An Đào Đào nuốt nước miếng, cái đầu nhỏ cũ ng rụt lại theo, mà cô cũng lập tức cảm nhận được Lục Sóc không vui, cô ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Cửu Gia, tôi có thể ra ngoài hít khí trời một lúc không, ở đây nhiều người quá, tôi không, thoải mái."
Bên ngoài nhà họ Lục đều là người trong gia tộc, họ hàng nhiều không kể xiết, tất cả đều chen chúc ồn ào ở trong đại sảnh, lại thêm ánh đèn ấm áp đang chiếu sáng, làm cho người ta càng thêm choáng váng cả đầu.
Cô thật sự rất muốn đi ra ngoài thông khí.
An Đào Đào vừa dứt lời thì đã bị Lục Sóc kéo lên.
"Cửu Gia?" Cô chớp mắt mấy cái, có chút mờ mịt không hiểu gì.
Lục Sóc hé môi mỏng, lạnh lẽo: “Cùng nhau."
“Ổ," An Đào Đào đáp lại, không đám từ chối.
Hai người vừa mới bước ra khỏi đại sảnh, liền lập thu hút sự chú ý của một đám họ hàng thân. thích, ai bảo Lục Sóc là người nắm quyền nhà họ Lục chứ, nhất cử nhất động của anh đều bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm đó.
Cho đến khi ra bên ngoài hít thở được bầu không khí tươi mới, An Đào Đào mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
“Em không thích à?" Lục Sóc cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo đò xét.