Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Chương 2932: Bí mật kinh người 2



Lục Lâm Thiên nghĩ tới trốn vào Thiên Trụ đỉnh và Tử Lôi Huyền Đỉnh, thế nhưng Thái Cổ U Minh Viêm này thực sự quá khủng bố. Lục Lâm Thiên sợ rằng sau khi mình trốn vào cũng triệt để mất đi sức phản kháng. Đến lúc đó Thiên Trụ giới và Tử Lôi Huyền Đỉnh này bị Thái Cổ U Minh Viêm luyện hóa thì thảm. Sợ rằng hắn và hai người Nam thúc cũng chỉ có thể bị chôn sống ở bên trong.  

Cho nên Lục Lâm Thiên nghĩ tới rất nhiều biện pháp, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy không được, không có cách nào nghĩ thông.  

- Người kinh khủng kia quá vô sỉ, sợ rằng bố trí không gian này khiến cho ta căn bản không có cách nào đi ra ngoài. Huyết Linh Mẫu Đơn cũng không có cách nào đi ra ngoài, dường như tu vi tới Đế giả không thể đi ra ngoài.  

Nam tử áo lam bắt đầu có chút giận dữ.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, trong lòng thầm nghĩ, Hư Không Bí Cảnh này dường như là cường giả các tộc trên đại lục liên thủ đối phó với cường địch cho nên mới liên thủ một lần. Bởi vậy cũng chết vô số cường giả. Nghe nói cường giả ở thời Thượng cổ hầu như đều vẫn lạc không còn ở bên trong này. Chẳng lẽ thứ mà tất cả các cường giả liên thủ đối phó và phong ấn chính là Thái Cổ U Minh Viêm này hay sao?  

Lục Lâm Thiên suy nghĩ, quả thực cũng có loại khả năng này, sợ rằng cường giả toàn bộ đại lục liên thủ đối phó thì mới có thực lực phong ấn Thái Cổ U Minh Viêm kinh khủng này.  

- Ha ha.  

Ánh mắt nam tử áo lam âm trầm một hồi, lập tức cười ha hả nói:  

- Bất quá ta cũng đã có sự chuẩn bị. Huyết Linh Mẫu Đơn không ra được, ta biết ngay sẽ có một ngày như vậy cho nên ta mới làm một kiện bảo đồ, phân thành mười ba phần là muốn hấp dẫn người khác tới đây. Một mặt là hy vọng người tới nhiều một chút, để cho ta mau chóng hấp thu và khôi phục, mà đổi lại cũng hy vọng ta và Huyết Linh Mẫu Đơn có thể tìm thấy thân thể có thể chịu tải, sau khi tìm được chúng ta có thể đi ra khỏi địa phương quỷ quái này.  

- Cái gì? Mười ba tấm địa đồ là do ngươi làm ra sao?  

Lục Lâm Thiên lập tức biến sắc, trong lòng đột nhiên run lên. Hóa ra địa đồ trong tay hắn và Thiên Địa các, Linh Vũ giới và các đại Hoàng Tộc lại do Thái Cổ U Minh Viêm làm ra, nói như vậy tất cả chỉ là một cái bẫy cực lớn mà thôi.  

- Đương nhiên thật lâu trước đó Huyết Linh Mẫu Đơn không có cách nào đi ra ngoài, cho nên ta mới suy nghĩ rồi làm một tấm bản đồ, tách ra thành mười ba phần, sau đó để cho Huyết Linh Mẫu Đơn khống chế hoa nô đem địa đồ mang ra ngoài, đem lời đồn mười ba tấm địa đồ liên quan tới bí mật phá toái hư không truyền đi.  

Nam tử áo lam lạnh nhạt cười:  

- Ta biết rõ nhân loại các ngươi vẫn muốn biết rõ cái gì gọi là bí mật phá toái hư không. Một khi tin tức này truyền ra nhất định sẽ có người liều mạng đi tìm kiếm. Người có được địa đồ đều là người có thực lực mạnh, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể chịu tải được ta.  

- Hóa ra tất cả là do ngươi thao túng phía sau, căn bản không có bí mật phá toái hư không gì.  

Lục Lâm Thiên thở dài một hơi, tất cả mọi người trên đại lục đều bị Thái Cổ U Minh Viêm một mực bị phong ấn trong Hư Không Bí Cảnh lừa gạt. Đây là một cái bẫy cực lớn, tất cả chỉ là phân bón cùng với thân thể chịu tải cho Thái Cổ U Minh mà thôi.  

Cường giả toàn bộ đại lục cùng tất cả các đại Hoàng tộc không ngờ lại cho rằng sau lưng địa đồ chính là bí mật phá toái hư không. Đây chính là một cái bẫy lớn mới là chính xác.  

- Ngươi nói đúng, tất cả đều là do ta thao túng. Tất cả đều bởi vì nhân loại các ngươi tham lam và ngu xuẩn.  

Nam tử áo lam nhìn Lục Lâm Thiên, nụ cười có chút châm chọc ní:  

- Vài ngày trước ta phóng ra khí tức cũng là cố ý dẫn các ngươi tới, là vì nhìn xem trong đám người các ngươi có ai thích hợp chịu tải ta hay không mà thôi.  

- Vấn đề là hiện tại ngươi dường như cũng chưa tìm được thân thể chịu tải thích hợp a. Ngươi gϊếŧ chúng ta, vẫn không có cách nào đi ra ngoài.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lóe lên, nhìn nam tử áo lam nói:  

- Bằng không chúng ta thương nghị một chút, ngươi thả chúng ta, chúng ta tìm kiếm thân thể thích hợp chịu tải cho ngươi. Người ngươi đưa tới dù sao cũng có hạn, chúng ta có thể tìm cho ngươi, vừa nhanh vừa nhiều, ngươi thấy thế nào?  

- Ha ha, nhân loại giảo hoạt.  

Nam tử áo lam mỉm cười, chế giễu Lục Lâm Thiên:  

- Ngươi cho rằng ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì sao? Ngươi chỉ muốn đi ra ngoài mà thôi, các ngươi vừa mới dùng linh hồn truyền âm, các ngươi cho rằng ta không nghe thấy sao? Nhân loại nhỏ bé, thực lực của các ngươi quá yếu.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên cả kinh, hắn không ngờ mình và Nam thúc truyền âm lại bị Thái Cổ U Minh Viêm nghe thấy. Thực lực như vậy rốt cuộc là cường hãn tới mức nào, đây cũng không phải là Đế giả bình thường có thể so sánh.  

- Ngươi có thể nghe thấy chúng ta truyền âm?  

Lục Lâm Thiên nói nhảm một câu, tiếp tục trì hoãn thời gian, trong đầu thì đồng thời hỏi Tiểu Long:  

- Tiểu Long, Huyền Vũ thần xác của đệ có thể chống lại Thái Cổ U Minh Viêm này hay không?  

Lục Lâm Thiên truyền âm với Tiểu Long là truyền âm thông qua huyết khế trong đầu, loại truyền âm này Lục Lâm Thiên cũng không lo lắng Thái Cổ U Minh Viêm kia sẽ nghe trộm được, huống chi cho dù nghe được cũng không có vấn đề quá lớn.  

- Lão đại, Huyền Vũ thần xác không sợ bất luận công kích vật chất gì, thế nhưng Thái Cổ U Minh Viêm này thật sự đáng sợ, sợ rằng khó có thể ngăn cản đồ vật này thiêu đốt.  

Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Lâm Thiên.  

Nam tử áo lam nhìn qua Lục Lâm Thiên nói:  

- Đương nhiên, thực lực các ngươi quá thấp, truyền âm làm sao có thể tránh được ta nghe lén. Hiện tại các ngươi đừng nghĩ tới việc trốn, căn bản không có khả năng. Phạm vi này đều là địa bàn của ta. Trừ phi là các ngươi chạy ra khỏi không gian quỷ dị này, bằng không tất cả đều không có tác dụng. Mặt khác cũng đừng mong thu phục ta. Đế giả khi trước vọng tưởng thu phục ta có quá nhiều, kết quả đều thành thuốc bổ của ta. Ngay cả lão gia hỏa Công Tôn lão tổ kia thân là chưởng khống giả thuộc tính hỏa cũng không có cách nào thu phục được ta, các ngươi cảm thấy bọn ngươi có thực lực đó hay sao?  

Nam tử áo lam nói xong, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc. Chỉ bằng một chút thực lực đó cũng muốn thu phục được hắn, quả thực nực cười. Hắn thậm chí nghĩ còn buồn cười, đây là chuyện không có khả năng.  

- Thế nhưng ngươi không có thân thể chịu tải, ngươi gϊếŧ chúng ta, chính ngươi cũng không ra được.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên biến đổi, nhìn Nam thúc nói. Lúc này Nam thúc không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đoán chừng đang liều mạng chèo chống.  

Ở trong hỏa diễm ngập trời này cho dù là không động đậy thì cũng phải toàn lực ứng phó, tiêu hao vô cùng lớn, loại tiêu hao này người bình thường căn bản khó có thể chống lại.