Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 22: Chương 22:



Trong phòng đốt đàn hương an thần, là do Tiểu hòa thượng cung cấp, còn xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt, không khó ngửi mà có chút đặc biệt.
 
Cố Diễn nằm trên giường bên trong, nghiêng người ngủ, nhìn từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy lưng rộng lớn của hắn và mái tóc đen buôn xõa một nửa.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn về phía chén thuốc trên bàn, đáy chén còn để lại một tầng nước nông, nàng âm thầm ghét bỏ, uống thuốc vẫn không thành thật như vậy.

 
Nàng lo lắng nhỏ giọng hỏi gã sai vặt canh giữ ở một bên: "Hắn có uống thật không, không phải lén lút đổ bỏ đấy chứ?”
 
Gã sai vặt hồi tưởng một chút, lắc đầu cũng nhỏ giọng trả lời: "Không đổ bỏ, uống hết ạ.”
 
"Hắn ngủ bao lâu rồi?" Mộc Tình Tiêu lại hỏi.
 
Lúc này qua không đến một canh giờ nữa là trời sắp tối, phải nhanh chóng đưa hắn xuống núi.
 
"Ước chừng nửa canh giờ," Gã sai vặt nói: "Tiểu thư muốn đánh thức Cố công tử sao?”
 
Mộc Tình Tiêu không lập tức trả lời mà nhẹ nhàng di chuyển, bất ngờ nửa người thò vào, mất cảnh giác bắt gặp ánh mắt của người đang giả vờ ngủ, hai người đều giật mình.
 
Một lát sau nàng đứng thẳng dậy, tức giận nói: "... Tỉnh dậy còn giả vờ ngủ cái gì.”
 

Cố Diễn nghe vậy đành phải ngồi dậy, giống như không ý thức được mình chỉ mặc trung y, vạt áo ngủ có chút tán loạn cũng không thèm để ý, hàm hồ giải thích: "Vừa rồi nghe bên ngoài có người nói chuyện nên đã tỉnh lại, chỉ là đầu còn có chút choáng váng, không muốn đứng lên.”
 
Bên ngoài?
 
Hai người bọn họ rõ ràng cách phòng gần mười trượng, cái này cũng có thể nghe được sao?
 
Mộc Tình Tiêu nghĩ đến ngày đó ở Thủy Vân Gian, nàng đã lĩnh ngộ qua đôi tai có năng lực kinh người của Cố Diễn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Mắt huynh không phải đã tốt rồi sao, sao thính giác còn nhạy bén như vậy?”
 
Cố Diễn ngước mắt nhìn nàng, giống như đang do dự, đột nhiên cúi đầu nói: "Thật ra vốn đã như vậy, không liên quan gì đến việc không nhìn thấy, hôm đó không nói thật là sợ nàng cảm thấy ta không bình thường, thật xin lỗi.”
 
Mộc Tình Tiêu hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ hắn trong chốc lát, sau đó ánh mắt nàng đột nhiên rơi xuống nhìn thấy một mảnh lồ ng ngực trắng đến phát sáng, người này thoạt nhìn trông có vẻ yếu đuối, tựa hồ...

 
Cũng rất mạnh mẽ.
 
"Cái gì?" Cố Diễn đột nhiên nói.
 
Mộc Tình Tiêu lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng nói ra ba chữ cuối cùng, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, vẫn cảm thấy không đủ lại quay lưng lại, nói: "Huynh mau mặc y phục vào, thừa dịp trời chưa tối mà xuống núi... Nào có người ban ngày cũng cởi y phục đi ngủ.”
 
Phía sau trầm mặc một hồi lâu, mới truyền đến một tiếng ý vị thâm trường "A".
 
Lập tức nghe thấy tiếng sột soạt mặc y phục, chỉ nghe âm thanh cũng có thể tưởng tượng ra động tác chậm chạp của người nọ. Khóe miệng Mộc Tình Tiêu giật giật.
 
"Ta không xuống núi, ta cũng muốn thắp hương bái Phật." Cố Diễn đột nhiên không đầu không đuôi nói.
 
Mộc Tình Tiêu: “?”
 
"Nàng có nguyện vọng gì cứ nói với ta, ta giúp nàng cầu nguyện." Cố Diễn đã mặc xong ngoại bào, kéo tay áo nàng quay lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
 
Mộc Tình Tiêu chống lại ánh mắt của hắn, bỗng nhiên cười, nói: "Nguyện vọng của ta là cưới được một phu quân nhu thuận ngoan ngoãn, ta bảo huynh ấy đi về phía tây huynh ấy sẽ không đi về phía đông, huynh đi cầu nguyện cho ta đi, tương lai như nguyện ta mời huynh uống rượu mừng.”
 
Cố Diễn nhất thời giật mình, bốn chữ "nhu thuận ngoan ngoãn" phảng phất như đang ở trước mắt hắn diễu võ dương oai, chấn động đến nỗi hắn không dám phạm sai lầm nào.
 
"Tiêu Tiêu.”
 
Ý cười trên mặt Mộc Tình Tiêu cứng đờ, nàng hơi đỏ mặt nói: "Ai cho phép huynh gọi ta như vậy?”
 
"Đầu ta còn choáng váng mà đường trở về thì lại xa, xe ngựa đi đường núi lắc lư." Cố Diễn tựa như chút cầu xin nói: "Trong sương phòng cũng đủ ấm áp, huống chi… Ta nghe ra lời nói vừa rồi là nói ai, ta có thể giúp nàng.”
 
Mộc Tình Tiêu nhíu mày, trong lòng tự nhủ người nọ nói không chừng chính là hắn dẫn tới đấy, hơn nữa...
 
"Huynh muốn giúp ta cái gì?" Nàng hỏi.
 
Cố Diễn không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt tối sầm không nói gì.
 

"Được rồi, vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt đi." Mộc Tình Tiêu hồn nhiên không thèm để ý, nói xong xoay người muốn đi.
 
Cả người Cố Diễn bỗng nhiên ổn định lại, hắn nghe thấy cách đó không xa có người gõ cửa, nhưng không phải gõ cửa phòng hắn, một giọng vừa nghe truyền vào tai ——
 
"Đại biểu muội, phòng ăn vừa mở, muội có muốn cùng ta và nhị biểu muội đi qua đó không?"
 
Lại là hắn.
 
Trong lòng Cố Diễn run lên, lập tức đứng dậy tiến lên ngăn Mộc Tình Tiêu lại.
 
"Làm sao vậy?" Mộc Tình Tiêu nghi hoặc nhìn về phía hắn, "Nếu như cảm thấy chóng mặt thì cứ nằm xuống, huynh đứng lên làm cái gì.”
 
Cố Diễn ấp úng một lát, nói: "Ta đói bụng.”
 
"Cũng đã đến giờ ăn cơm tối ở chùa, nhưng thân thể huynh không được khỏe, ta sai người đưa đồ ăn đến phòng huynh là được rồi."
 
“...... Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu ra ngoài hít thở không khí trong lành.” Cố Diễn kiên trì nói.
 
Mộc Tình Tiêu có chút không hiểu nổi hắn, dù sao người bị bệnh cũng không phải nàng, nàng quan tâm qua, còn lại không thèm để ý.
 
Cố Diễn cẩn thận quan sát vẻ mặt Mộc Tình Tiêu, không nhìn ra một tia không vui, nhất thời trong lòng hắn hơi buông lỏng. Nhưng cũng chỉ là buông lỏng một chút, tảng đá lớn tên "nhu thuận ngoan ngoãn" vẫn không chịu buông tha mà đè ở trong lòng hắn.
 
Mộc Tình Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài, Cố Diễn một tấc cũng không rời đuổi theo.
 
Sương phòng trong chùa có hạn, vì để có thể tiếp nhận càng nhiều hương khách, các phòng được bố trí như quán trọ, có chút chặt chẽ, Mộc Tình Tiêu vừa ra cửa lập tức nhìn thấy cách cửa hai gian phòng, Tần Văn Sách và Mộc Thi Lan đang đứng cạnh nhau.
 
Hai người kia nghe được động tĩnh theo tiếng ra xem, lộ ra vài phần ngoài ý muốn.
 
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao lại ở đây..." Mộc Thi Lan nhìn thấy người đi theo phía sau Mộc Tình Tiêu, chuyển đề tài, "Ở trong phòng Cố công tử?”
 
Tần Văn Sách cũng nhìn về phía sau Mộc Tình Tiêu, liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là nam tử ngày đó ở cùng một chỗ với Mộc Tình Tiêu, đối phương cũng đang nhìn hắn với ánh mắt u lãnh, làm cho hắn cảm giác có chút không thoải mái.

 
Mộc Tình Tiêu cũng không giải thích, hỏi: "Hai người tới tìm ta có việc gì sao?”
 
"Chúng ta muốn tìm tỷ tỷ cùng đi ăn cơm, " Mộc Thi Lan nói: "Nếu không để ý thì công tử cũng cùng đi đi.”
 
Mộc Tình Tiêu trong nháy mắt hiểu rõ, Cố Diễn lúc đầu choáng váng muốn nằm sau đó lại nhất quyết đòi đi ra ngoài hít gió trời, thì ra là dựa vào thính giác thiên phú dị bẩm của hắn, sớm biết có người tới tìm nàng.
 
Nàng không từ chối: "Cùng nhau đi đi.”
 
Nhà ăn Hoa Lâm tự mặc dù chỉ phục vụ đồ chay thôi nhưng đây cũng là ngôi chùa lớn có truyền thống lâu đời, đồ ăn chay ở đây thuộc dạng ngon nhất, ngẫu nhiên kiêng thịt mấy ngày cũng không phải là chuyện gì khó có thể chịu đựng được, mà ngược lại bổ cả khí cả âm, giúp ích cho dạ dày và tỳ, kéo dài tuổi thọ.
 
Lúc này phòng ăn gần như chật kín người, mấy người lấy đồ ăn xong tìm một góc ít người đang định ngồi xuống.
 
Tần Văn Sách muốn ngồi bên cạnh Mộc Tình Tiêu thế nhưng Cố Diễn từng bước theo sát, không chừa cho hắn một chút thời gian, so với việc người khác ngồi bên cạnh Mộc Tình Tiêu, hắn càng không muốn để cho người này ngồi bên cạnh Mộc Tình Tiêu.
 
Trên đường hắn đã biết thân thể Cố Diễn có chút khó chịu, vì thế khẩn thiết nói: "Cố công tử bị phong hàn hay là không nên ở quá gần biểu muội của ta đi, miễn cho Tiêu Tiêu cũng bị phong hàn, công tử cứ đến ngồi một bên theo ta đi.”
 
Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như hắn nói, phòng ăn thông gió rất tốt, mặt bàn cũng đủ rộng, hơn nữa Cố Diễn thoạt nhìn bệnh không nặng, hoặc là hắn có thể khắc chế, nhưng Tần Văn Sách chính là muốn mượn cơ hội này điều hắn đi.
 
Cố Diễn nghe hắn gọi là "biểu muội của ta", lại còn "Tiêu Tiêu", trong mắt âm thầm lóe lên vẻ lạnh lùng, sau một khắc, hắn thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt Mộc Tình Tiêu, càng chân thành hơn, thậm chí còn lộ ra giọng điệu đáng thương nói: " Tiêu Tiêu, thực xin lỗi, ta rất muốn ngồi bên cạnh nàng nhưng lại nhất thời quên mất có thể hại nàng cũng bị phong hàn.”
 
Còn không đợi Mộc Tình Tiêu nói cái gì, hắn lại nhìn về phía Tần Văn Sách, nói: "Ta cũng không muốn liên lụy đến Tần công tử, để ta tự mình tìm chỗ khác ngồi đi, phòng ăn không có chỗ trống, ta đến lương đình bên ngoài là được rồi.”
 
Cố Diễn nói xong muốn cất bước đi ra ngoài, chỉ là động tác hơi chậm chạp.
 
Tần Văn Sách lộ vẻ khiếp sợ, há miệng lại không biết nói như thế nào.
 
Mộc Tình Tiêu đưa tay vuốt trán liếc mắt cảnh cáo nhìn Tần Văn Sách một cái, lúc Cố Diễn mới bước bước thứ hai, bất đắc dĩ nói với bóng lưng hắn: "Trở về, cứ ngồi đây đi.”
 
Nàng nói xong giơ tay đập đập chỗ ngồi bên cạnh.
 
Cố Diễn ngay lập tức trở về và ngồi xuống, quay đầu nhìn Mộc Tình Tiêu nói: "Cám ơn Tiêu Tiêu, ta sẽ cẩn thận.”
 
"Ừm." Mộc Tình Tiêu thản nhiên đáp một tiếng.
 
Tần Văn Sách: "......"
 
Mộc Thi Lan chỉ cảm thấy không khí có chút kỳ quái, hơn nữa vẫn không ai thèm để ý tới nàng, trong lòng nhớ tới chuyện mẫu thân dặn dò, lập tức chủ động mở miệng nói: "Quan hệ của tỷ tỷ và Cố công tử thật tốt nha, thoạt nhìn quả thực so với huynh muội ruột thịt còn thân thiết hơn.”

 
Sắc mặt Tần Văn Sách lại tối một phần.
 
Mộc Thi Lan không để ý tới điều đó, tiếp tục nói: "Nghe nói Cố công tử là bạn của Tam thúc, Vậy Cố công tử và Tam thúc quen biết như thế nào vậy, Tam thúc quanh năm không gặp được người, ta rất tò mò đối với chuyện của hắn ở bên ngoài.”
 
Cố Diễn dường như bị một câu nói nào đó của nàng lấy lòng, nhìn bộ dáng Mộc Tình Tiêu ở bên cạnh cũng cảm thấy hứng thú, nhưng nếu nói ra tình hình thực sự, điều đó có thể không tốt cho người Mộc gia, hắn suy nghĩ một lát mới nói: "Tam gia hiệp can nghĩa đảm, thường ở giang hồ chăm sóc người bị thương, Lúc ấy Cố mỗ vì địch nhân đả thương, nhờ có Tam gia cứu giúp, sau lại ngẫu nhiên giúp Tam gia, qua lại vài lần thì trở thành bằng hữu.”
 
Mộc gia tam gia hiệp can nghĩa đảm là thật, ham rượu đánh bạc cũng là thật, tuy rằng Cố Diễn và Mộc gia Tam gia kết bạn là bởi vì vế sau, nhưng hắn không ngại ở trước mặt người Mộc gia nói thành người vế trước.
 
"Thì ra Tam thúc lợi hại như vậy." Mộc Thi Lan cảm thán một câu, trong lòng nghĩ Cố công tử cũng không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài, thừa dịp hứng thú lại hỏi: "Ta còn chưa biết tên đầy đủ của Cố công tử là gì, còn nữa, Cố công tử là người ở đâu vậy, trong nhà làm cái gì?”
 
Mộc Tình Tiêu hơi không vui nhìn nàng một cái, lại thấy Cố Diễn đột nhiên che môi ho nhẹ vài tiếng, thay mặt trả lời: "Họ Cố tên Diễn, huynh ấy còn đang bệnh, muội hỏi nhiều như vậy làm gì, mau ăn xong rồi trở về đi.”
 
"À." Mộc Thi Lan rụt đầu lại, nhưng vẫn chờ mong nhìn về phía Cố Diễn, mà Cố Diễn cũng không thèm nhìn nàng, cúi đầu nhã nhặn mà chuyên tâm ăn cơm.
 
Nàng lại nhìn tỷ tỷ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng không phù hợp trong đầu ——
 
Không nói cái khác, hai người này ngồi đối diện nhau, thật sự rất vừa ý, rất xứng đôi...
 
Sau bữa cơm với những tâm tư khác nhau, trời đã tối một nửa.
 
Đoàn người đi về phía sương phòng hậu tự, Đông và Tây sương phòng ở đối diện nhau, giữa cách nhau một đình viện không lớn, ngoại trừ Tần Văn Sách ở tây sương phòng, những người còn lại đều ở đông sương phòng.
 
Tần Văn Sách càng nghĩ càng cảm thấy ngột ngạt, lúc sắp tách ra hắn nói với Mộc Tình Tiêu: "Tiêu Tiêu, có thể cùng ta đi một đoạn không, ta có chuyện muốn một mình nói với muội.”
 
Vừa dứt lời, Cố Diễn ở một bên nghiêng người ho khan vài tiếng, bộ dáng lung lay sắp đổ.
 
Mộc Tình Tiêu lập tức đi qua đỡ hắn, ân cần nói: "Huynh không sao chứ?”
 
"Đầu có chút choáng váng..." Cố Diễn suy yếu nói.
 
Nàng đưa tay dò xét trán hắn, cảm giác còn nóng hơn so với trước khi ra khỏi cửa, không khỏi tức giận nói: "Huynh không nên ra khỏi phòng!”
 
Nhưng nàng lại lập tức mềm lòng nói: "Đi, ta đỡ huynh trở về trước.”
 
Tần Văn Sách âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đứng một hồi lâu mới phất tay áo đi về phía tây sương phòng.