Cho đến khi ngồi trên xe của Hạ Viễn rất lâu, cảm xúc hỗn loạn dữ dội trong lòng tôi mới từ từ lắng xuống.
Anh ấy với tay bật điều hòa, một tay đặt lên vô – lăng quay đầu sang ghế lái phụ hỏi tôi: “ Địa chỉ?”
Tôi nói địa chỉ cho anh ấy biết.
Hạ Viễn tùy tiện đáp lại một tiếng, sau đó bỗng nhướng người qua bên ghế lái phụ duỗi tay ra kéo dây an toàn từ phía bên cạnh của tôi: “ Thắt lại.”
Lúc anh ấy cúi thấp đầu xuống, những sợi tóc mền mại cọ vào má tôi cảm giác hơi ngứa.
Một mùi hương tuyết tùng thoang thoảng bay vào trong khoang mũi.
Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên.
Qua hành động nhoài người sang kéo dây an toàn của anh ấy tôi cúi thấp đầu xuống có chút hoảng loạn nói: “ Tớ tớ.... tớ tự làm được.”
Hạ Viễn khởi động xe cười khẽ nói: “ Tớ sợ cậu tìm không thấy.”
Trên đường về nhà bên ngoài cửa sổ xe tuyết nhẹ nhàng tung bay mặt đất xám lạnh ẩm ướt chẳng mấy chốc phủ một lớp trắng mỏng.
Hạ Viễn dừng xe ở dưới lầu nhà tôi một cơn gió lạnh ập đến, tôi cẩn thận đứng vững trên mặt đất quay đầu nói cảm ơn Hạ Viễn.
“ Cảm ơn cậu....... bạn học Hạ.”
Anh ấy đứng bên cạnh xe, nụ cười trong mắt chợt tắt: “ Bạn học Hạ?”
“ Mạnh Chi Chi, tớ từng trước đến nay chưa từng thấy cậu khách khí như vậy.”
Sau lưng anh ấy xuất hiện một ngọn đèn đường ánh sáng lờ mờ lúc này đã là đêm khuya lại có tuyết rơi, dải cây cảnh kéo dài ven vườn hoa đã khô héo không còn sức sống.
Trong khung cảnh này, chỉ có Hạ Viễn đứng cách tôi 2 bước mang đến sức sống tươi sáng sống động.
Tôi lập tức nhớ đến năm 3 trung học, trước kỳ nghỉ Đông tuyết đã rơi liên tục mấy ngày thế nên tiết thể dục vào hôm thứ 6 thầy giáo dứt khoát cho chúng tôi vận động tự do.
Mọi người đều chơi ném bóng tuyết giống trẻ con.
Tính tách Hạ Viễn xưa nay luôn bướng bỉnh, không ai dám khiêu khích anh ấy.
Nhưng tôi và Đỗ Linh chơi rất vui vẻ trong chốc lát không thể dừng lại được, từng quả cầu tuyết một nện lên đầu anh ấy.
Nhận ra có cái gì đó không đúng, tôi liền quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc là người lùn chân lại ngắn vừa mới chạy được 2 bước liền bị Hạ Viễn đuổi tới chụp lấy mũ tôi.
Nhìn thấy anh ấy chuẩn bị ném quả cầu tuyết qua tôi vội vàng bảo vệ đầu sau đó hét lớn: “ Tớ đang bị cảm cúm!”
Quả cầu tuyết đột ngột dừng ở giữa không trung, trong vô số ánh mắt sáng rực háo hức phía sau.
Anh ấy tùy tiện ném quả cầu tuyết đó đi, sau đó vươn đầu ngón tay mát lạnh quệt một hạt tuyết nhỏ lên chóp mũi tôi: “ Chú ý giữ ấm.”
Nói xong anh ấy bỏ mũ tôi ra quay người rời đi.
“ Mau lên, cẩn thận lại bị cảm lạnh.”
Giọng nói hơi khàn khàn của Hạ Viễn vang lên, đột nhiên kéo tôi trở về thực tại.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy chợt nhận ra cho dù 6 năm đã trôi qua trên người anh ấy những cảm xúc phức tạp đó làm nổi bật vẫn giống như cũ cực kỳ mê hoặc lòng người.
Nếu như.
Nếu như sự mập mờ ban đầu không phải là do tôi ảo giác thì cuối cùng anh ấy đã đồng ý lời tỏ tình của tôi.
Nếu như ban đầu người đi cùng tôi trong suốt 6 năm thanh xuân không phải là Lâm Kha mà là Hạ Viễn.
Kết cục của hiện tại sẽ hoàn toàn khác?
Trong lòng bỗng nảy sinh một dũng khí: “ Trời lạnh lắm cậu có muốn lên trên ngồi một lát, uống một cốc trà?”
Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, hôm nay bố mẹ về nhà bà ngoại để lấy thịt và lạp xưởng vì đã quá muộn liền ở lại bên đó.
Cho nên tối nay ở trong nhà chỉ còn có một mình tôi.
Hạ Viễn ngồi trên ghế sô- pha cúi thấp đầu nhìn ly thủy tinh trên tay trong 3 giây sau đó ngẩng đầu lên nói: “ Trà?”
“ Cái đó.....trong nhà hết nước nóng rồi tớ đang nấu cậu uống một chút rượu vang đỡ khát trước đi.”
Thật là một cái cớ vụng về.
Thú thật bản thân tôi đã quá căng thẳng muốn uống một chút rượu để bình tĩnh lại sau đó bắt chuyện với Hạ Viễn.
Đúng như dự đoán Hạ Viễn cười khẩy một tiếng giống như là đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi nhưng anh vẫn ngửa đầu lên uống hơn nửa ly rượu vang đó.
Tôi ngồi đối diện anh ấy nhâm nhi rượu vang ở trong ly của mình, suy tư xem nên bắt đầu từ đề tài nào thì tốt để bắt đầu một câu chuyện.
Nói chuyện cũ?
Dẫu sao thì tôi và anh ấy..... đã 6 năm không gặp nhau rồi.
Nghĩ đến đây tôi hít một hơi thật sâu hỏi anh ấy: “ Tại sao năm nay cậu lại từ Bắc Kinh trở về đây?”
“ Công ty đã thành lập một chi nhánh ở đây, tình cờ có một vị trí rất phù hợp với tớ cho nên liền trở về.”
Anh ấy nói xong dừng một chút sau đó nói: “ Hơn nữa.......”
9.
Hơn nữa cái gì chứ? Anh ấy không có nói hết.
Tôi lấy hết cam đảm hỏi với theo: “ Thật sự chỉ là vì chuyện này thôi sao?”
“ Bằng không thì?” anh ấy giống như là nghe được câu hỏi buồn cười nào đó, cả người ngồi thẳng lên cong cong khóe miệng, “ Bạn học Mạnh Chi theo cậu xem ra tớ còn có thể vì một việc nào đó khác sao?”
Anh ấy vậy mà gọi tôi là bạn học Mạnh Chi.
Ngay lập tức tôi nghĩ đến lá thư dứt khoát từ chối đó trong lòng lại nổi lên khó chịu.
“ Hay là nói cậu cho rằng tớ trở về từ Bắc Kinh là vì cậu hả?”
Giọng nói trầm thấp truyền vào bên trong tai tôi nhưng nó lại giống như một tiếng sét đánh ngang tai, lý trí của tôi đã bị câu nói này đánh tan thành từng mảnh.
Dưới sự xúc tác của rượu tôi đột ngột bổ nhào qua nắm lấy cổ áo hoodies tiến lại gần mặt của anh ấy.
Trong hơi thở lan tỏa mùi rượu.
Tôi có chút tủi thân nói sau đó rướm người về phía trước hôn anh ấy.
Hạ Viễn không hề đẩy tôi ra ngược lại nhắm mắt lại.
Chúng tôi quen biết nhau 9 năm, đây giống như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của anh ấy như vậy.
Ban đầu tôi chỉ muốn uống một chút rượu đợi đến khi bản thân thả lỏng rồi sau đó cùng anh ấy nhắc đến những chuyện trước kia.
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao tửu lượng của bản thân.
Kết quả tôi gần như đánh mất khả năng suy nghĩ túm lấy cổ áo anh ấy vừa khóc vừa hỏi: “ Cậu không đẩy tớ ra, điều đó chứng tỏ là cậu cũng thích tớ phải không? Lúc đó tại sao lại từ chối lời tỏ tình của tớ chứ?”
Hạ Viễn cau mày: “ Tỏ tình gì?”
Chuyện gì đã xảy ra sau đó, tôi không còn nhớ chút gì.
Đợi đến lúc tôi mở mắt ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Người nằm trong chăn trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên trong.
Sau vài giây lờ đờ những kí ức vụn vặt của tối hôm qua mới từ từ hiện về trong đầu tôi.
Trái tim tôi run lên tôi lờ mờ cảm thấy cái gì đó không ổn.
Quả nhiên, đợi đến lúc tôi xốc lại tâm trạng đi đến phòng khách, trong nháy mắt liền nhìn thấy Hạ Viễn đang ngồi trên sô- pha cúi xuống nhìn điện thoại của mình.
Trên người vẫn còn mặc chiếc áo hoodies của ngày hôm qua chỉ là có chút nhàu nhĩ dúm dó vị trí chỗ ngực áo vẫn còn sót lại một số vết chất lỏng khô không rõ ràng.
Nghe thấy động tĩnh, anh ấy quay đầu lại nhìn.
Tôi nhìn thấy có một dấu răng trên cằm anh ấy, chân tôi mềm nhũn gần như không thể đứng vững.
“ Tối qua đã xảy ra chuyện gì, cậu đã nhớ ra chưa?” anh ấy đút điện thoại vào trong túi quần nhướng mày nhìn tôi, “ Mạnh Chi Chi, được đó...... 6 năm không gặp lòng dũng cảm đã lớn lên không ít.”
“ Tớ.......”
Tôi ấp úng nhất thời không thể nói thành lời.
Nhưng rất kỳ lạ, tâm trạng không hề bối rối như trong tưởng tượng ban đầu.
Xem ra Hạ Viễn không hề tức giận.
Điều này có nghĩa là tuy là trong việc này đã có chút ngoài ý muốn nhưng kết quả không khác nhiều so với những gì tôi đã hình dung.
Nghĩ đến đó, tôi lấy hết dũng khí lại lần nữa ngước mắt lên nhìn về phía anh ấy: “ Tớ biết, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Hạ Viễn sửng sốt một lúc tâm tình giống như là tốt lên không ít. Anh ấy chống cằm nhìn tôi: “ Cậu tính chịu trách nhiệm với tớ như thế nào?”
Trong lòng trong chốt lát xuất hiện vô số suy nghĩ, tôi im lặng một lúc rồi thăm dò hỏi: “ Nếu như hiện tại cậu vẫn còn độc thân, tớ có thể theo đuổi cậu chứ?”
Câu trả lời của tôi làm dừng lại động tác đang đứng dậy của anh ấy.
Tôi giật mình, mắt nhìn chăm chú anh ấy đi đến trước mặt tôi, hơi cúi thấp đầu xuống nhìn tôi trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Anh ấy nói: “ Được.”
10.
Tôi lấy từ trong tủ lạnh ra vài lát bánh mì, sau đó cùng Hạ Viễn ăn tạm một bữa sáng đơn giản rồi tiễn anh ấy xuống lầu.
“ Bố mẹ tớ sắp về rồi, đợi qua Tết tớ lại hẹn cậu.”
Tôi vẫy tay với Hạ Viễn, sau đó chỉ chỉ vào áo hoodies: “ ...........cậu về nhà thay quần áo trước đi.”
Sau khi Hạ Viễn lái xe rời đi không lâu, thì bố mẹ tôi trở về.
Bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ lạp xưởng xông khói, bất ngờ khi thấy tôi đứng dưới lầu:
“ Chi Chi, mẹ với bố con không hề gọi cho con tại sao còn biết xuống lầu đợi?”
Tôi có chút chột dạ, vội nhận lấy hai túi từ trong tay bọn họ: “ Con sợ bố mẹ xách theo đồ nặng khó xách muốn xuống đây giúp đỡ bố mẹ một chút.”
Mẹ vừa cảm động vì tôi hiểu chuyện vừa mắng Lâm Kha 2 câu, nói anh ấy chắc hẳn trước đây đối với tôi không tốt như thế nào.
Nói đến đây mẹ tôi liền lập tức dừng lại giống như là biết bản thân đã lỡ lời có chút áy náy nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “ Mẹ con không sao.”
Thật sự là không sao.
Bởi vì tôi nhận ra sau chuyện tối ngày hôm qua sự lưu luyến không rời suốt 6 năm qua đối với Lâm Kha trong lòng tôi đó, đối với chuyện anh ta ngoại tình với Khúc Tâm Dao đau khổ rối bời đều đã nhanh chóng tan biến.
Thay vào đó là sự rung động cuộn trào mãnh liệt đối với Hạ Viễn mà tôi đã cố tình quên đi trong suốt 6 năm qua đã quay trở lại.