Dấu Vết Của Quá Khứ

Chương 1: Người giúp việc mới



Tô Hân Nghiên vừa tìm được một công việc mới sau khi hợp đồng lao động của cô tại nhà máy bị chấm dứt trước hạn.

Công việc cũ vốn dĩ đang rất êm đẹp cho đến khi công ty tiến hành thay đổi cách thức hoạt động và đưa ra quyết định cắt giảm nhân sự.

Tô Hân Nghiên nằm trong danh sách công nhân bị sa thải. Cô đã sớm đoán trước số phận của mình, bởi vì chân của cô bị tật. Dù không ảnh hưởng nhiều đến chất lượng làm việc nhưng đây vẫn là một vấn đề khiến các cấp trên lo ngại.

Quá trình tìm kiếm một công việc mới không hề dễ dàng. Tô Hân Nghiên đã thất nghiệp và ngồi không ở nhà suốt nửa tháng. Cho đến khi vận may mỉm cười với cô vào ngày hôm qua.

Chủ nhân một căn biệt thự giàu có đăng tin tuyển dụng người giúp việc. Anh ta là Trương Hạo Hiên - một hoạ sĩ nổi tiếng trong ba năm gần đây. Các tác phẩm của anh được giới phê bình đánh giá rất cao và các nhà sưu tầm cá nhân yêu thích bởi phong cách đậm chất riêng biệt.

Ngoài ra, Trương Hạo Hiên còn hấp dẫn các cô gái bởi vẻ ngoài lãng tử và trẻ trung của mình.

Chưa đầy hai mươi bốn tiếng sau khi nộp sơ yếu lý lịch, Tô Hân Nghiên đã nhận được thư điện tử thông báo trúng tuyển và yêu cầu sớm đến gặp mặt để trao đổi công việc.

Chiếc taxi dừng lại ven đường, phía trước nơi ở của Trương Hạo Hiên. Tô Hân Nghiên từng nghe nói, ngôi biệt thự xa hoa này là món quà của một tỷ phú tặng anh vào năm ngoái để đổi lấy bộ sưu tập Cánh Hoa. Giá trị của bốn bức tranh tương đương với một bất động sản đắt đỏ, đây hẳn là mơ ước của rất nhiều hoạ sĩ, Tô Hân Nghiên thầm đánh giá trước khi bấm chuông.

Trên hộp loa phát ra giọng nói của một người đàn ông: "Đợi tôi một chút."

Một phút sau, cửa chính bật mở. Cô dễ dàng nhận ra gương mặt của anh chàng hoạ sĩ nổi tiếng vẫn thường xuất hiện trên tạp chí.

"Cô là Tô Hân Nghiên?" - Chủ nhân của ngôi nhà hỏi.

"Phải." - Tô Hân Nghiên đáp. - "Tôi là người giúp việc vừa được tuyển."

"Mời cô vào nhà." - Trương Hạo Hiên nép người sang một bên, chừa lối cho Tô Hân Nghiên bước vào trước khi đóng cửa lại. - "Hôm nay cô chưa cần phải làm việc. Trước hết, tôi muốn cho cô xem qua căn biệt thự và tìm hiểu một chút về cô."

"Tìm hiểu về tôi ạ?"

"Đúng vậy. Một mình tôi sống trong ngôi nhà rộng lớn thế này không tránh khỏi cảm giác cô độc. Tôi xem người giúp việc giống như bạn bè nên cũng muốn hiểu rõ đối phương." - Trương Hạo Hiên giải thích. - "Anh bạn cũ của tôi vừa mới chuyển đến sống ở thành phố H. Đó là lý do mà tôi đăng tin tuyển dụng."

Tô Hân Nghiên hiểu cụm từ "anh bạn cũ" ở đây là ám chỉ người giúp việc cũ. Cô đáp: "Nhưng tôi thì không có gì thú vị để kể với anh đâu, sợ rằng tôi không phù hợp để làm bạn với một người có tâm hồn nghệ sĩ như hoạ sĩ Trương đây."

"Tôi cũng đâu yêu cầu cô phải có đời sống phong phú hay nội tâm phức tạp." - Trương Hạo Hiên cười, chỉ tay về phía trước. - "Để tôi giới thiệu sơ qua về ngôi nhà này."

Căn biệt thự quả thật vô cùng rộng lớn. Mỗi ngày chỉ cần lau dọn thôi cũng đã đủ mệt bở hơi tai rồi. Nhưng Tô Hân Nghiên không ngại nhận công việc này bởi mức thù lao được trả rất hậu hĩnh.

May mắn thay, Trương Hạo Hiên sắp xếp công việc cho cô rất thoải mái: "Tôi chủ yếu sinh hoạt ở khu vực phía trước này thôi. Bên trái là phòng làm việc kiêm phòng khách, bên phải là nhà bếp và phòng ăn. Phòng ngủ của tôi nằm ở tầng trên, đối diện với phòng ngủ dành cho khách. Chỉ cần những chỗ đó sạch sẽ là được. Khu vực phía sau tôi ít khi sử dụng, không cần phải lau dọn thường xuyên, tôi sẽ thuê công ty dịch vụ đến vệ sinh định kỳ."

"Tôi hiểu rồi." - Tô Hân Nghiên gật đầu.

Sau khi tham quan một lượt, Trương Hạo Hiên mở cửa phòng khách, ngoảnh lại nói với cô: "Chúng ta vào trong này nói chuyện tiếp nhé."

Tô Hân Nghiên đi theo phía sau anh. Cô nhìn thấy trong phòng trưng đầy tác phẩm đã hoàn thành của Trương Hạo Hiên và một vài bức tranh còn dang dở trên giá vẽ.

"Thật đẹp quá! Chẳng trách sao anh lại trở nên nổi tiếng như vậy." - Tô Hân Nghiên trầm trồ.

"Cô quá khen rồi. Tôi chỉ là một kẻ may mắn gặp thời thôi." - Trương Hạo Hiên mời cô ngồi xuống ghế.

Nhìn thái độ và cử chỉ lịch sự của anh, Tô Hân Nghiên cảm thấy việc anh xem người giúp việc như bạn bè không phải nói đùa.

Sau khi trao đổi hết các vấn đề cần thiết, Trương Hạo Hiên khẽ liếc nhìn xuống chân của cô.

"Trong bản khám sức khỏe tổng quát, hình như chân cô... không được tốt?"

"Chỉ là chút di chứng thôi." - Tô Hân Nghiên lập tức lên tiếng. - "Tôi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc cả."

"Cô không cần lo lắng. Tôi không có ý định gây khó dễ cho cô." - Trương Hạo Hiên trấn an. - "Nhưng mà tôi tò mò, cô còn trẻ như vậy..."

Từ lúc Tô Hân Nghiên mới bước vào nhà, anh đã để ý thấy chân phải của cô không ngừng run rẩy.

"Đó là một vụ tai nạn giao thông. Xin lỗi, nhưng tôi không muốn nhớ lại ký ức không vui đó nữa." - Tô Hân Nghiên từ chối trả lời.

"Tôi hiểu rồi. Lẽ ra tôi không nên tọc mạch chuyện riêng tư của cô. Vậy ngày mai cô bắt đầu đến làm việc nhé."

"Vâng."

Trương Hạo Hiên tiễn cô ra cửa, giao cho cô chìa khoá căn biệt thự trước khi chào tạm biệt.

Tô Hân Nghiên đón một chiếc taxi để trở về nhà. Đập vào mắt cô là tờ giấy nhắc đóng tiền lãi dán trên cánh cửa căn phòng mà cô đang thuê.

"Phiền phức thật. Cũng may là hôm nay đã tìm được rồi." - Tô Hân Nghiên lẩm bẩm trong lúc đếm lại tiền trong ví. Nếu thanh toán số tiền này thì cô sẽ gần như cháy túi.

Tô Hân Nghiên bước vào con hẻm phía sau khu nhà, nộp tiền qua khe cửa và nhận lại biên lai từ gã cho vay nặng lãi.

Cô trở về phòng, nằm vật ra giường, nhớ lại hình ảnh căn biệt thự sang trọng của Trương Hạo Hiên rồi so sánh với nơi ở của mình hiện tại. Cảm giác mới thảm hại làm sao.

Tô Hân Nghiên hoài niệm về quá khứ. Cô đã từng có một cuộc sống rất tốt cho đến khi gặp khi gặp người đàn ông kia.

"An Thanh Phong, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."