Tôi tìm thấy quần áo của phụ nữ và từ từ thay chúng.

Áo khoác còn chưa kịp mặc vào, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra.

Tôi và Bùi Giác nhìn nhau thất thần.

Còn có… một chút xấu hổ.

11.

Bùi Giác nhanh chóng đi ra ngoài.

Tôi thay quần áo xong, anh lo lắng nói:

“Sao em không động đậy chút nào, anh còn tưởng em lại đi rồi!”

Tôi: "Chuyện gì vậy?"

Bùi Giác sững người một lúc, sự kiêu ngạo của anh biến mất.

Câu này là câu tôi hay nói nhất trong quá khứ.

Chỉ cần Bùi Giác nổi cơn thịnh nộ, tôi chỉ tùy tiện hỏi "Có chuyện gì vậy", anh ấy lập tức im lặng.

Không ngờ đến giờ vẫn nói được nữa.

Tôi nói tiếp: "Tôi cũng không trách anh, vào phòng để đồ sao không gõ cửa?”

"Anh không biết em ở trong đó!" Anh đỏ mặt, "Thật sự là cái gì anh cũng không nhìn thấy! Nếu như em khó chịu, anh có thể xin lỗi em mà, thực xin lỗi.""..."

Trước đây tôi đã phát hiện ra rằng mặc dù Bùi Giác giống như một con chó điên, nhưng anh ta lại vô tội một cách bất ngờ trong một số việc.

"Không sao," Tôi nói không cần suy nghĩ, có chút mệt mỏi, "Cũng không phải là chưa từng thấy."

Nói xong lại cảm thấy không thích hợp.

Chắc chắn rồi, Bùi Giác mím môi, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Tôi chuyển chủ đề: “Hôm nay anh không có show à?”

"Quay phim xong, anh đi nấu cháo, lát nữa cho em uống thuốc."

Vì bị rơi xuống nước nên tôi có chút cảm lạnh.

Khi Bùi Giác mang cháo đến, anh ta vẫn còn đang đeo tạp dề.

Tôi không thể không nhìn kỹ hơn.

"Một con chó hung ác với một chiếc tạp dề là một người vợ và còn là người mẹ tốt."

"Em nói gì?"

"Tôi đã nói cảm ơn anh."

Đôi mắt của Bùi Giác sáng lên, giống như một con chó được thưởng.

Nhưng giọng điệu vẫn rất hung dữ: "Ăn hết đi, đừng lãng phí, còn muốn ăn gì nữa không? Anh có thể làm cho em bao nhiêu cũng được."

"Không cần đâu, đi làm việc của mình đi."

"Sáng mai anh không có show, tối nay cũng không trở lại phim trường, anh có thời gian chuẩn bị đồ ăn cho em mà."

Tôi ngập ngừng: “Vậy anh muốn ngủ ở đây à?”

"Ừm."

"...Tôi sẽ ngủ riêng."

“Nằm riêng không có nệm phụ đâu, em đang ốm thì nằm giường cũng được, đừng dằn vặt mình”.

Bùi Giác chỉ xuống sàn nhà.

"Như thường lệ, anh sẽ ở trên sàn nhà."

12.

Nửa đêm tôi lại lên cơn sốt.

Bùi Giác hầu như không ngủ, thỉnh thoảng anh sẽ thay khăn nóng cho tôi.

Con người hoang mang đến mức không tránh khỏi ảo giác.

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã trở lại căn hầm nhỏ đó.

Bùi Giác ngủ trên mặt đất, như thể tránh bị nghi ngờ, anh nằm cách tôi vài mét.

Giữa chúng tôi có một cái bàn, và tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh khi tôi nhìn qua.

Một lần, Bùi Giác bị ốm nên cố nén không nói gì.

Tôi nhận ra có gì đó không ổn vào nửa đêm, nên tôi dậy và thử trán cho anh.

Rất nóng.

Tôi chạy lên lầu tìm thuốc hạ sốt, lấy khăn lau đi lau lại mặt anh nhiều lần.

Bùi Giác đưa tay ra và bất ngờ tóm lấy tôi.

Anh nắm lấy nó một lúc, như thể anh sợ rằng tôi sẽ đi mất.

Chờ cho đến khi anh ngủ thiếp đi anh ta mới chịu buông tay.

Đây là lần thân mật nhất cuối cùng tôi có với anh trước khi tốt nghiệp.

Hầu hết thời gian, chúng tôi đều là những người xa lạ đi ngang qua nhau ở trường.



Một đêm uể oải trôi qua.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, Bùi Giác đã biến mất.

Anh ta tạm thời được gọi để thực hiện buổi chụp.

Nhưng trên bàn đã bày sẵn các món ăn.Ngay ở giữa, là một túi sô cô la.

Loại đắt nhất.

Nửa chừng bữa ăn, có người bước vào.

Tôi nghĩ Bùi Giác đã trở lại.

Nhưng đó là một người đàn ông xa lạ đã đến.

Tôi có ấn tượng rằng người quản lý của Bùi Giác cũng là bạn tốt của anh ấy.

Anh ta ngây người nhìn tôi.

"Chết tiệt, không ngờ rằng Bùi Giác cũng sẽ giấu phụ nữ đó."