Cũ Không Đi, Mới Không Đến FULL

Chương 2



“ Mạnh Chi, chúng ta chia tay nhé!”

Uống xong cà phê, Lâm Kha ở trước mặt tôi nói ra câu này.

Tôi nghẹt thở, cấu mạnh vào trong lòng bàn tay giương mắt nhìn về phía anh ấy:

“ Tại sao?”

“ Giống như em viết, anh không còn yêu em nữa.”

Anh ấy hít sâu một hơi, trong giọng nói phảng phất chống cự:

“ Chúng ta hợp tan trong yên bình nhé! Còn nữa bài post đó em xóa nó đi.”

Nó giống như có ai đó ném một viên bi sắt vào trong tim tôi, vừa lạnh vừa cảm thấy đau đớn lăn qua đầu quả tim.

Tôi nhìn anh ấy, khó khăn mở miệng nói:

“ Tại sao em phải xóa chứ?”

Lâm Kha dừng lại lúc anh ấy nói chuyện lần nữa trong giọng nói hàm ý tràn đầy sự chân thành.

“ Mạnh Chi, dẫu sao em cũng là con gái, huống hồ Tâm Dao và em còn là bạn học, loại chuyện này nếu như tất cả mọi người đều biết. Đối với em có lợi ích gì?”

Mạnh Chi, Tâm Dao, khoảng cách xa gần nhìn qua là hiểu.

Trái tim tôi như kim châm, đầu ngón tay run rẩy không thể nhịn được châm biếm nói:

“ Khúc Tâm Dao cô ta làm tiểu tam còn không sợ, tôi sợ cái gì?”

“ Mạnh Chi!”

Lâm Kha đột ngột đứng bật dậy, trong ánh mắt nhìn tôi lộ ra vẻ tức giận và thất vọng:

“ Từ khi nào em trở thành như vậy?”

* Ầm* với một tiếng động lớn, cánh cửa được đóng sầm lại trước mặt tôi.

Trong căn nhà trống không, tôi gắt gao cắn cổ tay khóc không thành tiếng.

Khi tôi còn học đại học, có khoảng thời gian tôi bị choáng ngập bởi các khóa học và các thí nghiệm nghiên cứu khoa học lộn xộn xen kẽ nhau đến sứt đầu mẻ trán. Ngày nào tâm trạng cũng buồn bực sầu não, còn bị cảm mạo nặng.

Kết quả vào một buổi tối nọ, từ tòa nhà phòng thí nghiệm đi ra thoáng nhìn thấy Lâm Kha đang đứng dưới đèn đường đối diện.

Anh ấy đứng ở chỗ đó, thẳng tắp giống như một cái cây, ánh đèn lờ mờ kéo dài cái bóng của anh ấy.

Nhìn thấy tôi anh ấy liền mỉn cười dang rộng vòng tay để tôi ngã vào trong lòng anh ấy.

Sau đó mấy ngày, Lâm Kha luôn ở bên cạnh tôi.

Cùng tôi lên lớp phòng thí nghiệm, cùng tôi tiêm và uống thuốc, sau khi đợi tôi hết cảm mạo mới miễn cưỡng rời đi.

Còn rất nhiều nhiều chuyện khác nữa.

Tôi và Lâm Kha đã ở bên nhau rất lâu, lâu đến nỗi đã trở thành một thói quen.

Anh ấy đột ngột rời đi tôi mới biết nhân sinh của bản thân vậy mà có một khoảng trống lớn như vậy ở trong đó, không ai khác có thể lấp đầy ngoại trừ anh ấy.

Đột ngột chia tay khiến tôi tinh thần sa sút mất mấy ngày.

Đỗ Linh bạn thân thời cao trung tìm tôi, cô ấy hỏi:

“ Cậu và Lâm Kha chia tay rồi?”

“........sao thế?”

“ Khúc Tâm Dao đăng lên vòng bạn bè có cậu biết chuyện đó không?”

Tôi hơi sửng sốt, mở vòng bạn bè đập vào trong mắt tôi là một tấm ảnh chụp chung hết sức thân mật.

Bên bờ sông Trường Giang rực rỡ ánh đèn, Khúc Tâm Dao ôm một bó hoa hồng lớn tựa vào vai Lâm Kha nở một nụ cười rạng rỡ.

Trong tay Lâm Kha cầm hai cốc trà sữa chưa uống hết, ánh mắt nhìn cô ấy say đắm nồng nhiệt không một chút giấu diếm.

“ Trùng phùng mới là khởi đầu của sự lãng mạn.”

Lâm Kha ngay lập tức bình luận bên dưới:

“ Cảm ơn em, 6 năm qua chưa từng từ bỏ anh.”

Đại não một mảng trống rỗng, tai ù đi nước mắt suýt nữa tuôn ra.

Trong tầm mắt lờ mờ, tôi đột nhiên nhìn thấy trong số những lời chúc phúc đầy ắp trong phần bình luận, nhìn thấy một từ ngữ mười phần không thích hợp xen lẫn vào.

Hạ Viễn: Chẹp.

4.

Một thoáng thất thần.

Bình luận đó, trở nên khác thường lạc quẻ cũng giống như con người này Hạ Viễn.

Hồi cao trung, Hạ Viễn dường như là một người bắt mắt nhất lớp tôi.

Ngoài ngoại hình nổi bật, tính cách của anh ấy rất tùy ý, lên lớp rất ít khi nghe giảng, còn dám ẩu đả trước mặt thầy dạy toán.

Tuy nhiên thành tích của anh ấy lại rất tốt, thậm chí còn đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học, thi đỗ Bắc Đại.

Hơn nữa.......

Kỳ thực ban đầu, người tôi thích là Hạ Viễn.

Sau khi thi tuyển sinh đại học, tôi mạnh dạn viết một lá thư tình tỏ tình với Hạ Viễn, không lâu sau thì nhận được hồi âm của anh ấy.

Rất khách khí, cũng rất dứt khoát cự tuyệt:

“ Xin lỗi bạn học Mạnh Chi, tôi đối với cậu từ trước đến nay không có loại ý nghĩ đó, chúng ta vẫn nên làm bạn bè bình thường thôi nhé!”

Lời nói của Hạ Viễn rất rõ ràng, tôi đã chết tâm không còn mơ mộng hão huyền nữa ---------- trong một khoảng khắc nào đó của quá khứ tôi đã từng nghĩ an hấy cũng từng thích tôi.

Trùng hợp khoảng thời gian đó, Lâm Kha tỏ tình với tôi.

Thậm chí anh ấy còn giúp tôi mang hành lí sau đó mới trở về trường anh ấy báo danh.

Phòng của tôi ở tầng 5, Lâm Kha chạy trước chạy sau hơn mười chuyến mệt đến mức đầu nhễ nhại mồ hôi, vẫn cứ tiếp tục giúp đỡ tôi không một chút để tâm:

“ Chi Chi, cậu nghĩ xem còn có đồ gì cần mua nữa không, vừa hay có thể giúp cậu cùng nhau chuyển lên tầng.”

Lúc đó ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi vào con ngươi của anh ấy, lấp lánh tỏa sáng.
Tôi nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh ấy, trái tim đập ngày càng nhanh liền rút khăn giấy kiễng chân giúp anh ấy lau mồ hôi trên trán.

Sau đó ghé vào tai anh ấy, nhỏ tiếng nói:

“ Tớ đồng ý.”

Tôi đã đồng ý lời tỏ tình của Lâm Kha.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, anh ấy từ xa đến thăm tôi mặc áo cử nhân cùng tôi chụp ảnh trên bãi cỏ, lúc đó vừa hay bên cạnh có hai bạn học đang chụp ảnh cưới.

Tôi và Lâm Kha lẳng lặng xem một lát, anh ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi:

“ Chi Chi, đợi đến lúc chúng ta kết hôn, cũng về trường học của em quay chụp một bộ như vậy được không?”

Tôi trịnh trọng gật đầu.

Không nghĩ đến, chúng tôi sẽ có kết cục này.

Lúc tôi định thần lại, tôi phát hiện ngoài bình luận “ Chẹp!” của Hạ Viễn ra còn có thêm một dòng bình luận “ Úi chà!” của Đỗ Linh.

Có lẽ là hai bình luận này quá chói mắt, chưa được một lúc Khúc Tâm Dao đã lập tức xóa khỏi vòng bạn bè.

Chuyện Lâm Kha và tôi chia tay sau đó anh ấy và cô ta ở bên nhau đã trở thành việc ngầm biết của tất cả bạn học.

Cân nhắc rất lâu tôi mới nói việc chia tay giữa tôi và Lâm Kha cho bố mẹ biết.

Có lẽ vì nghe thấy giọng điệu gượng gạo của tôi trong điẹn thoại, sáng sớm ngày hôm sau mẹ tôi thế mà trực tiếp qua đây.

Nửa tháng gần đây tôi đã ốm đi mất một vòng, lúc nhìn thấy tôi viền mắt mẹ tôi đỏ bừng dang tay ra ôm tôi vào trong lòng sau đó đau lòng nói:

“ Chi Chi à! Tại sao lại trở thành như này?”

“ Mẹ, Lâm kha thích người khác rồi, anh ấy không cần con nữa.........” ở trước mặt mẹ tôi tâm trạng sau bao nhiêu ngày bị kéo căng cuối cùng cũng vỡ vụn, tôi đã nhào vào trong lòng mẹ khóc rất lâu.

Sau cùng mẹ tôi bảo tôi về nhà cho khuây khỏa.

Vừa hay cách ngày Tết Nguyên Đán chỉ còn có nửa tháng nữa, tôi đã dứt khoát xin công ty nghỉ Tết, sau đó cùng với mẹ cùng nhau về quê.

Ở nhà nửa tháng, mỗi ngày lúc mở mắt ra thì đã thấy đồ ăn đã làm xong, sau bữa tối còn có thể khoác tay bố mẹ ra ngoài tản bộ, tôi cố gắng thả lỏng bản thân không nghĩ ngợi gì nữa.

Lâm Kha đem đến tổn thương cho tôi, có vẻ như nó đang dần dần liền lại.

Tuy nhiên trước Tết mấy ngày, Đỗ Linh đột nhiên đến nhà tìm tôi cô ấy nói các bạn học năm nay tổ chức họp lớp, vào buổi chiều ngày kia.

“ Nghe nói Hạ Viễn năm nay từ Bắc Kinh trở về, anh ấy cũng sẽ tham gia.” Đỗ Linh cảm khái nói “ Nếu không phải Lâm Kha và Khúc Tâm Dao cũng đi, tớ nhất định phải đi gặp vị bking huyền thoại này, không biết bây giờ anh ấy đã thay đổi như thế nào?”

Trong lòng tôi khẽ động: “ Vậy chúng ta cũng đi nhé!”

Đỗ Linh kinh ngạc nhìn tôi: “ Cậu không sợ gặp phải hai người đó?”

“ Kẻ ngoại tình còn không sợ, tớ sợ cái gì chứ?”

Đỗ Linh rõ ràng là rất phấn khích, xắn tay áo lên muốn chọn quần áo và son môi cho tôi, để tôi ngày hôm đó ắt phải xinh đẹp lấn át Khúc Tâm Dao.

Chỉ là ngày họp lớp hôm đó, tôi không trang điểm đi đến đó.

Vốn dĩ Khúc Tâm Dao đẹp hơn tôi, tôi hà tất phải tự làm khó mình.