Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Chương 4357: Ngươi còn chưa đủ tư cách



- Ta cũng thấy không thoải mái!

Ánh mắt Lục Linh khẽ giật, tu vi nhất nguyên Hóa Hồng cảnh đỉnh phong hơn nữa ưu đãi biến hóa trong Thiên Trụ giới khiến cho Lục Linh gặp mặt nhị nguyên Hóa Hồng cảnh cũng không để trong lòng.

- Các ngươi nói cái gì, có bản lĩnh lặp lại lần nữa?

Nghe vậy, một thanh niên đứng bên người Ma Tước liền nhìn qua Lôi Tiểu Thiên cùng Lục Linh, thần sắc âm trầm đầy vẻ cảnh cáo.

- Ui, còn nuôi chó cắn người, ha ha!

Lôi Tiểu Thiên cùng Lục Linh nhìn nhau, lập tức cười to.

- Ha ha ha ha…

Nhóm người Mạc Kình Thiên đứng phía sau cũng cười vang, không hề đem người Ma gia đặt vào trong mắt.

- Các ngươi nói ai là chó?

Thanh niên chưa từng gặp được khinh miệt cùng cười nhạo như vậy, ánh mắt tức giận rơi lên người Lôi Tiểu Thiên cùng Lục Linh.

Mạc Kình Thiên nhếch môi, nói:

- Nói ai là chó thì chó tự nhiên nhảy ra, cho nên nhảy ra đương nhiên là chó, hiện tại ngươi nhảy ra, còn muốn hỏi là ai sao?

- Ha ha…

Mọi người không khỏi cười vang, kể cả người của Mộc gia cũng bật cười.

- Đồ khốn, dám chêu chọc đại gia ngươi!

Thanh niên hét lớn một tiếng, khí tức Tuyên Cổ cảnh cao giai bộc phát muốn lao tới.

- Cần gì cùng một đám tôm tép nhãi nhép đấu mồm mép!

Ma Tước phất tay áo, ngăn cản thanh niên, khoanh tay đứng thẳng nhìn Lục Lâm Thiên, nói:

- Ngươi chính là Chân Lý Niết Bàn, lĩnh ngộ áo nghĩa kỳ lạ thứ năm, Lục Lâm Thiên?

Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:

- Tới địa bàn của ta, gây tổn thương người của ta, còn có gì để nói hay không?

Âm thanh rơi xuống, toàn trường đọng lại.

Sắc mặt Ma Tước cũng đọng lại, ánh mắt thẳng tắp âm trầm, tựa hồ thái độ của Lục Lâm Thiên vượt ngoài suy đoán của hắn, thậm chí hắn cũng không nhìn thấu khí tức của Lục Lâm Thiên.

Khóe môi Ma Tước hiện lên vẻ khinh miệt, mang theo dáng vẻ làm người khó chịu, nói:

- Chỉ là luận bàn mà thôi, không nghĩ tới đánh giá cao thực lực của bọn họ, làm họ bị thương, chỉ trách thực lực chính mình không cao minh, lại oán được ai!

- Nhị nguyên Hóa Hồng cảnh luận bàn cùng Tuyên Cổ cảnh, thực lực bọn họ đương nhiên không được, vậy tiếp tục luận bàn một hồi thế nào?

Lục Lâm Thiên cười nhạt nói.

Nghe vậy Ma Tước cười lạnh, nói:

- Thật sảng khoái, đang có ý đó!

Nói tới đây, Ma Tước nhìn qua Mộc Tử Kỳ, cười ngạo nghễ lạnh lùng nói:

- Tử Kỳ, ta sẽ cho nàng tận mắt nhìn thấy người mà nàng nhìn trúng ngã dưới chân của ta, Thượng Thanh thế giới quá nhỏ, nàng hẳn nên ra ngoài nhiều một chút, tới lúc đó ánh mắt sẽ khác hẳn.

Nghe hắn nói nhóm người Lôi Tiểu Thiên đưa mắt nhìn nhau, Lôi Tiểu Thiên cảm thán:

- Khẩu khí này ta nghe thật mệt hoảng, lòng tự tin không biết xấu hổ kia từ đâu mà có a!

Đường Dần nói:

- Có lẽ Thái Minh thế giới là một thế giới thần kỳ, cho nên có được lòng tự tin không biết xấu hổ như vậy đi.

- Bại tướng dưới tay cũng dám mở miệng, buồn cười!

Lời nói của nhóm người Lôi Tiểu Thiên không tránh khỏi lỗ tai Ma Tước, hắn quay đầu khinh thường nói, nhìn lại Lục Lâm Thiên, ánh mắt âm trầm:

- Lục Lâm Thiên, nghe nói trước kia ngươi ở trước mặt Ma gia thật cuồng vọng, vậy cùng nhau giải quyết đi, cho ta xem thử ngươi rốt cục có tiền vốn cuồng vọng trước mặt Ma gia chúng ta hay không, ngươi cũng không tư cách nhúng chàm Tử Kỳ!

Lục Lâm Thiên lãnh đạm nói:

- Chuyện Trung Minh thế giới ta vốn đã không có ý định truy cứu, nếu ngươi còn muốn nhắc tới, nhìn dáng vẻ Ma gia các ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng, lần này ngươi ở trong địa bàn của ta, động người của ta, thật sự làm cho ta không có lý do gì không truy cứu.

Tạm dừng lại, ý cười của hắn biến thành khinh thường, làm người của Mộc gia cùng Ma gia đều nhịn không được giật mình.

- Đáng tiếc ngươi còn chưa có tư cách để ta ra tay!

Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn Lục Kinh Vân, nói:

- Kinh Vân, con đi xử lý đi, chúng ta cùng Mộc gia đều là người một nhà, Mộc gia tiền bối cũng sẽ không trách con càn rỡ.

- Dạ!

Lục Kinh Vân gật đầu, bước tới trước, ý tứ của phụ thân hắn đương nhiên hiểu được, muốn hắn không cần hạ thủ lưu tình, có chuyện gì cũng sẽ có người xử lý.

Ma Tước liếc mắt nhìn Lục Kinh Vân, lại nhìn Lục Lâm Thiên nói:

- Lục Lâm Thiên, ngươi có ý tứ gì?

- Bởi vì ngươi còn chưa có tư cách để cha ta ra tay!

Thân hình Lục Kinh Vân cao ngất, vừa dứt lời trong đôi mắt thâm thúy hiện lên huyết sắc.

Ngay lập tức quanh thân Lục Kinh Vân tràn ra hàn ý, làm mọi người xung quanh đều giật mình. Mộc Nguyên ý bảo, người Mộc gia lập tức lui ra sau.

Ánh mắt Mộc Tử Kỳ cùng Băng Nhu khẽ động, lập tức thối lui. Bọn họ đều biết Lục Kinh Vân, người này giống như cha hắn, bình thường tính khí ôn hòa, khuôn mặt luôn cười, một khi biến sắc mặt thậm chí còn không cho đối thủ cơ hội dập đầu nhận sai.

Mà thực lực cùng danh khí của Lục Kinh Vân đối với mật địa mà nói, nếu không có Lục Lâm Thiên đè nặng, hắn đã trở thành nhân vật phong vân nhất.

- Nguyên lai ngươi là con của Lục Lâm Thiên!

Tựa hồ cảm nhận được Lục Kinh Vân cũng không tầm thường, Ma Tước vung tay áo, làm người Ma gia lui ra sau, ánh mắt âm trầm nhìn Lục Kinh Vân.

Trong mắt Ma Tước mang theo vẻ cười lạnh quỷ dị, nói:

- Ngươi đã muốn thay cha ngươi thụ ngược, ta cũng tốn chút lực dạy dỗ tiểu bối tốt lắm!

Lục Kinh Vân không để ý tới hắn, chỉ nói:

- Hùng thúc, là hàng này đánh bị thương ngươi sao?

- Không sai!

Lục Thiếu Hùng gật gật đầu.

- Hùng thúc, ta sẽ giúp ngươi đòi lại món nợ này!

Lục Kinh Vân nói.

- Cố làm ra vẻ, hạng người của Lục gia mỗi người càng cuồng vọng hơn người trước, vậy phải vì cuồng vọng của mình trả giá đắt!

Đột nhiên một cỗ nguyên lực mộc hệ hùng hậu dị thường lập tức thổi quét.

Lục Kinh Vân quay đầu nói:

- Nói nhiều như phụ nhân, khó trách người ta không nhìn trúng ngươi!

- Tiểu tử hung hăng càn quấy!

Lời của Lục Kinh Vân giống như xé mở miệng vết thương trên người Ma Tước, ánh mắt hắn phát lạnh, khí thế khởi động, thân ảnh lướt ra, không nghĩ tới lại ra tay trước.

Oanh!

Nháy mắt hắn đã xuất hiện trước người Lục Kinh Vân, nguyên lực bao phủ thiên không, làm sinh cơ hoàn toàn biến mất, không gian đọng lại.