Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Chương 216: Độc Suất chấn nhϊếp



– Mạnh quá.  

Ba vị trưởng lão tu vi Vũ Phách, cảm nhận khí thế này thì vẻ mặt hoảng sợ, đẳng cấp hơi thở hơn xa bọn họ, thực lực của người này cực kỳ khủng bố.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười hỏi:  

– Đông lão, sao người đến đây?  

Lục Lâm Thiên lúng túng đứng dậy dìu Thôi Hồn Độc Suất ngồi xuống ghế của mình, hắn thì đứng sau lưng Đông Vô Mệnh. Nhìn sắc mặt của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đã tốt hơn nhiều, ít ra không bị gì nghiêm trọng.  

Thấy cảnh này mọi người rất ngạc nhiên, chưởng môn xem trọng lão nhân như thế. Cảm nhận khí thế trên người Thôi Hồn Độc Suất, Hoàng Hải Ba vốn định nói gì thì cơ mặt co giật, nuốt ngược lời vào bụng.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh chậm rãi nói:  

– Ta thấy các ngươi đều tụ tập ở đây nên đến xem, tình cờ nghe nói có người không muốn ta làm trưởng lão của Phi Linh Môn. Ta rất muốn biết là ai phản đối?  

Ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất sắc bén quét qua mọi người, cố ý vô tình dừng lại trên người Hoàng Hải Ba.  

Cảm giác lạnh lẽo tràn ra từ sâu trong linh hồn Hoàng Hải Ba, bị lão nhân nhìn chằm chằm làm gã rùng mình.  

Chợt bóng áo xanh vội vã chạy vào đại điện:  

– Chưởng môn!!  

Đệ tử Phi Linh Môn vội vàng chạy vào, biểu tình hoảng lọan.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Có chuyện gì mà hốt hoảng? Nói đi.  

Đệ tử vội nói:  

– Người Hắc Kiếm Môn đến, đòi gặp chưởng môn!  

– Rốt cuộc cũng đến.  

Lục Lâm Thiên Nhướng mày hỏi:  

– Bao nhiêu người Hắc Kiếm Môn đến?  

Đệ tử Phi Linh Môn hoàn hồn lại, trả lời:  

– Bẩm chưởng môn, có tổng cộng hai trăm người, rất là rầm rộ, bộ dáng hung tợn.  

Thôi Hồn Độc Suất xoay người nhìn Lục Lâm Thiên:  

– Xem ra rắc rối của ngươi khá lớn, ta đi với ngươi ra xem.  

Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:  

– Vậy xin làm phiền Đông lão.  

Có lão độc vật ở đây, đám người Hắc Kiếm Môn xui rồi.  

Lục Lâm Thiên không đi ra ngay mà hỏi Hoàng Hải Ba:  

– Hoàng trưởng lão, không biết Đông lão trở thành trưởng lão của Phi Linh Môn ta, Hoàng trưởng lão có ý kiến gì không?  

Hoàng Hải Ba liên tục biến sắc mặt, nhìn Chu Ngọc Hậu. Hai người hiểu ý của Lục Lâm Thiên. Hiện tại Hắc Kiếm Môn rầm rộ kéo đến chắc vì tính sổ chuyện mấy hôm trước, nếu Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu phản đối thì cường giả bí ẩn kia chắc chắn sẽ không ra tay giúp đỡ. Bảo hai người đánh trả thì Hắc Kiếm Môn người đông thế mạnh, bọn họ không đánh lại.  

– Chưởng môn, nếu vị này…  

Hoàng Hải Ba nhìn Thôi Hồn Độc Suất, không biết nên xưng hô lão như thế nào.  

Hoàng Hải Ba tiếp tục bảo:  

– Nếu vị Đông lão này có thể ra tay trấn áp người Hắc Kiếm Môn thì chúng ta sẽ không phản đối, Phi Linh Môn cần có cường giả tham gia.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng:  

– Hừ!  

Lão tham gia vào một môn phái rách nát còn có người phản đối, bên ngoài có bao nhiều đại môn đại phái xin Thôi Hồn Độc Suất tham gia mà lão không thèm. Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Lâm Thiên, nếu không tại tiểu tử này thì lão sẽ không vào Phi Linh Môn làm gì.  

Thôi Hồn Độc Suất truyền âm vào tai Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu tử, người làm chuyện lớn phải tâm ngoan thủ lạt, ta vào Phi Linh Môn vì ngươi, tốt nhất đừng để ta thất vọng. Đôi khi lo quá nhiều lại đâm ra dây dưa, nhất tướng công thành vạn cốt khô, mặc kệ giang sơn đổ máu thành sông, ngươi cứ làm theo ý mình. Đi xem Hắc Kiếm Môn trước.  

Thôi Hồn Độc Suất đứng dậy đi ra ngoài đại điện.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

– Có lẽ đúng là ta đã lo nghĩ nhiều.  

Lời Thôi Hồn Độc Suất nói như tiếng sấm nổ trong lòng Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

– Bắt đầu từ bây giờ ta chính thức muốn ở lại Phi Linh Môn.  

Mây mù trong lòng tan biến, Lục Lâm Thiên dắt tay Lục Tâm Đồng đi theo sau lưng Thôi Hồn Độc Suất.  

– Chúng ta đi gặp Hắc Kiếm Môn.  

Bên ngoài đại điện, khi đám người Lục Lâm Thiên ra ngoài thì thấy trong Phi Linh sơn tụ tập hai trăm người. Thấy nhóm người Phi Linh Môn ra, thanh âm giận dữ vang trong không trung.  

– Phi Linh Môn bắt đệ tử của ta, làm bị thương đệ tử của ta là có ý gì? Hôm nay nếu không cho lời giải thích thì Hắc Kiếm Môn ta không tha cho ngươi!  

Lục Lâm Thiên đứng bên cạnh Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, xem xét đoàn người Hắc Kiếm Môn. Hai trăm người đến, tổng số hai phần ba Hắc Kiếm Môn. Mấy người đi đầu là trưởng lão, còn có chưởng môn Hắc Kiếm Môn, Tiền Bá Thiên tu vi Vũ Phách tam trọng.  

– Giải thích? Ngươi muốn lời giải thích thế nào?  

Lục Lâm Thiên xem xét Tiền Bá Thiên, khí thế cường đại, nếu đấu đơn thì hắn không mấy tự tin nhưng có đám người Thôi Hồn Độc Suất, Hoàng Hải Ba đứng ngay bên cạnh, hắn chẳng sợ gì nữa.  

Nữ nhân mặc cung trang đứng cạnh Tiền Bá Thiên chính là người hôm trước bị Lục Lâm Thiên dùng Hỏa Ảnh Chỉ cắt đứt một lỗ tai. Nữ nhân mặc cung trang thì thầm vào tai Tiền Bá Thiên, gã quay sang nhìn Lục Lâm Thiên.  

Tiền Bá Thiên liếc Lục Lâm Thiên, hừ lạnh một tiếng:  

– Tiểu tử, ngươi là chưởng môn của Phi Linh Môn? Nhãi ranh, kiếm người lớn nói chuyện với ta.  

Tiền Bá Thiên nhìn Lục Lâm Thiên, thấy hắn hơi quen.  

Trịnh Anh mở miệng nói:  

– Tiền Bá Thiên, ngươi làm vậy là sao? Người Hắc Kiếm Môn rầm rộ kéo đến là muốn làm gì?  

Trong đám trưởng lão Hắc Kiếm Môn có một trưởng lão áo xanh lên tiếng:  

– Trịnh Anh, Phi Linh Môn bắt đệ tử Hắc Kiếm Môn, mau giao ra, nếu không ta sẽ quét sạch Phi Linh Môn của ngươi!  

Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh cùng nhìn Lục Lâm Thiên. Hôm đó thanh niên Hắc Kiếm Môn bị Lục Lâm Thiên bắt đi, mãi tới bây giờ chưa từng xuất hiện.  

Lục Lâm Thiên nhìn mọi người, quay sang xem đám người Hắc Kiếm Môn:  

– Ta đã gϊếŧ hắn rồi.  

Lục Lâm Thiên dứt lời, vài luồng khí thế cường đại từ đám người Hắc Kiếm Môn phóng lên cao.  

Tiền Bá Thiên tức giận quát:  

– Hắc Kiếm Môn ta hôm nay phải quét sạch Phi Linh Môn!  

Một thanh âm vang lên:  

– Vũ Phách nho nhỏ mà dám buông lời ngông cuồng? Ngươi còn chưa đủ tư cách!  

Đột nhiên không khí giảm xuống, khí thế khϊếp người tỏa ra. Khí thế khiến tim người đập nhanh tăng vọt trong không khí.  

Mấy trưởng lão Hắc Kiếm Môn bỗng thấy rùng mình, đang định quát nạt cái gì nhưng lời nói nghẹn trong miệng.  

Đám người Hắc Kiếm Môn nhìn chằm chằm người nói câu vừa rồi, là lão nhân mặt trắng bệch đứng bên cạnh Lục Lâm Thiên. Cả người lão nhân tràn ngập sát khí, ánh mắt lạnh băng. Bị ánh mắt lạnh lẽo này nhìn sẽ làm người toát mồ hôi lạnh.  

Lục Lâm Thiên cười khẽ. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vốn có tính cách người lạ miễn lại gần, gϊếŧ người như ngóe, tâm ngoan thủ lạt. Lục Lâm Thiên có chút tình cảm với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh thành lập vào lúc lão bị thương nặng, nếu không hắn làm sao mời lão độc vật vào Phi Linh Môn được?  

Cảm nhận khí thế lạnh băng, Tiền Bá Thiên biểu tình tức giận thoáng chốc biến sắc mặt. Tiền Bá Thiên không ngờ Phi Linh Môn đột nhiên nhảy ra một cao thủ không biết tên.  

Lão nhân áo đen mắt đầy sát khí nhìn thẳng Tiền Bá Thiên làm gã thầm run, xem khí thế thì thực lực của người này rất mạnh