Cốc Vũ Xuân Trì FULL

Chương 6



Ngắm bầu trời đêm trên bờ hiển, hôm sau lại chơi trên bờ cát cả một buổi sáng. Có đôi lúc vui vẻ cùng cần phải có tài năng, tôi hiểu nhất là vai diễn này.

Tôi chặn nắm cát cho ảnh hậu, bị ném vào đầu đến choáng. Lúc Miêu Miêu lau cát trên mặt tôi còn nói nhỏ với tôi: "Không cần phải cố như vậy đâu, với tình huống bây giờ của cô thì chắc chắn cô có thể trở mình."

Miêu Miêu thật tốt.

Mắt tôi hơi nóng lên, cô ấy thì thầm: "Chuyện lúc trước tôi cũng ở đó nên biết." Tôi chớp mắt hiểu ra, cô ấy đang nói về chuyện lần đó tôi bị Giang Ti Vũ hãm hại, cô ấy biết sự thật nhưng không thể lên tiếng ủng hộ tôi. Khi đó, ông lớn bỏ thuốc đã ra lệnh đóng băng tôi, nhưng bây giờ cô ấy chịu giúp tôi đã là tốt lắm rồi.

Tôi lắc đầu, mắt lấp lánh: "Không sao đâu, tôi không để ý."

Tôi rất thích mang tới niềm vui cho mọi người.

Lúc bước lên xe trở về, mọi người đều bước chân trần lên cát mịn. Tôi đang đi thì thấy lòng bàn chân đau nhói, tôi bị mảnh thủy tinh đâm vào rồi, máu nhanh chóng chảy xuống bãi cát.

Tang Cách ở gần tôi nhất, anh ngồi xuống nắm bàn chân kiểm tra vết thương của tôi. Mọi người thấy tôi im lặng thì tưởng tôi bị dọa. Tôi bỗng chỉ vào cách đó không xa, nơi có những con cua đang bò nghênh ngang, tôi ngạc nhiên nói: "Con cua bò ngang thật kìa."

Mọi người: ....

Miêu Miêu nói: "Đinh Cốc Xuân, mạch não của cô lạ thật đấy."

Lúc này tôi mới nhận ra người đang khom lưng trước mặt tôi là Tang Cách, qua một hồi anh đã xử lý vết thương xong, sau đó anh xoay người, ý bảo tôi nhảy lên lưng anh. Tôi được chiều mà lo sợ tới mức sợ hãi.

Anh không kiên nhẫn, nói nhỏ giải thích: "Ngoại trừ tôi thì không còn ai thích hợp hơn đâu. Nhanh lên."

Những người đàn ông khác có mặt ở đây đều đã kết hôn, đúng là chỉ có anh là thích hợp nhất.

Tôi nhảy lên lưng anh, cảm giác anh cứng người trong phút chốc.

Anh đi rất chậm, lúc khoác tay qua cổ anh, tôi hoảng hốt như trở về mùa hè năm mới kết thúc kỳ thi đại học, trong không khí đều là mùi của nước soda nho. Tôi cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Có một số việc và con người đều không trở về được nữa.

18.

Xe đi được nửa đường thì trời mưa, ai nấy đều ướt sũng, khi về biệt thự thì chạy đi tắm rửa.

Tôi đến ăn tối muộn, lúc đến nơi thì mọi người đều ổn định chỗ ngồi rồi, chỗ của tôi trùng hợp ngồi đối diện với Giang Ti Vũ. Bữa cơm này thật kỳ lạ, mọi người đều nói mình không đói nên không ăn. Chỉ có Giang Ti Vũ ngồi đối diện tôi là khó khăn nhét cơm vào trong miệng, vẻ mặt vặn vẹo y hệt như lúc cô ta đóng phim.

Tôi đói rồi nên ăn từng miếng.

Ăn xong mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn tôi trông thật kỳ lạ. Tang Cách im lặng nãy giờ mới lên tiếng hỏi: "Ngon không?"

Giang Ti Vũ miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.

Lúc này tôi mới nhớ ra, hoang mang hỏi: "Ai nấu cơm vậy?"

Tang Cách dịu dàng nói: "Tôi."

Trong trí nhớ của tôi, Tang Cách nấu cơm rất khó ăn.

Miêu Miêu buồn cười, có lẽ cảm thấy ba người chúng tôi đúng là kỳ quặc. Thấy mọi người cười, tôi cũng cụp mắt cười nói: "Ngon lắm, sao lại không ngon, tôi ăn nhiều thế mà."

Ít nhất tôi còn nếm được chút vị muối trong này.

19.

Tôi đến tổ đạo diễn muốn liên lạc với chị Lưu vì tôi không mang theo đủ thuốc. Vừa mới cầm điện thoại định tìm nơi nào đó vắng vẻ lại nghe thấy tiếng Giang Ti Vũ đang gọi điện thoại khóc như mưa.

"Tống tổng, em thật sự không tìm người khác, em chỉ đi theo anh mà, sao em dám giở trò với anh. Em tham gia chương trình này không liên quan gì đến Tang Cách hết. Trước đây em lên hot search với anh ta là vì đoàn đội của em muốn lăng xê thôi."

"Rời khỏi chương trình này sao? Em không muốn. Anh đừng làm khó em mà Tống tổng."

"Em biết, em không để tâm đến chuyện trước đây anh bỏ thuốc em nữa. Cũng chỉ là tình thú mà thôi, ai bảo Đinh Cốc Xuân xen vào chuyện người khác."

Tiếng gọi Tống tổng này mềm mại quyến rũ, vang vọng không dứt.

Có lẽ là vì vội nên không biết lựa lời.

Lần đó Giang Ti Vũ bị chuốc thuốc là do Tống tổng. Không ngờ quay đi ngoảnh lại, Tống tổng vẫn trở thành kim chủ của cô ta. Lúc ấy nếu không phải Tống tổng này ra lệnh đóng băng tôi thì tôi cũng không bị lãng quên nhanh đến vậy.

Nhưng qua mấy năm, người này cũng không bằng trước nữa.

Thảo nào Giang Ti Vũ muốn chạy, so với kim chủ tuổi trung niên thì Tang Cách nổi tiếng đẹp trai đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn.

Tôi cụp mắt, tắt phím ghi âm trên điện thoại.

Ghi âm kết thúc.

Thái độ của Giang Ti Vũ đã thay đổi. Nếu nói trước kia thái độ của cô ta với Tang Cách là làm điệu làm bộ thì bây giờ là thể hiện một cách rõ ràng.

Đầu tiên là tự tiết lộ mình là đàn em của Tang Cách, tô đậm cuộc sống tốt đẹp thời đại học của họ; sau đó ám chỉ trong tối lẫn ngoài sáng, nói Tang Cách đã gọi điện cho cô ta ở buổi liên hoan phim, nhưng cô ta không nhận được.

Làm vậy xem ra là cô ta đang chuẩn bị vứt bỏ kim chủ của mình, ôm chặt đùi vàng Tang Cách.

Miêu Miêu vẫn luôn ghét Giang Ti Vũ, căn bản không tin việc này.

Lúc ngồi trên bàn ăn cô ấy còn cố ý nhắc đến chuyện này, khiêm tốn hỏi: "Tang tổng, hôm đó ở buổi liêm hoan phim anh đã gọi điện cho ai vậy? Có thể tiết lộ không?"

Mí mắt Tang Cách run lên.

Mọi người không nghĩ anh sẽ trả lời, nhưng anh thốt ra bốn chữ: "Tình yêu đời tôi."

Mọi người ồ lên. Tổ đạo diễn của chương trình hài lòng, chương trình này chắc chắn là nổi rồi.

Giọng Miêu Miêu căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Đạo diễn Tang, vậy cô ấy có đang ở đây không?"

Giang Ti Vũ run tay, thở dồn dập.

Tang Cách cụp mắt xuống, im lặng một lúc mới trả lời: "Có."

Giang Ti Vũ gần như không kìm nén được vui sướng, cái thìa trong tay rơi xoảng xuống bát. Anh quay phim rất biết điều quay cận cảnh bàn tay và gương mặt cô ta, tôi nghĩ, chắc hậu kỳ sẽ chèn thêm mấy bong bóng màu hồng vào.

Nước đi này đúng ý cô ta rồi.

Mũi tôi nóng lên, cảm giác có thứ gì đó sắp trào ra. Tôi cuống quít rời khỏi bàn, chạy vào nhà vệ sinh.

Máu mũi nhỏ xuống bồn rửa tay màu trắng, không phải là dấu hiệu tốt.

Ngoài cửa có tiếng động, tôi tưởng là Miêu Miêu nên che mũi lại, nói: "Đừng quan tâm đến tôi, tôi không sao, chỉ nóng quá thôi, lát nữa tôi quay lại."

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị đóng lại, tôi mới nhận ra đó không phải là Miêu Miêu. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Tang Cách đứng phía sau qua gương.

Tang Cách mở vòi nước, duỗi tay sửa sạch máu trên tay tôi, hàng mi dài rủ xuống: "Đinh Cốc Xuân, chẳng phải mấy năm nay em vội vã gả vào nhà giàu sao? Sao lại biến mình thành ra thế này?"

Mũi tôi đã ngừng chảy máu.

Tôi cười nói: "Làm gì có. Em không lấy chồng giàu, em đang sống rất nghiêm túc."

Anh dùng sức ấn tay tôi tới phát đau, Tang Cách quay đầy lại, mắt đỏ bừng, nghiến răng hỏi tôi: "Có phải em xảy ra chuyện gì không? Trên tay em có vết tiêm, em hút chất cấm?"

Tôi im lặng một hồi, cởi tóc giả xuống ngay trước mặt anh, cười nói: "Không phải. Là em bị bệnh, bị bệnh hai năm rồi."

Anh mở to mắt, nhìn cái đầu trọc lóc xấu hổ của tôi, thật lâu không nói nên lời.

Mặt anh trắng bệnh như thể anh mới chính là người bị bệnh, giọng anh đè nén lửa giận: "Đừng cười nữa! Đinh Cốc Xuân."

Tôi cười theo thói quen.

Tôi rút tay khỏi tay Tang Cách.

Tôi cũng đã quen với những ngày tháng không có anh rồi.

21.

Ở gần biệt thự có cô nhi viện, hành trình hôm nay cũng là kêu gọi cộng đồng quan tâm tới trẻ em. Sau khi điểm dừng này kết thúc, mọi người sẽ có mấy ngày nghỉ ngơi, trong lúc đó, nửa đầu của chương trình đã được quay sẽ phát sóng.

Dù sao hợp đồng tôi ký cũng chỉ đến lúc đó mà thôi, sau đó tôi sẽ không tiếp tục tham gia nữa.

Dù sao tôi cũng chỉ mới xuất viện mấy tháng, lúc nào cũng phải đề phòng bệnh tái phát, hơn nữa tôi có thể trở lại trước ánh mắt công chúng đã thỏa mãn lắm rồi.

Mấy hôm nay, tôi cũng rất vui.

Giang Ti Vũ có danh tiếng tốt hơn một nửa là nhờ vào làm từ thiện, đội ngũ làm việc của cô ta liên tục lăng xê cô ta dành tình cảm cho viện phúc lợi trẻ em.

Viện trưởng của cô nhi viện tự mình tới đón tiếp chúng tôi, nhưng bà không nhìn về những vị tiền bối, cũng không nhìn Giang Ti Vũ. Bà không quen biết người nổi tiếng hay người có địa vị trong giới, bà chỉ nhìn thẳng về phía tôi nói: "Có phải cô Đinh Cốc Xuân không?"

Tôi gật đầu.

Bà ấy mỉm cười: "Cảm ơn cô đã quyên góp, nhờ có cô mà bọn nhỏ trong viện phúc lợi mới sống tốt được như vậy."

Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn tôi, tôi chợt phản ứng lại, viện phúc lợi này có lẽ là một trong những viện phúc lợi được tôi giúp đỡ. Trước đây tôi nổi tiếng nên kiếm được nhiều tiền, không biết tiêu như thế nào nên mang đi quyến góp hết, không ngờ lại có cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Tôi vội vã xua tay: "Trước đây tôi cũng đến từ cô nhi viện, coi như là trợ cấp cho nhà mẹ đẻ đi."

Nói vậy còn chẳng bằng không nói, mọi người càng kinh ngạc hơn. Miêu Miêu bảo: "Tôi còn tưởng người tốt như Đinh Cốc Xuân thì không biết giận là gì, cả ngày tươi cười, được cưng chiều lắm chứ."

Tôi gãi đầu: "Cũng không phải, tôi được viện trưởng nhặt về vào hôm cốc vũ, cho nên mới đặt tên tôi là Cốc Xuân đó."

Cốc vũ là ngày mưa cuối cùng của mùa xuân.

Là ngày vạn vật sinh trưởng, sinh sôi bừng bừng.

Đám trẻ ở cô nhi viện rất ngoan. Giang Ti Vũ vừa nghe thấy viện trưởng cảm ơn thì rất xấu hổ, bây giờ dứt khoát trốn sang một bên.

Cô ta sợ đám trẻ này không biết điều làm hỏng quần áo đắt tiền của cô ta.

Tôi dựa vào hành lang hoa tử đằng vẽ tranh, xung quanh tôi có rất nhiều trẻ con, chúng đang nhìn tôi tô màu trên tờ giấy trắng.

"Chị ơi, sao bầu trời lại màu vàng?"

Tôi vốn định trả lời một câu triết lý như "bầu trời không quy định là phải màu xanh", nhưng cuối cùng vẫn nói thật: "Bởi vì chị không biết vẽ."

Có người cầm lấy bức tranh của tôi, bàn tay thon dài trắng trẻo, còn có đường gân màu xanh ẩn hiện. Gu thẩm mỹ của Tang Cách đúng là rất tốt, anh tùy tiện vẽ thêm mấy nét, bức tranh vẽ vời linh tinh của tôi cũng được anh cứu về.

Tang Cách biết rõ cách che giấu cảm xúc, cảm xúc mất không chế của anh lúc ở trong nhà tắm đã chẳng thấy đâu, chỉ có đầu ngón tay run lên nhè nhẹ.

"Rõ ràng em nói gia đình của em rất hạnh phúc."

Tôi ngượng ngùng thở dài: "Khi đó là tuổi dậy thì, con gái thường hay nghĩ nhiều, em sợ anh cảm thấy em đáng thương nên mới nói dối, không ngờ anh lại tin là thật. Em không có ý xấu gì đâu."

Anh khẽ hỏi: "Tại sao không tìm anh?"

Anh đang hỏi về bệnh tình của tôi.

Tôi ra vẻ hào phóng nhún vai, cố nén chua xót: "Khi đó chúng ta chia tay đã lâu, em biết anh rất bận."

Tổ chương trình đã ghi hình gần xong rồi nên đang chuẩn bị kết thúc công việc, đều này cũng đồng nghĩa với việc sắp đến lúc chia ly.

Tôi mím môi nói: "Xin lỗi anh."

Đây là lẽ là lần cuối cùng tôi gặp Tang Cách. Bước chân của anh càng ngày càng lớn, không còn là khoảng cách một hai bước mà tôi có thể đuổi theo được nữa.

Chuyện khiến tôi hối hận không có nhiều, nhưng tôi hối hận vì trước đây đã làm phiền anh: "Xin lỗi vì lúc trước luôn làm phiền anh. Nếu được quay trở lại, chắc chắn em sẽ không đồng ý với giáo viên làm bạn cùng bàn của anh đâu. Giáo viên đã đẩy hai chúng ta vào tình cảnh này. Nếu như không có em, cuộc sống cấp ba của anh chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

"Lúc yêu nhau, em luôn cảm thấy không công bằng. Em thích anh nhiều như thế, nhưng anh lại keo kiệt, chỉ thích em có một xíu, sau này chúng ta lại chia tay trong không vui. Thật ra chúng ta chỉ thích hợp là bạn học, bạn bè mà thôi. Lúc em diễn bộ phim đầu tiên là để kéo gần khoảng cách với anh, nhưng không ngờ anh lại tức giận. Em cũng xin lỗi vì trước khi ông nội qua đời lại để ông nhìn thấy tin tức như vậy. Anh có thể nói với em, để em giải thích với ông mà."

Tang Cách im lặng nghe xong mới lên tiếng: "Anh không liên lạc được với em, không gọi được, cũng không hỏi được những người bên cạnh em."

Có lẽ phải nói Tang Cách và tôi không có duyên, lúc tôi nổi tiếng, anh thì đang chuẩn bị kịch bản, kinh phí, lúc anh nổi tiếng thì tôi lại tạm lui về dưỡng bệnh.

Nói đến đây thì không thể tiếp tục nữa.

Tôi nghĩ, cuối cùng vẫn chúc phúc cho anh: "Thích ai thì phải nắm chặt người đó, đừng để cô ấy chạy mất. Đạo diễn Tang, anh vẫn luôn đứng ở trên đỉnh núi mà."

Từ lúc 17 tuổi, tôi đã thích Tang Cách tỏa sáng giữa đám người.

Bây giờ tôi đã 27 tuổi, nhưng sở thích của tôi vẫn vậy.

Tang Cách, cứ tiếp tục chạy về phía trước nhé.