Trác Phi Vũ đứng ngoài cửa chờ, mà lòng cứ thấp thỏm lo âu. Cô ở trong nhà vệ sinh đã hơn nửa tiếng rồi vẫn không động tĩnh gì. “Tịch Vy, em…”
Cô ngẩn người bước ra, gương mặt trắng bệch không chút thần sắc.
“Sao rồi?”
Cô do dự đưa que lên cho anh xem.
“…” Hai vạch màu hồng? “Em thật sự…”
Cả hai ngồi thẫn thờ một hồi lâu.
An Tịch Vy nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng. “Có thể là do que có vấn đề. Vì nếu có thì bác sĩ đã nói rồi.”
“Nếu kết quả là đúng. Thì sao?” Anh nâng mắt nhìn cô tâm trạng lại có phần phức tạp.
Cô bẽn lẽn nhìn chiếc que thử thai hiện rõ hai vạch màu hồng trên tay anh, rồi lẳng lặng lắc đầu. “Em cũng không biết.”
Để chính xác, anh quyết định đưa cô đưa đến một chuyên khoa sản, lớn nhất nhì thành phố để kiểm tra, xem bệnh viện tư mà Lâm Lợi Lợi đưa cô đến có vấn đề hay que có vấn đề.
Rất nhanh, cô nhân viên y tế đã mang kết quả ra.
“Chúc mừng hai vị! Túi thai đã được hơn bốn tuần. Chúng tôi có gửi kèm lịch khám định kỳ, bản hướng dẫn cách ăn uống và sinh hoạt hằng ngày, để thai nhi được phát triển tốt nhất.”
“Còn về chịu chứng mà mẹ thường gặp phải thời gian qua, có thể là do dấu hiệu mang thai sớm. Theo từng thai kỳ thì các chịu chứng đó sẽ dần thay đổi, hoặc sẽ biến mất.”
“Cảm ơn!” Anh nhận lấy từ tay cô nhân viên y tế. Nhìn bức ảnh bé xíu trên mặt giấy, mà tâm trạng anh lại lần nữa trở nên phức tạp.
An Tịch Vy cũng chẳng khác gì anh, cô cứ mấp máy môi lại không thốt nên lời. Khi kết quả cho thấy cô thật sự đã mang thai. Vốn dĩ chỉ là lời nói dối lại trở thành sự thật.
Trong khoảnh khắc cả hai lại rơi vào im lặng.
“Giờ em định thế nào?”
Còn có thể thế nào. Khi giữa cô và anh, vốn dĩ chỉ là mối quan hệ ngoài ý muốn. “Anh có thể yên tâm. Em sẽ không để nó ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của anh đâu.”
“Ý em là sao?”
Cô cố hít thở để giữ trạng thái tốt nhất nhưng vẫn là không được.
Cô bối rối siết chặt lấy vạt váy của mình. Chưa biết mở lời thế nào anh đã thờ ơ đứng dậy.
“Chuyện này tính sau đi. Về nhà trước đã.”
Cô gật đầu, theo anh trở ra xe, nhưng đâu đó lại là tiếng thở dài.
Vừa về tới nhà, cô đã ở miết trên phòng chẳng chịu ra.
Đang nằm thẫn thờ thì Trác Phi Vũ mở cửa đi vào.
“Sao không xuống ăn tối?”
“Em không đói.”
Anh đặt khay thức ăn nóng hổi lên bàn. “Đang nghĩ gì?”
Cô lắc đầu. Dù trong lòng, cô vẫn muốn nghe ý kiến từ anh, nhưng làm sao cô dám hỏi.
Biết cô không muốn nói anh cũng chẳng hỏi nhiều, cẩn thận lấy bát canh mà anh đã cố tình nấu cho cô tẩm bổ, vì hôm nay nghe bác sĩ nói do sức khỏe cô quá yếu, nên có dấu hiệu động thai nhẹ. Trong ba tháng đầu tuyệt đối phải thận trọng, đặc biệt là trong chuyện vợ chồng. Còn anh thì hay rồi, hành cô cả một đêm luôn.
Anh chu đáo thổi sơ qua mới đưa cho cô. “Uống đi!”
Cô nghi hoặc nhìn anh. “Đây là gì?”
Anh liền cốc tay lên trán cô một cái thật đau.
“Nghĩ lung tung gì vậy? Chỉ là canh bổ thôi.”
Cô cứ nghĩ anh gấp gáp muốn bỏ đứa bé, vì đó cũng là ý định ban đầu của anh khi muốn gài bà mẹ kế Thẩm Sương. Nhưng không ngờ…
“Há miệng ra.”
“Để em tự uống.”
Còn chưa kịp nhận lấy đã bị ánh mắt cảnh cáo của anh làm khựng lại, ngoài ngoan ngoãn nghe theo cô làm sao dám cãi.
Cứ vậy mà gần hết một bát canh đầy. Cô lắc đầu không uống nữa anh mới thôi.
“Tịch Vy!”
Cô ngẩng mặt nhìn anh.
Anh dịu dàng nắm lấy tay cô lại không nói thêm gì. Vì anh nghĩ lúc này, cả cô và anh đều cần chút thời gian. Suy cho cùng, thì quyết định vẫn nằm ở nơi cô. Nhưng trước khi nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng và dạy cho bệnh viện dỏm đó một bài học.
"Tôi còn chút việc phải làm. Em mệt thì ngủ sớm đi!”
An Tịch Vy còn chưa trả lời, điện thoại trong túi anh đã reo lên. Nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, anh nhìn cô rồi mới ấn nghe. Bên kia đầu dây không ai khác là Trác lão.
[…]
“Cháu biết rồi.”
Rất nhanh cuộc gọi đã kết thúc.
“Sao vậy?”
“Ông nội chuẩn bị về nước. Muốn chúng ta ngày mai phải có mặt ở nhà chính.”
“Hả? Nói vậy…” Cô nói nửa chừng lại thôi.
Trác Phi Vũ biết cô lo lắng điều gì, nhưng ngoài cái xoa đầu, anh biết nói gì đây. Nhưng anh phải công nhận, ông xuất hiện rất đúng lúc. “Đừng nghĩ nhiều. Ngủ sớm đi!”
Nhìn theo bóng lưng anh mà cô chợt thở dài. Bàn tay lại vô thức chạm xuống chiếc bụng nhỏ. Cô thật sự không biết anh đang nghĩ gì, là muốn cô bỏ đứa bé hay là giữ đứa bé lại. Hết lần này đến lần khác nghi ngờ cô, rồi lại đối tốt với cô.
Sáng sớm, cả hai đã tranh thủ về lại Trác gia, nhưng bầu không khí lại vô cùng không ổn.
Cũng tại cô tự nhiên quên mất chuyện cô bạn Lâm Lợi Lợi đang ở ký túc xá trường. Nhờ cô ta lắm lời mà cô út biết chuyện cô bị ngất ở cửa hàng khi đang đi làm thêm, nên đã nói lại cho ông nội biết. Cũng tại cô mà Trác Phi Vũ đang không lại bị mắng cho một trận, tự nhiên trong lòng lại thấy rất áy náy. Đó cũng là lý do khiến ông phải đột ngột trở về.
Cũng như theo ý của Trác lão, cả hai phải ở lại Trác gia đến khi nào sức khỏe của cô thật ổn định mới được về lại nhà riêng. 𝑻𝙧a𝑛g gì mà hay hay thế [ 𝑻R𝓾M𝑻 R𝑼Y𝖤N.𝙫𝑛 ]
***