Lê Chỉ ngẩn người ngồi trên chăn mỏng, khóe mắt liếc nhìn cuộn giấy vệ sinh màu trắng trên mặt đất, chóp mũi hình như có mùi hương quen thuộc của cô gái đó.
Mọi thứ vừa rồi như một sự nuông chiều vô cớ, như niềm vui giống như cơn mưa rào vừa trút xuống sau một ngày dài u ám và nóng nực.
Áp lực công việc, khuôn mặt của lão thái thái dường như đã quên hết, trong đầu Lê Chỉ trừ cảm giác trong lòng bàn tay có độ ấm ngoài ra chẳng còn gì khác.
Nàng đưa tay nhéo nhéo sống mũi, nhắm mắt lại cố nén cảnh tượng vừa rồi, nàng không thể tin được Thần Hi vừa đi ra ngoài lại không nói lời nào.
Thay vì không đòi hỏi gì khác, Lê Chỉ hy vọng rằng nàng sẽ xin mình một thứ gì đó, tiền bạc hay những món đồ xa xỉ đều được.
Lê Chỉ cầm chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ bên cạnh lên, vừa cài xong chiếc cúc thứ hai thì nghe thấy tiếng cửa đóng rồi lại mở, trong lòng không hiểu sao lại chùng xuống.
Mãi cho đến khi Thần Hi ra khỏi cửa, hắn mới nhớ tới một chuyện, con mèo từ trong khe cửa ló đầu ra, nhẹ giọng gọi: "Tiểu thư."
Lê Chỉ trên mặt lộ ra đầy biểu tình "quả như là như vậy ", trong lòng không thể biểu đạt cảm xúc gì, dùng ngón tay vén tóc ra sau tai, giương đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn người ngoài cửa.
Nàng chỉ ngồi trên giường cởi cúc áo sơ mi ngồi trên giường, với lấy điện thoại di động bên cạnh, "Nói."
Lê Chỉ mở phần mềm thanh toán và đợi Thần Hi nói giá.
Vừa rồi Thần Hi mở cửa và đi ra ngoài mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, Lê Chỉ cảm thấy rằng tốt hơn là nên giải quyết vấn đề tiền bạc và tình dục một cách đơn giản và gọn gàng. Lúc này nhìn thấy nàng quay đầu lại gọi chính mình, Lê Chỉ lồng ngực lại một lần nữa trở nên bực bội, không giải thích được trong lòng có cảm giác khó chịu.
Trên thực tế, ngoại trừ lúc nàng lơ đãng buông thả trên giường, thời gian còn lại dường như nàng đều có biểu tình lãnh đạm.
Thần Hi híp mắt nhìn nàng, ít nhất nàng cũng là vừa mới đi ra người, làm sao lại lãnh đạm như vậy.
"Ta trở về nói cho ngươi biết, trong thư phòng nhớ uống canh lê."
Lê Chỉ khó hiểu, không thể tin cầm điện thoại, "chỉ có như vậy?"
"Vậy còn gì nữa?" Thần Hi bị câu hỏi của nàng làm cho ngẩn người, "Ngươi không phải đau họng sao?"
"Lúc ăn ngươi không nói nhiều, bởi vì cổ họng khô đau, cho nên ăn rất chậm, Lý tỷ tỷ hỏi ngươi có muốn uống rượu đỏ hay không, ngươi liền do dự."
Thần Hi nói: "Ta kêu phòng bếp nấu canh lê cho ngươi, uống một chút canh lê để thông họng sẽ dễ chịu hơn, nhưng ngươi còn phải uống thuốc."
Lê Chỉ không ngờ Thần Hi lại chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy, nàng nhìn Thần Hi một cách mất tự nhiên và chột dạ nhấn tắt mã thanh toán trên điện thoại.
"Đại tiểu thư."
Lê Chỉ ngước nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc.
Thần Hi nắm trong tay nắm canh cửa, ánh mắt quét qua đối phương che dấu hôn trên đường viền cổ áo, đuôi mắt hơi nhướng lên, ngữ khí nghe có chút nhẹ nhàng.
Giống như buộc tội và trêu chọc, cô mơ hồ lẩm bẩm, "Vừa rồi ngươi còn dễ thương hơn khi ở trên giường."
Thần Hi nói nhanh, nói xong liền đóng cửa lại, vừa vặn nắm cửa đóng lại vừa thở hổn hển, sợ mình chậm một bước, sẽ bị ánh mặt lạnh lùng của Lê Chỉ nhìn đến.
Nàng đang nói sự thật.
Đại tiểu thư mặc xong quần áo xuống giường giống như một khối băng, hoàn toàn không có giống như lúc ở trên giường ấm áp mềm mại.
Thần Hi nhanh chóng đóng cửa lại, không nhìn thấy được biểu tình ửng đỏ của đại tiểu thư. Truyện mới cập nhật
Lê Chỉ không biết nên đặt ánh mắt ở đâu, như bị những lời của Thần Hi đốt cháy, nàng mất một lúc mới có thể đặt điện thoại lên đùi và đem áo sơ mi từ từ mặc vào.
Thần Hi không đòi nàng tiền, mà còn quan tâm để ý cổ họng nàng khó chịu.
Đây là định thả câu dài bắt cá lớn sao?
Nàng hiểu, công thành trước là công tâm.
Lúc Lê Chỉ uống canh lê hơi nguội, lông mi cụp xuống che đi vẻ mặt.
Nàng ngược lại không ngại bồi Thần Hi vui đùa một chút.
Thần Hi trực ca đêm, trong nhà của Lê gia cũng chỉ có lão thái thái và đã tiểu thư, bọn họ sau khi ngủ say cũng liền không có việc gì khác để làm.
Sau một đêm ở Lê gia, vào buổi sáng hôm sau Thần Hi ăn một chút điểm tâm liền xem như kết thúc công việc cũng được xem là đã nghỉ việc.
Lý tỷ đưa tiền lương cho nàng, "Em giúp Tiếu Tiếu nàng thu lại đi."
Vừa nói, Lý tỷ vừa đưa một phong bì đựng tiền lương tháng này.
"Lão thái thái thích tiền mặt." Nhìn thấy Thần Hi trong mắt kinh ngạc cùng hiếu kỳ, Lý tỷ cười giải thích cho nàng.
Thần Hi trở lại thay quần áo của mình, bỏ tiền vào túi và vẫy tay tạm biệt Lý tỷ.
Trước khi đi, nàng ngẩng đầu nhìn hướng phía đông của lầu hai liếc mắt một cái, ngực tựa hồ bị thứ gì đó nhẹ nhàng kéo, chua chua chát chát, có chút bất đắc dĩ.
Đại tiểu thư còn chưa có dậy, ngay cả cơ hội chào tạm biệt cũng không có.
Điện thoại di động của Thần Hi rung lên, nàng nhìn vào dãy số, đó là dịch vụ gọi xe trực tuyến mà nàng gọi.
Cầm túi xách, nàng hít một hơi thật sâu, trên mặt tươi cười nhận điện thoại rồi rời đi: "Chờ tôi một chút, tôi lập tức tới."
Tạm biệt đại tiểu thư.
Trần Hi trực tiếp lái xe trở về trường học, đến trường mới khoảng bảy giờ, giáo sư sáng nay còn có việc nên mười giờ mới bắt đầu học, cho nên nàng có thể ngủ thêm một tiếng rưỡi nữa.
Khi nàng vừa đến ký túc xá, Tiếu Tiếu cùng Nhan Đà vẫn chưa thức dậy.
Thần Hi nhẹ nhàng đi vào, đầu tiên vươn tay vén rèm giường màu xanh đậm nhìn vào bên trong.
Nhan Đà vốn là người ngủ không sâu giấc cho nên nghe thấy có động tĩnh gì đó liền tỉnh dậy, vừa quay người lại tình cờ gặp phải đôi mắt hồ ly bát quái của Thần Hi, nàng nghiến răng nhặt gối ném về phía Thần Hi.
"Có chuyện gì với cậu vậy!"
Thần Hi cầm lấy gối, cười ôm vào trong ngực, "Ngươi đây là có chuyện gì bất mãn."
Ngay cả khi nàng không ở trong ký túc xá cũng không thể làm điều đó thành công, Thần Hi có lý do để nghi ngờ rằng Nhan Đà không thể làm điều đó.
"Cầu tớ, tớ sẽ dạy cho cậu kinh nghiệm của tớ." Thần Hi nhét lại cái gối cho Nhan Đà.
"Cút." Nhan Đà quay lưng về phía nàng, tức giận nói: "Mau đi ngủ, đến giờ tớ sẽ gọi cậu."
Thần Hi lấy phong bì ra và đặt nó lên bàn bên cạnh Tiếu Tiếu, rồi leo lên giường mình để ngủ bù.
Nằm ở trên giường nhìn màn giường ngôi sao màu lam đậm, Thần Hi đột nhiên nhớ tới đôi mắt của đại tiểu thư, đôi mắt của nàng tựa hồ so với người khác càng thâm thúy, khi nghiêm túc nhìn người lạnh lùng mang theo cảm giác áp bách.
Nhưng khi đôi mắt ấy nhuốm mùi rượu và hơi nước thì lại trong sáng và mơ hồ như ngọc ngâm trong nước.
Thần Hi kẹp chăn giữa hai chân lăn qua lăn lại, một lúc sau mới ngủ thiếp đi.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa thì đã chín giờ.
Thần Hi ngồi dậy rời khỏi giường, khiến cho Nhan Đà cùng Tiếu Tiếu bên dưới giật mình.
Hai người đang chơi trò chơi trực tuyến để làm nhiệm vụ, khi thấy Thần Hi thức dậy, Nhan Đà tháo tai nghe xuống và hỏi nàng: " Còn có thể ngủ thêm mười phút nữa, tại sao cậu lại thức"
" Dậy trang điểm a, sắp không kịp rồi"
Thần Hi từ trên giường bước xuống, cầm gương soi lên mặt, "Tớ mặc dù không trang điểm cũng đẹp a, nhưng khi trang điểm lại càng đẹp hơn."
Một người xinh đẹp như vậy nếu còn không vào giới giải trí, thì giới giải trí sẽ bị tổn thất lớn.
"Hơn nữa, hôm nay tớ đi đến chỗ của giáo sư, nói không chừng còn có các tiểu đệ cùng tiểu mụi vây quanh tớ, tớ phải giữ vững hình tượng hoa khôi của mình"
Hai người trong ký túc xá từ lâu đã miễn nhiễm với sự tự luyến của Thần Hi.
Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Thần Hi, "Thiến Thiến, muốn ăn cái gì? Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm, tớ mời cậu."
"Lẩu, đã lâu rồi không ăn."
Tiếu Tiếu vui vẻ đồng ý, "Được, vậy ăn lẩu."
Nhan Đà nhắc nhở Thần Hi: "Lẩu nhiều dầu và cay, không tốt cho sự nghiệp giảm cân của cậu."
Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn Nhan Đà, "Thiến Thiến dáng người vừa phải, không cần giảm cân"
Thần Hi không thèm để ý, "Tớ vốn bình thường đã xinh đẹp, thỉnh thoảng còn phải xuống hạ phàm ăn một bữa lẩu lấy chút pháo hoa."
Nhan Đà "...cậu còn có thể không biết xấu hổ."
Thần Hi đang đánh răng, từ trong phòng tắm thò đầu ra liếc mắt nhìn nàng, "cậu đây là ghen tị."
Tiếu Tiếu nhìn hai người cãi nhau cũng không xen vào, chỉ biết che miệng cười khúc khích bên cạnh.
Nhan Đà liếc nhìn Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu lập tức nghiêm túc sờ chuột của nàng cùng nhau làm nhiệm vụ.
"Người cùng Thiến Thiến không phải muốn đi gặp giáo sư sao? Tại sao vẫn còn không đánh răng?"
Nhan Đà liếc nhìn thời gian, "Chờ thêm nửa giờ."
Trong nửa giờ, Thần Hi trang điểm còn Nhan Đà chơi game.
Sau khi đợi nửa giờ, Thần Hi nàng đã trang điểm xong bắt đầu chọn chiếc túi nào sẽ mang theo để đi ra ngoài hôm nay, trước khi Nhan Đà đi rửa mặt và đánh răng.
Hai phút trước khi ra ngoài, Thần Hi xịt nước hoa và chải tóc, Nhan Đà sau khi rửa mặt đã bôi một ít nước dưỡng ẩm lên mặt cô.
Cuối cùng, cả hai cùng nhau ra ngoài.
Trên đường đi, Nhan Đà cúi đầu làm nhiệm vụ trực tuyến bằng điện thoại di động và Thần Hi cầm dù che nắng cho hai người họ.
Cuối tháng 9, nắng vẫn gay gắt.
Từ lúc nàng rời khỏi ký túc xá, những ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thần Hi chưa bao giờ dừng lại.
Thần Hi là hoa khôi của trường C,nàng đã được bầu chọn trong sáu năm liên tiếp, từ năm thứ nhất nhập học đến năm thứ hai cao học năm nay, nàng không hề cho người mới một cơ hội nào.
Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn có thành tích học tập tốt, năm nào nàng cũng được học bổng và được thầy cô giáo hết sức yêu quý.
Đứng bên cạnh một người như vậy, Nhan Đà nói: đã thành thối quen.
Thần Hi rất xuất sắc, nên bản thân cũng tự yêu thích mình"tự luyến".
Sau khi cả hai đến hảo hảo gặp mặt giao sư, Thần Hi Nhan Đà và Tiếu Tiếu cả ba người đã cùng nhau đi ăn lẩu gần trường.
Gần đây trường tổ chức hoạt động quyên góp cho cựu học sinh quay lại trường, giáo viên hướng dẫn muốn Thần Hi làm đại diện học sinh xuất sắc chào đón các học sinh cuối cấp trở lại trường, dù sao gương mặt của nàng cũng là bộ mặt của Đại học C.
Thần Hi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nàng hoàn toàn quên mất đại tiểu thư buổi sáng còn có chút miễn cưỡng.
Sau khi Lê Chỉ thức dậy, nàng đứng trước tủ quần áo do dự một lúc, cuối cùng chọn một chiếc váy thắt eo màu trắng.
Thiết kế của chiếc thắt lưng tôn lên vòng eo của nàng một cách hoàn hảo, đồng thời làm yếu hóa đi một chút tinh thần đường nét cơ thể trông khá giản dị.
Nàng tắm rửa xong đi xuống lầu, lão thái thái đã ăn sáng xong đi ra ngoài.
Lý tỷ rất ít khi nhìn thấy Lê Chỉ mặc loại quần áo này nên không nhịn được cười khen cô ấy nhìn rất đẹp.
Lê Chỉ khẽ gật đầu tiếp nhận lời khen, khóe mắt liếc một vòng phòng khách, cũng không có nhìn thấy Thần Hi.
Nàng ăn xong cũng không trở lại thư phòng trên lầu, mà ngồi trên sô pha uống một chén canh lê.
Cầm bát canh lê trong tay, Lê Chỉ giả vờ tùy ý nói: "Cô gái hôm qua chuẩn bị cho ta canh lê đâu rồi?"
"Thần Hi," Lý tỷ mỉm cười nói, "cô ấy đã rời đi."
Đi? Bạn đã nghỉ ngơi sau ca đêm?
Đại tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng hỏi những chuyện bát quái như thế này, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vị ngọt của canh lê hôm nay kém hơn nhiều so với tối hôm qua.
Lần đầu tiên, Lê Chỉ ở nhà hai ngày, cũng không thấy Thần Hi quay lại trực đêm
Đại tiểu thư vốn tưởng rằng đối phương giở trò đồi bại, lần đầu tiên hoài nghi tâm tư của đối phương.
Hai ngày chắc là đủ, nếu như không có mục đích gì coi như không có ý nghĩa.
Kết quả là ngày thứ ba cho đến buổi sáng cũng không gặp qua đối phương.
"..."
Con cá đã đứng bên bờ quẫy đuôi, nhưng người đánh cá không biết đi đâu.
Nàng không thể mãi chờ ở trong Lê gia, huống chi hôm nay cô còn có việc phải ra ngoài.
Trước khi Lê Chỉ rời đi, cô ấy đã viết số điện thoại di động của mình trên một tờ giấy màu trắng và đưa cho Lý tỷ, "Đưa cái này giao cho Thần Hi"
Lý tỷ nhận lấy tờ giấy ghi chú và xấu hổ nói: "Thưa tiểu thư, tôi không biết làm thế nào để liên lạc với Thần Hi."
"Thần Hi đến thay ca cho bạn học của cô ấy, cô ấy mới trực ca đêm có một ngày, bây giờ cả hai người đều không làm."
Lê Chỉ đứng tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Nàng nghĩ rằng đối phương có dụng ý khác, có thể cô ấy đã đồng ý với bên kia.
Vốn cảm thấy mình là thợ đi săn thú,kết quả đối phương lại là thợ săn còn bản thân lại là con mồi bị vứt bỏ
Thấy Lê Chỉ sắc mặt có chút khó coi, Lý tỷ nhẹ giọng nói: "Nghe nói Thần Hi là học sinh trường."
"KHÔNG CẦN."
Lê Chỉ đưa tay nhận lấy thông tin liên lạc từ Lý tỷ, nắm trong lòng bàn tay, cúi mắt ngồi trở lại trong xe.
Trợ lý ngồi ở ghế phụ quay đầu nhẹ giọng nói: "Hôm nay hủy chuyến đi Đại học C thì thế nào?"
"Không cần," Lê Chỉ vò nát tờ giấy, mặt không chút thay đổi, "Vào đại học C."