Đặc Quyền Của Giáo Sư FULL

Chương 15: Thử váy cưới



Thử váy cưới, Lục Tử Ngạn xem một lượt, hỏi cô "Em thấy thế nào?"

Cố Thanh Vũ ngắm nghía một chút "Được đấy." Đó là bộ váy cưới màu pastel, lớp ngoài là vải voan mỏng. Nhìn đơn giản nhưng rất đẹp.

"Em thử đi."

Cố Thanh Vũ đi vào trong với nhân viên, còn anh cầm bộ lễ phục đi thay. Một lúc sau, nhân kéo tấm màn màu kem, Cố Thanh Vũ từ từ quay lại, có chút ngượng ngùng "Sao hả?"

Lục Tử Ngạn hơi thẩn thờ, Cố Thanh Vũ giản dị thường ngày của anh giờ y hệt công chúa. Váy kết hợp từ dáng váy đuôi cá gợi cảm và dáng váy chữ A thanh thoát, bên ngoài phủ ren xinh đẹp, chiếc váy đuôi dài mỏng manh, đắp ren tinh tế tôn lên dáng vẻ thanh tú của cô. Thiết kế váy dài tay nhưng thanh thoát bởi cách đắp ren trên voan mỏng, làm cô thêm sang trọng mà không nặng nề.

Anh cười "Perfect!"

Cố Thanh Vũ mỉm cười, hai bên gò má ửng hồng. Lục Tử Ngạn cầm điện thoại, cười tươi "Vợ, anh chụp một tấm."

"Không, ngại lắm." Cô xua tay, lắc đầu.

"Cần gì phải ngại. Nào, cười lên."

Cố Thanh Vũ đành đứng im cho anh chụp, vẻ mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Lần đầu tiên cô khoác trên mình chiếc áo cưới, giống như lọ lem trở thành công chúa. Lục Tử Ngạn thường ngày cũng mặc đồ vest nhưng hôm nay đặc biệt phong độ hơn mọi khi...ít nhất thấy anh nghiêm túc một lúc.

Anh chụp rất nhiều, còn cùng cô tự sướng sau đó mới để thợ chụp ảnh chụp đàng hoàng....Lục Tử Ngạn quyết định chọn chụp ngoại cảnh, anh lên mạng tìm những địa điểm thích hợp, vừa đẹp lại lãng mãn để chụp ảnh cưới.

***

Trước khi viết thiệp anh soạn sẵn một list danh sách khách mời sau đó mới đặt bút ghi. Cô ngồi bên cạnh đọc một lượt, hỏi "Anh không mời anh rể à?"

Lục Tử Ngạn cắm cúi ghi, đáp "À, quên mất, tại anh ta mờ nhạt quá. Để anh thêm vào. Hôm đám cưới anh ta anh chi khá nhiều để xem anh ta đáp lại thế nào...hắc hắc."

Cái giọng điệu gì đây??

***

Cố Thanh Vũ hẹn đám bạn ở ngoài tiệm cà phê vẫn hay tới, khi thấy tấm thiệp màu đỏ, mặt đứa nào đứa nấy đa dạng biểu cảm. Hiểu Ái hét lên "Mày làm lễ cưới à?"

"Bé bé cái mồm thôi." Cô gằn giọng, có cần phải la làng cho thiên hạ không? "Vì Ngạn tử nói muốn nhìn thấy tao mặc váy cưới nên quyết định tổ chức. Dù sao cũng chỉ là hình thức nên không lớn lắm."

Bạch Nha nhận tấm thiệp, tỏ vẻ u sầu "Haiz.... tưởng tượng Cố tử của chúng ta bước trên lễ đường sao thấy tủi thân, còn đau hơn cả lúc biết em có chồng. Ôi...Cố tử lòng anh.."

"Dẹp đi." Cố Thanh Vũ gạt cánh tay đang vươn ra muốn ôm cô.

"hahaha...."

Thụ đặt ly cà phê xuống bàn, quay sang nắm lấy tay cô "Thanh Vũ, tuy mày đã đăng ký kết hôn nhưng khi nhận được thiệp mời lại có cảm giác bố phải xa con gái vậy?" Hết sức xúc động.

Hiểu Ái sâu sắc nhìn cô "Thanh Vũ, tao sẽ tặng món quà cưới khiến mày nhớ mãi không quên, sao? Thích váy ngủ sexy, bikini hay dụng cụ SM?"

"Fuck." Câu nói tục đầu tiên sau khi lên Đại Học...

Cả bọn cười ầm lên, nói cho cùng chúng nó vẫn là những đứa bạn tốt nhất với cô. Đều thật lòng chúc phúc cho Cố Thanh Vũ.

Nhớ khi còn bé, Thụ là đứa bạn đầu tiên của cô, lần đầu gặp mặt cậu đã nói "Cậu là cô gái rất hay cười nhưng, trong tâm lại chất chứa đầy đau thương. Sao cậu có thể chịu đựng một mình như vậy?"

Cô chỉ biết ngẩn người, không trả lời, chỉ ngước mặt lên cao, cậu nói tiếp "Tớ sẽ trở thành người bạn đầu tiên của cậu, Thanh Vũ."

Thật ra, Thụ sống rất sâu sắc, vừa nhạy bén lại giỏi quan sát. Đối với Cố Thanh Vũ giống như người anh đang chăm sóc em gái vậy.

***

Trước khi lễ cưới diễn ra, Cố Thanh Vũ rất hồi hộp. Tay cứ run bần bật, mẹ Lục Tử Ngạn cùng chị họ ngồi bên cạnh trấn an "Thanh Vũ, con đừng căng thẳng quá."

"Phải đó, em dâu à, sẽ ổn thôi, lần trước chị còn run hơn em nhưng khi đứng trên lễ đường lại bình tĩnh."

"Em biết rồi."

Mẹ anh nắm tay cô đứng lên, bà mỉm cười "Con gái, đi thôi! "

Cố Thanh Vũ hít một hơi dài đứng dậy bước ra khỏi phòng cô dâu.

Phía trên bục, Lục Tử Ngạn đặc biệt đẹp trai và lịch lãm khác thường, anh hướng mắt về Cố Thanh Vũ, nhìn cô từng bước tiến gần mình. Khi tay cô quàng vào tay anh, Lục Tử Ngạn nói thầm "Vợ, em làm anh rung động mãnh liệt."

Cô đẩy nhẹ "Nghiêm túc một chút."

"Anh đang nói nghiêm túc ấy chứ."

Khi cha sứ bắt đầu đọc lời tuyên thệ, Lục Tử Ngạn và Cố Thanh Vũ tim đều đập mạnh. Lời tuyên thệ kết thúc, anh cúi đầu hôn cô, sau đó lại giở trò "Thanh Vũ, chúng ta sẽ động phòng đúng chứ?"

"Anh không còn gì để nói với em sao?"

Anh cười "Anh yêu em."

Cô mỉm cười, hôn nhẹ lên cánh môi anh "Em cũng vậy."

***

Kết thúc lễ cưới, Lục Tử Ngạn ngồi xếp chân trên giường....đếm phong bì. Anh đặc biệt chọn phong bì của anh rể đếm đầu tiên. Cô thấy hai người bọn họ mỗi lần gặp nhau là đấu khẩu, kiếp trước nợ oan gia chưa trả hết à?

"Chà.....ba mươi. Không tồi. Được đấy."

Cố Thanh Vũ tròn mắt "Nhiều thế à?"

"Anh ta là tài phiệt, nhiêu đây nhằm nhò gì."

"Ngạn tử, anh túng thiếu thế à?"

Anh nhăn mặt "Anh có gì phải túng thiếu?" Còn cười đểu "Nếu nghèo thì em nuôi."

"..."

-----

Hưởng tuần trăng mật, Cố Thanh Vũ quyết định đi biển Phuket, vì ở đó rất đẹp, thời điểm hiện tại là tháng 11 nên rất thích hợp để đến thăm vùng đất xinh đẹp này. Vừa đến, Cố Thanh Vũ đã trầm trồ, đây đúng là biển xanh cát trắng. Nhìn trên hình cô còn tưởng là photoshop thái quá nhưng không ngờ ở ngoài cũng lộng lẫy như vậy.

Lục Tử Ngạn thuê xe hơi đưa cô đến resort, sắp xếp đồ xong mới quay lại bãi biển. Cô đi trước anh đi sau, miệng lẩm bẩm “Ý kiến đi biển thật không tồi.”

Cố Thanh Vũ mặc chiếc váy màu xanh biển, bên ngoài khoác áo voan, tóc thả tung bay trong gió, còn anh mặc áo sơ mi tay ngắn, quần sort, đeo kính râm, ngồi trên cát hưởng ánh nắng dịu nhẹ, quay sang hỏi cô “Thanh Vũ, sao em không mặc bikini?”

Cố Thanh Vũ đáp “Em không bơi, mặc làm gì?”

“Thế sao đòi đi biển?”

“Cho mát.”

Anh bĩu môi “Đáng lý ra em nên mặc bikini mới phải, như thế chuyến du lịch này anh mới có hứng thú.”

“Ở đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc bikini gợi cảm, anh thích thì cứ nhìn.”

Lục Tử Ngạn cau mày, lắc đầu “Anh không dám nhìn.”

“Tại sao?”

Ai đó cười tươi như hoa, giật lấy ly nước ép trên tay cô, nhẹ nhàng đáp “Anh sợ vợ.”….

***

Đi chợ đêm, người đông như kiến, Cố Thanh Vũ lo sẽ bị móc túi nên đưa hết tiền bạc cho anh giữ, vì dù sao anh an toàn hơn cô, chưa kịp đụng vào đã bị anh phát hiện, ngừơi đâu mà nhạy như thế, chẳng bù cho cô.

Lục Tử Ngạn nắm tay cô đi xem những món đồ lạ mắt mà Trung Quốc không có, cẩn thận dặn dò "Em phải nắm chặt tay anh đấy, nếu lạc thì khổ."

Cố Thanh Vũ cất tiếng "Em là trẻ lên ba à?"

Anh thở dài trêu chọc "Anh chỉ lo thôi, khả năng định vị phương hướng và trí nhớ của em đều rất tệ, đường từ nhà đến trường em còn bị lạc huống chi là nơi xa lạ này, nhỡ bị lạc lại phải nhờ người chỉ đến đồn cảnh sát thông báo tìm người đấy...haha..."

Cố Thanh Vũ mím môi, có cần phải sỉ nhục cô thế không? Cô vươn tay nhéo hông anh, Lục Tử Ngạn la ầm ĩ "Đau anh, em bạo lực gia đình à?"

"Chưa đánh anh bầm dập là may rồi đấy."

"Luật pháp cấm bạo hành gia đình đấy."

"Có giỏi thì anh kiện đi." Cố Thanh Vũ hất mặt quay đi, anh vội đi theo, tay xoa xoa hông, ngắm nghía một chút, Lục Tử Ngạn kéo tay cô đứng lại "Vợ, mua áo đôi mặc đi."

Cô nhìn anh, hỏi "Áo thun à?"

"Ừ. Cái này nhé." Anh chỉ tay vào cái áo phun hình Tatoo hiện đang rất thịnh hình của giới trẻ ở trong gian hàng gần đó. Cô cảm thán "Anh còn trẻ lắm à?"

Anh đáp "Chỉ mới 27."

"Không hợp với anh đâu."

"Vậy cái này?" Anh chỉ tiếp vào cái bên cạnh, chiếc áo này màu trắng đơn giản hơn cái trước, chỉ in dòng chữ "Catch me", cô gật đầu. Ai đó hí hửng chỉ tay vào cái áo, hỏi ông chủ...bằng tiếng anh(?) "Hey, how much?"

Ông chủ lắc đầu không hiểu, nói một tràng tiếng Thái, anh ngây người một lúc, mỉm cười nhìn cô "Vợ, mai thuê người phiên dịch nhé."

Cô nhịn cười...

Sau một hồi lảm nhảm cái gì đó, Lục Tử Ngạn cầm túi áo, mặt đầy mệt mỏi "Khác biệt ngôn ngữ và IQ thật khổ."

Cô tò mò hỏi "Anh làm sao mà mua được thế?"

"Anh lên mạng dùng google dịch ấy mà." (Lục Tử Ngạn mở google dịch rồi mở chức năng giọng nói)." Sau đó thở dài "Sau này có đi du lịch ở nơi nào, anh phải học vài từ mới được nếu không thì sao có thể kêu cứu?!"

"..."

Trở về resort, Lục Tử Ngạn đứng dưới quầy dặn dò gì đó, còn cô thì lên phòng đi tắm. Khi anh lên phòng không thấy cô đâu ,mắt nhìn thấy váy ngủ để trên giường, anh thở dài “Đây là quyến rũ bất hợp pháp…”

Tiếng của Cố Thanh Vũ đột nhiên vang lên trong phòng tắm “Ngạn tử, anh có ngoài đó không? Em quên mang đồ rồi, lấy giúp em, ở trên giường ấy.”

Lục Tử Ngạn hai mắt sáng rực, lắc đầu vài cái “Còn cố tình dụ dỗ?!” - -!

“Ngạn tử, mau lên, em rất lạnh.”

Anh : “Cô ấy đang rất nôn nóng?!..haiz…”

Lục Tử Ngạn tự kỷ ngồi xổm nhìn váy ngủ của cô, lẩm bẩm một mình. Cuối cùng chịu lạnh không được, cô quấn khăn tắm quanh người, đẩy cửa đi ra, rõ ràng lúc nãy cô có nghe giọng anh, còn tưởng là nghe lầm không ngờ người nào đó đang ngồi bên giường nhìn váy ngủ của cô chằm chằm… Cô cau mày “Anh ở ngoài sao không đưa đồ cho em, lạnh chết mất!”

Lục Tử Ngạn đứng lên, bước đến gần cô, Cố Thanh Vũ đang định mở miệng, anh đột nhiên vòng tay ôm lấy cô, cất tiếng “Vợ, em đang quyến rũ anh đấy à?”

Cô thẳng thừng đáp “Anh bị ảo tưởng sao?” sau đó đẩy anh ra, cầm lấy váy ngủ đi vào phòng tắm.

“Thanh Vũ, em rõ ràng đang muốn quyến rũ anh. Đừng chối.” Lục Tử Ngạn vươn tay chặn ngay cửa phòng tắm, cười tươi.

Cô nhăn mặt “Anh muốn em bị cảm lạnh?”

“Vợ, hay em cứ như thế này mà hành hạ anh đi.”

Anh còn từ nào bỉ ổi, lưu manh hơn không? Cố Thanh Vũ đấm mạnh vào bụng anh, Lục Tử Ngạn ôm bụng la hét ầm ĩ “Đau…em bắt đầu bạo hành gia đình lúc nào thế?”

Cố Thanh Vũ lạnh lùng đáp “Chính anh nói em hãy hành hạ anh đi mà.” Đóng cửa lại đi vào phòng tắm, còn ai đó thì mặt mày ửng đỏ, buồn bã trèo lên giường “Tổn thương bật khóc..”

Mặc đồ xong, Cố Thanh Vũ chạy nhanh lên giường, cô lạnh đến nỗi run cầm cập, thấy anh nằm cuộn tròn giữa giường, cô gọi “ngạn tử, xích qua một chút.”

“…”

“Anh có nghe em nói gì không đấy? Em sắp chết cóng…”

Lục Tử Ngạn bật dậy, dùng tay đè cô xuống giường, con người đen láy đầy sức hút, anh cất giọng “Thanh Vũ…em làm anh tổn thương, phải đền bù.”

Nhìn lạnh lùng nam tính thế thôi, chỉ có cô mới biết anh..lưu manh và trơ trẽn thế nào? Cô làm anh tổn thương bao giờ, Cố Thanh Vũ quay mặt sang bên trái, nói “Anh có để yên cho em ngủ không?”

Lục Tử Ngạn cười tươi “Ok, em cứ ngủ, anh làm việc của anh.” Một bàn tay len vào áo cô.

*Bốp…. vì giật mình Cố Thanh Vũ đập mạnh đầu vào trán anh. Lục Tử Ngạn nhức nhối vô cùng, anh gằn giọng “Cố Thanh Vũ, em làm gì vậy?”

“Ai bảo anh giở trò đồi bại?”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp đấy.”

“Thì sao nào?”

Lục Tử Ngạn mím môi “Cố Thanh Vũ, em có tin là anh cưỡng bức em ngay tại đây không ?”

Lưu manh…Hết sức lưu manh !!!!

***

Ngày hôm sau, Lục giáo sư tinh thần thoải mái dậy sớm, tay kéo rèm cửa, đón ánh nắng mặt trời, còn cười tươi nhìn cô "Thanh Vũ, hôm nay đẹp trời, đi bơi nhé."

Cố Thanh Vũ nằm trên giường, nheo mắt lại, tên đáng ghét. Rõ ràng hôm qua cô trả lời là "Tin." Vậy mà anh còn nhào tới, hại cô bị ăn sạch sẽ, anh nghiêm túc cũng tốt nhưng ở trên giường việc đó thật tai hại...

Ăn sáng xong, Lục Tử Ngạn nắm tay cô đi dạo quanh biển, hai người mặc áo đôi, đeo cùng cặp kính mát, Cố Thanh Vũ một tay xách dép một tay nắm tay anh bước chậm trãi, cát rất mịn, gió biển lúc sáng sớm cực kỳ mát. Lục Tử Ngạn cất tiếng, đọc thơ "Thiên nhiên lay động lòng người,/Nữ nhân bên cạnh lại càng đẹp hơn."

Xem ra anh rất rãnh rỗi.

Anh cười tươi "Vợ, xuống tắm biển, đang vắng người này."

Cô viện cớ "Em không mang đồ bơi."

"Mặc thế này cũng được."

"Đồ ướt khó chịu lắm."

"Như thế mới quyến rũ."

"..."

Lục Tử Ngạn bế bổng cô lên, Cố Thanh Vũ giật mình, hét ầm ĩ "Này, anh làm gì thế. Em không đùa đâu nhé."

"Em đề nghị đi biển thì phải tắm biển chứ." Càng bước gần ra biển.

"Đừng, Ngạn tử, em không biết bơi, dừng lại."

Lục Tử Ngạn buông tay, nhưng cô lại giống như con bạch tuột bám lấy anh. "Mau đưa em ra khỏi đây."

Cảnh tượng lúc này rất tức cười, hai tay hai chân Cố Thanh Vũ ghì chặt cơ thể anh. Lục Tử Ngạn bật cười "Em lo gì, nếu có chết đuối anh cũng cứu kịp."

Lục Tử Ngạn dùng sức gỡ tay chân cô ra, "quăng" xuống nước. Cố Thanh Vũ hoảng sợ trồi lên bấu víu lấy anh, cô gằn giọng "Về resort, em sẽ giết anh. "

"Em đã quá tuổi vị thành niên, giết người sẽ 'bóc lịch' đấy."

Cố Thanh Vũ trừng mắt nhìn anh, ai đó không những không biết sợ, còn rất tỉnh bơ nói tiếp "Cố Thanh Vũ, em cứ dính sát vào người anh như thế, số đo hay mỡ thừa, anh đều biết hết đấy."

"Đồ biến thái." Cô lùi lại, mắng anh.

"Haha..."