Chương 11
Cô ta ném tôi sang một bên, tìm một cái thùng carton đậy lại. Không thể ngồi im chờ chết, tôi cố gắng cạy ra một lỗ nhỏ, nhưng vừa mới thò đầu ra thì…
"Con vật ghê tởm, còn muốn chạy."
Cô ta giẫm chân lên thùng carton, tóm lấy tôi, vẻ mặt dữ tợn.
Cảm giác ngạt thở, tôi cắn mạnh vào tay cô ta.
Cô ta ném tôi ra ngoài. Rơi từ trên cao xuống, chân đau quá.
Cánh cửa cũng trong lúc này được mở ra. Nhìn thấy khuôn mặt Trì Diệp, mắt tôi sắp "ướt" rồi. Anh vội vàng nhặt tôi lên.
Lâm Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói có chút yếu ớt: "Trì lão sư, nó chạy vào đây, tôi vừa định bắt nó lên trả cho anh, kết quả là nó có vẻ sợ người lạ."
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay đang chảy m.á.u ra. Nhìn màn đổi trắng thay đen còn nhanh hơn cả kịch Sichuan này, tôi lắc đầu nguầy nguậy.