Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 947: Tôi có một điều kiện (2)



Hắn nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu mới bấm nghe, hắn chưa kịp nói gì thì bên trong điện thoại vang lên giọng của cô: “Những lời lúc nãy anh nói với tôi đều là thật sao?”

Từ lúc hắn ra khỏi bệnh viện thì đã lý trí lại rồi, hắn quyết định những lời lúc nãy đã nói với cô khi không tỉnh táo xem như không tồn tại, lúc này cô lại gọi đến, hoặc là hắn thẳng thừng bác bỏ, hoặc là cúp máy, nhưng hắn không nghe theo sự thúc giục, những lời bác bỏ lên đến miệng rồi nhưng không thể nói ra được, tay cũng không thể buông khỏi điện thoại.

Có lẽ là vì Hàn Tri Phản im lặng quá lâu nên Trình Vị Vãn xem như là hắn thừa nhận rồi, nói tiếp: “Nếu như anh giữ lời…” 

Cô nói đến nửa chừng thì dừng lại, im lặng khoảng hai giây rồi mới nói tiếp: “… tôi đồng ý với anh.”

Cô đồng ý với hắn… Hàn Tri Phản không thể phản ứng được gì.

Trình Vị Vãn không cúp máy, cô im lặng một lúc mới nói tiếp, so với những lời vừa nói, giọng của cô lần này có xen lẫn một chút bất an: “Nếu như tôi đồng ý với điều kiện của anh, vậy ngày mai anh có thể để tôi gặp Hàm Hàm không?” 

“Ý của tôi là…” - Giọng của Trình Vị Vãn nhỏ dần: “… tối nay, tối nay, tối nay…”

Cô lặp đi lặp lại ba lần “tối nay”, nhưng vế sau nói mãi không thành lời, cuối cùng cô im lặng.

Tâm tư của Hàn Tri Phản vẫn còn đang đắm chìm trong câu “Tôi đồng ý”, nhất thời không hiểu rõ ý mà cô muốn nói, chỉ thấy cô nói nửa chừng thì dừng lại nên thuận miệng hỏi: “Tối nay thế nào?” 

Trình Vị Vãn nghĩ rằng Hàn Tri Phản cố ý, cô nắm chặt điện thoại, cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu, sau đó nghĩ đến Hàm Hàm cô liền nhắm mắt lại, đem nỗi nhục nén vào trong, nói: “Tối nay tôi cùng anh, cùng anh…”

Rốt cuộc thì Trình Vị Vãn vẫn không thể nói thẳng ra, cô dừng lại, chuyển sang nói cách khác: “… tối nay tôi đến khách sạn tìm anh hay đến nhà anh?”

Lúc này Hàn Tri Phản mới giật mình và hiểu ra ý của cô. 

Ý cô là tối nay muốn ngủ cùng hắn, để ngày mai được gặp con trai… cô ấy vì con trai mà việc gì cũng cam lòng!

Rõ ràng là điều kiện hắn đưa ra lúc không tỉnh táo đã được cô đồng ý, nhưng trong lòng hắn lại càng thấy khó chịu hơn, hắn không nghĩ ngợi gì, mỉa mai trả lời một câu: “Cô có thấy tên đàn ông nào muốn vui chơi truỵ lạc với phụ nữ mà lại dẫn về nhà chưa?”

Trình Vị Vãn mấp máy khoé môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trắng bệch. 

Dù cách một chiếc điện thoại, hắn không thể nhìn thấy Trình Vị Vãn, nhưng hắn có thể cảm nhận được, cô gái đầu dây bên kia chắc là đã bị lời nói của hắn làm cho tổn thương rồi.

Cô chần chừ không lên tiếng.

Sự im lặng này khiến Hàn Tri Phản càng buồn bực hơn. 

Hắn nghĩ hay là cứ cúp máy cho xong, nhưng lại cảm thấy lồng ngực nóng như lửa, không thể giải toả ra ngoài được, hắn bỏ điện thoại xuống, ngón tay vừa chạm phải màn hình thì dừng lại, sau đó lại đưa lên nghe tiếp, bực tức ném một câu: “Nửa tiếng sau, Giai Uyển!”

Nói xong, hắn bỏ điện thoại xuống.

----

Giai Uyển… là tên của một khách sạn.

Trình Vị Vãn biết tới khách sạn này là vì Hàn Tri Phản từng nói cho cô biết.

Trước đây, cô và Hàn Tri Phản ở cùng nhau được một khoảng thời gian, nhưng trước giờ hắn chưa từng dẫn cô đi gặp mặt bạn bè của hắn.