Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Chương 242: Giao phong trong đại điện (2)



Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Nếu có người không mời mà xông vào Quỷ Vũ tông, nói năng bỗ bã thì Quỷ Vũ tông giải quyết thế nào?  

Đỗ Vân Sơn lạnh lùng nói:  

– Đương nhiên là gϊếŧ không tha!  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm Đặng Phong Lương, Đỗ Vân Sơn:  

– Đỗ trưởng lão vừa rồi cũng nghe thấy rõ. Người La Sát Môn bị gϊếŧ trong Phi Linh Môn, ta đã nhớ ra, mấy hôm trước có vài người không mời mà đến Phi Linh Môn, nói năng bỗ bạ nhục mạ người Phi Linh Môn. Ta cứ tưởng là dong binh đoàn nào không biết lễ phép nên mới gϊếŧ chết, không ngờ là người La Sát Môn. Quỷ Vũ tông uy danh lừng lẫy, La Sát Môn làm như vậy là bôi đen Quỷ Vũ tông đúng không?  

Đám người Quỷ Vũ tông sửng sốt, không ngờ thiếu niên giỏi ăn nói như thế. Trong Cổ vực vốn nói chuyện bằng thực lực, La Sát Môn có thực lực nên xâm nhập Phi Linh Môn không tính là gì, vấn đề là Lục Lâm Thiên kéo danh nghĩa Quỷ Vũ tông vào.  

Quỷ Vũ tông là môn phái nổi tiếng trong Cổ vực, có thể đứng vững trong Cổ vực thì phong cách càng bá đạo hơn La Sát Môn. Nhưng có một số việc những đại môn phái có thể âm thầm làm nhưng không được lôi ra ngoài nói. Ví dụ La Sát Môn xâm nhập Phi Linh Môn, nếu là Quỷ Vũ tông thì đã trực tiếp tiêu diệt Phi Linh Môn. Nhưng trong tình huống không có cái cớ nào, Quỷ Vũ tông muốn tiêu diệt Phi Linh Môn thì chỉ có thể làm trong âm thầm.  

Đại môn phái luô luôn có điều kiêng dè, Quỷ Vũ tông có thế lực và danh tiếng nhất định thì phải giữ danh tiếng cho mình, điều này rất quan trọng. Danh tiếng tệ thì thế lực khác sẽ cảnh giác, bị bài xích. Dù đại môn đại phái trong bóng tối ai cũng như ai nhưng mặt ngoài phải nói chữ lý.  

Đỗ Vân Sơn quay đầu nhìn Đặng Phong Lương, hỏi:  

– Đặng chưởng môn, có chuyện này không?  

Cơ mặt Đỗ Vân Sơn co giật, lòng chìm xuống. Đỗ Vân Sơn không ngờ bị kéo vào vòng xoáy, giờ nếu lão che chở La Sát Môn ra mặt tức là làm Quỷ Vũ tông mất mặt. Mặt mũi của Quỷ Vũ tông quan trọng hơn La Sát Môn nhiều.  

Đặng Phong Lương cứng họng:  

– Cái này…  

Đặng Phong Lương trừng Lục Lâm Thiên, tức giận nói:  

– Không có chuyện đó. Từ trưởng lão trong La Sát Môn vì biểu huynh Hoàng Hải Ba bị Phi Linh Môn gϊếŧ nên mới đi tìm hiểu, không ngờ bị Phi Linh Môn đánh chết. Cho nên La Sát Môn mới đến hỏi tại sao Phi Linh Môn gϊếŧ Từ trưởng lão, kết quả trăm đệ tử đều bị gϊếŧ.  

Lục Lâm Thiên lạnh lùng quát:  

– Hoàng Hải Ba là trưởng lão của Phi Linh Môn ta lại hợp tác với người gϊếŧ chưởng môn đời trước của Phi Linh Môn. Hoàng Hải Ba bị Phi Linh Môn ta gϊếŧ liên quan gì La Sát Môn ngươi? La Sát Môn đến hạch hỏi, chẳng lẽ người hợp tác với Hoàng Hải Ba gϊếŧ chưởng môn đời trước của Phi Linh Môn là La Sát Môn ngươi sao?  

Đôi mắt lạnh băng nhìn Đặng Phong Lương chằm chằm.  

Mắt Đặng Phong Lương lóe sát khí, hừ lạnh một tiếng:  

– Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta sẽ tiêu diệt Phi Linh Môn của ngươi!  

Đặng Phong Lương nhảy vọt lên, tay phải tung quyền, chân khí nóng cháy mãnh liệt lao thẳng tới hướng Lục Lâm Thiên. Quyền ấn chấn không gian sóng gợn, quyền khí cuồng bạo đè ép không khí kêu đì đùng, hơi nóng lan tràn trong đại điện.  

Đặng Phong Lương hành động, Đỗ Vân Sơn nhướng mày nhưng không ngăn cản.  

Mắt thấy cú đấm mạnh mẽ đánh tới, phản ứng đầu tiên của Lục Lâm Thiên là né tránh. Đặng Phong Lương là Vũ Phách bát trọng hỏa hệ, Lục Lâm Thiên không đánh lại.  

Một thanh âm lạnh băng truyền ra từ bên trong đại điện:  

– Vũ Phách nho nhỏ, cút về cho ta!  

Nghe thanh âm này Lục Lâm Thiên định chạy ra đại điện bỗng chốc ngừng lại, hắn lại ngồi yên tại chỗ.  

Mấy chục luồng sáng đen bắn hướng cú đấm công kích Lục Lâm Thiên, ánh sáng đen bao chặt quyền ấn. Chớp mắt trên không trung liên tục vang tiếng nổ.  

Bùm bùm bùm!  

Mỗi khi ánh sáng đen nổ một tiếng là Đặng Phong Lương sẽ bị đẩy lùi một bước, đến tiếng nổ thứ mười thì một luồng sáng đen phá hủy ánh sáng quyền ấn, chui vào trong nắm tay của Đặng Phong Lương.  

Bùm bùm bùm!  

Đặng Phong Lương bị đánh bay đi đập mạnh vào vách tường sau đại điện, miệng phun vòi máu.  

Biến cố đột nhiên làm mọi người giật mình, cảnh giá đứng dậy.  

Đỗ Vân Sơn không để ý Đặng Phong Lương, hỏi:  

– Xin hỏi các hạ là vị cao nhân nào? Có thể gặp mặt được không?  

Hai cường giả Vũ Tướng bên cạnh Đỗ Vân Sơn cùng nhìn chằm chằm đằng sau đại điện, biểu tình kinh hoàng.  

Thanh âm lạnh lùng phát ra từ trong đại điện:  

– Đỗ Vân Sơn, ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chưa đủ tư cách. Trở về nói cho Đới lão quỷ, Quỷ Vũ tông không cần xen vào chuyện của Phi Linh Môn ta, nếu không ta sẽ đi Quỷ Vũ tông một chuyến. La Sát Môn về sau sẽ do Phi Linh Môn thay thế, mỗi năm La Sát Môn cống hiến bao nhiêu cho Quỷ Vũ tông thì Phi Linh Môn ta sẽ tiến cống y như vậy.  

Thanh âm rơi vào tai mỗi người như tiếng sấm, làm bọn họ váng đầu hoa mắt.  

Đỗ Vân Sơn biến sắc mặt nói nhanh:  

– Ta nhất định sẽ chuyển lời của tiền bối, vậy chúng ta xin đi trước.  

Đỗ Vân Sơn đổi xưng hô từ các hạ thành tiền bối.  

Thanh âm lạnh lùng nói tiếp:  

– Đi đi, nói với Đới lão quỷ rằng Quỷ Vũ tông của hắn đi đến bây giờ không dễ dàng, tuyệt đối đừng chọc vào ta, nếu không ta sẽ không khách sáo!  

Đỗ Vân Sơn hoảng loạn đáp:  

– Vâng, chắc chắn ta sẽ chuyển lời lại!  

Đỗ Vân Sơn gần như chạy trốn ra khỏi đại điện, lúc này hắn cũng không hơi đâu quan tâm tới người La Sát Môn nữa.  

Thấy đám người Quỷ Vũ tông bỏ đi, ba trưởng lão La Sát Môn nâng Đặng Phong Lương dậy định đi.  

– Chưởng môn!  

Một thanh âm vang lên:  

– Còn định đi? Hôm nay giải quyết xong trong một lần đi!  

Mùi hôi nồng nặc khó ngửi từ bóng đen tràn ngập đại điện.  

Ba trưởng lão La Sát Môn sợ hãi mặt xanh mét:  

– Tiền bối tha mạng!  

Xem khí thế này thì bọn họ không có sức đối kháng lại.  

Thoáng chốc bóng áo đen đáp xuống đại điện.  

– Chết đi!  

Khí thế khủng khϊếp bộc phát, ánh sáng đen tràn ngập đại điện như không gian đen tối bao la. Ánh sáng đen cuồn cuộn cuốn ba trưởng lão chưởng môn ấn phù, Đặng Phong Lương nằm dưới đất vào.  

Ánh sáng đen xoay tròn như gió lốc, trong khoảnh khắc khí tức kỳ dị làm mọi người nghẹt thở, khó chịu như bị bóp cổ.  

Bùm bùm bùm!  

Mấy tiếng nổ vang vọng trong đại điện, chấn động đại điện run rẩy. Ánh sáng đen bay tứ tán, năng lượng cuồng bạo khuếch tán. Thoáng chốc như trời sụp đất nứt, đại điện vừa được xây xong suýt lại sụp đổ.  

Vù vù vù!  

Ánh sáng đen rụt về hết, trong ánh sáng đen lộ ra thân hình Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh. Ánh sáng đen dậm đặc thấm vào lỗ chân lông trên người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.  

Lúc này trong đại điện có bốn xác chết, Đặng Phong Lương, ba trưởng lão La Sát Môn người đen thui, không còn sự sống.  

Lục Lâm Thiên cười khổ, hắn vốn định giữ lại một người sống để hỏi thăm tình hình, ai ngờ lão độc vật không chút nương tay.  

Phương Tân Kỳ lo người Quỷ Vũ tông sẽ không bỏ qua:  

– Đông lão thấy Quỷ Vũ tông…