Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Chương 235: Vượt cấp đánh chết



Năng lượng bảy sắc khủng bố hóa thành thể năng lượng phượng hoàng to mấy chục thước, vẫn trướng to lên đến bốn trăm thước. Lửa bao bọc người phượng hoàng, khí thế cuồng bạo phóng lên cao. Lửa ngập trời thoáng chốc bao phủ không gian mấy trăm thước, không khí bị đốt kêu xèo xèo, mọi thứ kiếm quang khủng bố.  

Lúc này phượng hoàng năng lượng thể to hơn lúc trước Lục Lâm Thiên ngưng kết Chu Tước quyết gấp đôi, lực lượng khủng bố cực độ. Phượng hoàng lửa như vật sống che đậy nửa bầu trời, không gian nóng cháy tựa dung nham.  

Mặt Từ Phục Quan trắng bệch:  

– Chết tiệt, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là vũ kỹ huyền cấp sao?  

Vũ kỹ kỳ lạ này mạnh hơn đòn công kích trước của Lục Lâm Thiên gấp đôi, không ngờ đòn công kích cường đại này phát ra từ một thiếu niên. Trong lòng Từ Phục Quan chắc chắn thiếu niên che giấu thực lực, cũng là Vũ Phách. Nếu thiếu niên chỉ là Vũ Sư thì sao có thể vận dụng công kích khủng khϊếp như thế?  

Từ Phục Quan không có đường lùi, tay nhanh chóng kết ấn, miệng phun tinh huyết vào thủ ấn. Năng lượng kinh khủng từ bốn phương tám hướng không khí quanh Từ Phục Quan tụ lại, năng lượng kỳ dị. Biểu tình Từ Phục Quan trầm trọng chưa từng có.  

Vù vù vù!  

Quả cầu nước màu lam to hơn bốn trăm thước xuất hiện trên bầu trời, năng lượng khủng bố dâng trào đè xuống. Ánh sáng lam chói mắt khϊếp hồn người, mặt Từ Phục Quan trắng bệch.  

Từ Phục Quan khống chế quả cầu nước khổng lồ đυ.ng mạnh vào thể năng lượng phượng hoàng khổng lồ.  

Hai năng lượng cường đại đến cực độ va chạm vào nhau, vang tiếng nổ điếc tai.  

Bùm bùm bùm!  

Lực lượng va chạm vào nhau, kình khí tàn phá, sóng gợn năng lượng khủng bố cùng với lửa lan tràn mấy ngàn thước. Dòng không khí bị đè ép vặn vẹo, không gian bị xé rách nhiều vệt dài hóa thành vòi rồng kinh khủng thổi quét. Mấy vòi rồng kinh khủng đột nhiên ập đến, lực lượng gợn sóng hủy diệt thổi quét chân trời.  

– A!  

Phía xa có mấy chục đệ tử Phi Linh Môn không kịp né bị cuốn bay lên cao, quảng trường nứt rạn nhiều cái khe, đất đai bị xới tung, vết rạn sâu lan tràn đến trước đại điện Phi Linh Môn.  

Ầm ầm ầm!  

Mặt đất nứt lan tràn làm đại điện to lớn của Phi Linh Môn nứt sụp xuống, bụi bay mù mịt.  

Tiếng nổ đì đùng không dứt, quảng trường trong tầm mắt bị san bằng trong chốc lát.  

– Phụt!  

Kình phong khủng bố quét qua gián tiếp đánh bay Từ Phục Quan, hộ thân cương khí nứt vỡ như giấy rách. Từ Phục Quan hộc máu, xương kêu răng rắc té cái bịch xuống đất, đập một lỗ thủng to.  

Từ Phục Quan lại hộc máu:  

– Phụt!  

Trong máu xen lẫn vụn nội tạng. Từ Phục Quan té xuống đất, mấy khe nứt kéo dài.  

Đệ tử Phi Linh Môn trợn mắt há hốc mồm kêu lên:  

– Lực lượng thật khủng khϊếp!  

Giờ các đệ tử Phi Linh Môn mới biết tiểu chưởng môn có thực lực kinh khủng như thế.  

Rầm!  

Lục Lâm Thiên bị đánh bay ra xa phun ngụm máu thứ ba, Thanh Linh Khải Giáp đã lu mờ không ánh sáng.  

Thấy Lục Lâm Thiên bị đánh bay, các đệ tử Phi Linh Môn lao tới.  

– Chưởng môn!  

Trương Minh Đào, Phương Tân Kỳ, Hoàng Bác Nhiên chạy nhanh nhất, nhưng Trịnh Anh là người đầu tiên đến bên Lục Lâm Thiên.  

Trịnh Anh dìu Lục Lâm Thiên đứng dậy, hắn nói:  

– Ta không sao, nhìn xem tên kia chết chưa.  

Trịnh Anh giao Lục Lâm Thiên cho Phương Tân Kỳ, Trương Minh Đào, nàng đến gần Từ Phục Quan. Lúc này Từ Phục Quan đã tắt thở, chết thẳng cẳng, máu trào ra từ khóe miệng dính nội tạng.  

Trịnh Anh trở về bên cạnh Lục Lâm Thiên:  

– Chưởng môn, Từ Phục Quan đã chết rồi.  

Trịnh Anh đưa túi không gian cho Lục Lâm Thiên, là vật trên người Từ Phục Quan.  

Vù vù vù!  

Chợt bốn bóng người nhảy vọt tới gần, đáp xuống trước mặt Lục Lâm Thiên. Bọn họ nhìn xung quanh đầy vẻ hỗn độn, xác chết Từ Phục Quan nằm dưới đất, lại nhìn mặt Lục Lâm Thiên trắng bệch, giật nảy mình.  

– Là Từ Phục Quan của La Sát Môn, chưởng môn, có chuyện gì?  

Bốn người là Chu Ngọc Hậu, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, bốn vị trưởng lão đang bế quan bị tiếng nổ kinh thiên động địa đánh thức nên vôị vàng xuất quan.  

Vù vù vù!  

Lại một bóng áo đen lao nhanh tới, khí âm hàn làm nhiều người thấy khó chịu. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng xuất quan.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh quan sát bốn phía, nhíu mày hỏi Lục Lâm Thiên:  

– Chưởng môn có sao không?  

Lục Lâm Thiên cười khổ nói:  

– Không sao, nhưng phải điều dưỡng mấy tháng.  

Lục Lâm Thiên nuốt một viên đan dược, nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:  

– Nếu người sớm xuất quan thì ta đã không cần liều mạng.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn xác chết dưới đất, mắt quét qua Từ Phục Quan, hỏi:  

– Những người này là ai?  

Trịnh Anh trả lời thay:  

– Đại trưởng lão, đó là trưởng lão của La Sát Môn, đến Phi Linh Môn ta gây sự, vừa mới bị chưởng môn đánh chết.  

Chu Ngọc Hậu, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh kinh hoàng nhìn Lục Lâm Thiên:  

– Cái gì? Chưởng môn gϊếŧ Từ Phục Quan?  

Bốn trưởng lão hút ngụm khí lạnh. Bọn họ biết thực lực của Từ Phục Quan, cũng đã thấy Trịnh Anh bị thương. Chu Ngọc Hậu, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh cứ tưởng là Trịnh Anh gϊếŧ Từ Phục Quan, còn đang rất ngạc nhiên, nghe nói chưởng môn gϊếŧ Từ Phục Quan thì không dám tin.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên, lão không tin nổi. Tuy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết Lục Lâm Thiên không phải người bình thường, hắn che giấu nhiều bí mật, nhưng lão không ngờ hắn mạnh đến mứ gϊếŧ Vũ Phách nhị trọng.  

Lục Lâm Thiên cười khổ nói:  

– Các vị trưởng lão đến vừa lúc, nơi này xin giao cho các người, ta phải bế quan một đoạn thời gian.  

Lục Lâm Thiên chạy đi sau núi, hắn cần điều dưỡng ngay.  

Vù vù vù!  

Tiểu Long rút nhỏ còn hai mươi thước nhảy lên vai Lục Lâm Thiên. Các đệ tử Phi Linh Môn lần nữa thấy thân hình nhỏ xinh của Tiểu Long nhưng không dám coi thường, con rắn nhỏ này đối kháng lại cường giả Vũ Phách.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh khí lạnh lan tràn lạnh nhạt nói:  

– Đi đi, giao chỗ này cho ta, chờ khi nào ngươi phục hồi ta sẽ đi tiêu diệt La Sát Môn.  

Dám chọc vào Phi Linh Môn tức là đυ.ng vào Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, tính tình như lão sao có thể để người đạp trên đầu mình?  

Lục Lâm Thiên vội ngăn cản:  

– Đông lão khoan ra tay, vết thương của người còn chưa lành, lỡ bị ai chú ý thì không hay.  

Cá tính của lão độc vật không chừng sẽ đi gϊếŧ người thật. Hiện tại lão độc vật thật lòng tham gia Phi Linh Môn, chọc vào Phi Linh Môn tức là đυ.ng vào lão, tất nhiên Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sẽ không ngần ngại tiêu diệt La Sát Môn.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng:  

– Hừ!  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết điều Lục Lâm Thiên nói, kẻ thù Thiên Tinh tông Thiên Tinh tông của lão hiện ở Cổ vực, nếu lộ chuyện lão ở trong Phi Linh Môn thì Thiên Tinh tông sẽ chạy đến xử đẹp lão ngay.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngần ngừ nói:  

– Ta ký sổ món nợ này, chắc chắn sẽ tiêu diệt La Sát Môn.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Hết thảy chờ ta xuất quan rồi tính, Đông lão đừng xúc động. Sớm muộn gì chúng ta sẽ tiêu diệt La Sát Môn.  

Lục Lâm Thiên nhìn đám người Phi Linh Môn, cuối cùng nhìn hướng mười mấy xác đệ tử Phi Linh Môn đã chết.