Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Chương 256: Có rắc rối



Phi Linh Môn nhận hai trấn từ tay La Sát Môn xảy ra chuyện vấn đề. Hai thị trấn nằm trong địa bàn La Sát Môn một tên trấn Hoa Môn, một tên trấn Đoàn Sơn. Diện tích hai trấn không lớn nhưng đều có mỡ màng để vớt vát. Hai trấn rất gần sơn mạch Vụ Đô, nổi tiếng là chợ giao dịch các dược liệu lẻ tẻ quanh khu vực này. Các dong binh đoàn lớn, tiểu đội nhỏ xung quanh nếu chọn mua dược liệu gì sẽ đến hai thị trấn này. Từ đó hấp dẫn nhiều Vũ Giả, Linh Sư đến trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn mua đồ.  

Nhiều người thì náo nhiệt, trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn phồn hoa lên, có nhiều cửa hàng. Hơn phân nửa La Sát Môn tiến cống Quỷ Vũ tông đến từ nguồn thu nhập hai thị trấn này.  

Tình hình bây giờ là trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn có rắc rối, phiền phức lớn. Thứ nhất là trấn Đoàn Sơn, không biết xảy ra chuyện gì mà tất cả cửa hàng dược liệu, vũ khí gồm ba mươi mấy tiệm lớn nhỏ bắt tay nhau phàn nàn là mùa đông buôn bán không tốt, muốn giảm một nửa tiến cống.  

Cả trấn Hoa Môn có ba mươi mấy tiệm dược liệu, vũ khí là tiến cống nhiều nhất. Một tháng một tiệm tiến cống vạn kim tệ, nhỏ thì một tháng một ngàn kim tệ. Hai mùa thu đông giảm phân nửa là thành nửa năm, một số lượng tiền rất lớn.  

Nếu đồng ý đề nghị, nửa năm Phi Linh Môn thu ít đi trăm vạn kim tệ tiến cống. Nhưng nếu không đồng ý thì các cửa hàng cùng đóng cửa, dẫn đến trấn Hoa Môn phong kín. Trấn Hoa Môn phồn hoa, các ngành nghề, tửu quán, khách điếm đều nhờ có các tài liệu, dược liệu, vũ khí kéo lên.  

Hiện giờ năm vị trưởng lão phân vân không biết làm sao. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng nhức đầu nhíu mày, kêu lão đánh gϊếŧ ai thì dễ, bảo lão quản lý mấy chuyện này thì thua.  

Không khó gϊếŧ hết bọn họ, nhưng trấn Hoa Môn cũng bị hủy. Trấn Hoa Môn sẽ là cục nợ của Phi Linh Môn.  

Trấn Đoàn Sơn tuy không rắc rối như trấn Hoa Môn nhưng nghiêm trọng hơn chút. Bên ngoài trấn Đoàn Sơn có một sơn môn tên là Cửu Hoa Môn. Cửu Hoa Môn cũng thuộc thế lực vòng ngoài của Quỷ Vũ tông, có vẻ vì biết trấn Hoa Môn nội loạn nên Cửu Hoa Môn thừa dịp thâu tóm trấn Đoàn Sơn.  

Trong trấn Đoàn Sơn hiện có nhiều đệ tử Cửu Hoa Môn quấy rầy các cửa tiệm, thu tiền bảo kê vô tội vạ, nếu không cho sẽ đập phá tiệm. Các chủ tiệm trấn Đoàn Sơn chỉ có thể tìm đến Phi Linh Môn. Nhưng khi trưởng lão Phi Linh Môn tới nơi thì các đệ tử Cửu Hoa Môn đã chạy mất dép, nếu để đệ tử bình thường Phi Linh Môn đi trấn Đoàn Sơn canh chừng sẽ bị đệ tử Cửu Hoa Môn vây công.  

Lục Lâm Thiên nghe xong sắc mặt âm trầm, hai sự kiện này đúng là rắc rối.  

Lục Lâm Thiên trầm ngâm giây lát nói:  

– Hồ trưởng lão, địa bàn trấn Đoàn Sơn là của chúng ta, Cửu Hoa Môn dám công khai phá rối, trưởng lão đã đi tìm Quỷ Vũ tông nói chuyện chưa?  

Hồ Nam Sinh trả lời:  

– Bẩm chưởng môn, ta đã tìm Quỷ Vũ tông ba lần. Hai lần trước Quỷ Vũ tông nghe nói ta đến chỉ phái mấy đệ tử qua loa vài câu rồi đuổi ta đi. Lần thứ ba có một trưởng lão ngoại môn đến gặp ta, bảo là bọn họ sẽ hỏi chuyện Cửu Hoa Môn. Nhưng mười ngày đã qua mà Cửu Hoa Môn vẫn gây rối trấn Đoàn Sơn, chúng ta không có cách nào ngăn cản nên mới mời đại trưởng lão đến bàn bạc tìm cách.  

Nét mặt Lục Lâm Thiên sa sầm, hắn đăm chiêu. Năm trưởng lão thấy Lục Lâm Thiên sắc mặt âm trầm, há mồm định nói gì rồi lại không thốt nên lời, cùng nhìn hướng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi Lục Lâm Thiên:  

– Chưởng môn có ý định gì không?  

Một lát sau, Lục Lâm Thiên thở dài một hơi, hắn hỏi ngược lại:  

– Đông lão có cảm giác được gì không?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngần ngừ nói:  

– Sợ là chuyện này không đơn giản, có người cố ý nhằm vào Phi Linh Môn.  

Lục Lâm Thiên nhẹ hẫng nói:  

– Đúng rồi, chuyện xảy ra trong trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn nếu ta không đoán lầm thì trong trấn Hoa Môn cũng có bóng dáng người Cửu Hoa Môn. Hai trấn cùng náo động, Phi Linh Môn sứt đầu mẻ trán là Cửu Hoa Môn có thể thu lợi. Sau lưng Cửu Hoa Môn còn có bàn tay thúc đẩy.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sắc mặt âm trầm hỏi Lục Lâm Thiên:  

– Ý chưởng môn nói là Quỷ Vũ tông?  

Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:  

– Phi Linh Môn vừa tiêu diệt La Sát Môn, gần đây có người đồn Phi Linh Môn ta có cường giả tọa trấn. Đông lão nghĩ nếu không ai sai khiến thì Cửu Hoa Môn tuy mạnh hơn La Sát Môn nhiều nhưng dám chọc vào Phi Linh Môn sao?  

– Huống chi Quỷ Vũ tông đã quy hoạch địa bàn rõ ràng, sẽ không để thế lực vòng ngoài một mình thâu tóm hết, khi đó Quỷ Vũ tông rất khó khống chế cục diện.  

– Nếu trong tình huống bình thường, Cửu Hoa Môn đυ.ng vào địa bàn Phi Linh Môn e rằng Quỷ Vũ tông đã ra mặt ngay, sao có thể phủi tay mặc kệ?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh khó hiểu hỏi:  

– Nói vậy cũng đúng, nhưng tại sao Quỷ Vũ tông làm như vậy?  

– Ha ha ha!  

Lục Lâm Thiên cười phá lên:  

– Là vì Đông lão. Ngày nào Quỷ Vũ tông chưa biết thân phận của Đông lão, tại sao Phi Linh Môn có cường giả tham gia thì Quỷ Vũ tông sẽ luôn tìm mọi cách hiểu biết thân phận của Đông lão. Quỷ Vũ tông sẽ không tự mình ra mặt, tránh cho đắc tội Đông lão. Cửu Hoa Môn là một con cờ của Quỷ Vũ tông.  

– Quỷ Vũ tông sẽ không nói cho Cửu Hoa Môn biết trong Phi Linh Môn có cường giả Linh Suất. Nếu Cửu Hoa Môn biết điều đó mọi người cảm thấy Cửu Hoa Môn dám đυ.ng vào Phi Linh Môn ta sao?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi:  

– Hiện tại ngươi định làm sao?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không hỏi nhiều đến việc khác, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên về Lục Lâm Thiên. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không dám tưởng tượng tâm trí như vậy thuộc về một thiếu niên mười bảy, tám tuổi.  

Dù là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng không thể phân tích rõ mọi thứ trong phút chốc.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Hồ trưởng lão lập tức đi trấn Đoàn Sơn, âm thầm nói cho các cửa tiệm trong thời gian Phi Linh Môn giải quyết xong chuyện này không cần tiến cống gì.  

Hồ Nam Sinh lên tiếng:  

– Nhưng thưa chưởng môn, điều này ảnh hưởng chúng ta rất lớn, vậy là Cửu Hoa Môn được lợi rồi.  

Hồ Nam Sinh không phục chút nào.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:  

– Hồ trưởng lão, lùi một bước trời cao biển rộng, quân tử báo thù mười năm hơi muộn, chờ mấy tháng thì được. Chúng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.  

Lục Lâm Thiên không phải loại người ngậm bồ hòn, thù này không trả hắn thấy có lỗi với bản thân.  

Hồ Nam Sinh đáp:  

– Tuân lệnh chưởng môn, ta đi làm ngay!  

Chu Ngọc Hậu hỏi:  

– Chưởng môn, vậy trấn Hoa Môn thì tính sao?  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Những cửa hàng dược liệu trên trấn Hoa Môn có một tiệm dẫn đầu, thế lực ra sao?  

Chu Ngọc Hậu trả lời:  

– Cửa hàng trong trấn Hoa Môn dường như lấy Tụ Bảo Môn dẫn đầu. Tụ Bảo Môn buôn bán lâu năm, thực lực chủ tiệm không tệ, cỡ Vũ Phách nhị trọng. Trong môn có một Linh Sư tứ trọng, có nhiều tu vi Vũ Sư, tổng thể thế lực của Tụ Bảo Môn không yếu.