Tôi uống say mèm ở quán bar, cố tình để điện thoại trên bàn, đợi nhân viên gọi điện cho Lục Yến.
Tôi nghĩ anh sẽ không đến, nhưng anh vẫn đến.
Tôi gục mặt xuống bàn, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt, giây tiếp theo đã bị bao bọc bởi hương gỗ quen thuộc.
Lục Yến cố gắng đỡ tôi dậy, tôi vùng vẫy.
"Đừng quậy."
"Vậy thì anh hôn em đi..."
Tôi nhìn người trước mặt, không phân biệt được là mơ hay thực.
Bà chủ quán bar uốn éo vòng eo đến gần Lục Yến, trêu chọc:
"Lục tổng, tối nay muốn uống gì?"
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi túm lấy cà vạt của Lục Yến nhón chân hôn anh, chạm nhẹ rồi rời đi.
Quay đầu cảnh cáo bà ta: "Anh ấy là của tôi."
Lục Yến ôm eo tôi đỡ tôi dậy, lịch sự xin lỗi người trước mặt:
"Xin lỗi, cô ấy say rồi."
"Em không đi, trừ khi anh uống cạn ly rượu này!" Tôi bám vào cổ Lục Yến làm nũng.
Anh cũng không tức giận, giống như hồi nhỏ luôn nhượng bộ tôi, uống cạn ly rượu.
Tôi vùi mặt vào lòng anh mà mỉm cười, ly rượu này tôi đã bỏ thuốc.
Về đến nhà, anh bế tôi vào phòng, trong cơn mơ màng tôi nắm lấy vạt áo anh:
"Đừng đi..."
Lục Yến thực sự dừng bước, quay đầu nhìn xuống tôi:
"Anh, giúp em... được không?"
"Em khó chịu quá..." Tôi đỏ mặt, nắm lấy khóa thắt lưng của anh.
Tôi nhìn thấy yết hầu anh chuyển động, giọng nói khàn đặc:
"Em đã làm gì anh?"
Xem ra thuốc đã phát tác rồi.
Tôi nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, dễ dàng đẩy anh ngã xuống giường.
Lấy ra chiếc cà vạt đã mua cho anh, trói hai tay anh vào đầu giường, ghé sát tai anh nói nhỏ:
"Anh, mới chỉ bắt đầu thôi."
Đầu ngón tay tôi lướt trên da anh, nghe tiếng rên rỉ của anh, trong lòng tôi càng thêm vui sướng.
"Anh, anh đã động lòng với em rồi phải không?"
"Lục Khả, em không thể làm vậy!"
"Chỗ này của anh không phải nói như thế đâu." Tôi đặt tay lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực.
"Anh, nói anh thích em đi mà."
Tôi hết lần này đến lần khác dụ dỗ, cuối cùng cũng đánh sập phòng tuyến lý trí cuối cùng của anh.
Tôi đau đớn bấu chặt vai anh, nghe anh không ngừng gọi tên tôi bên tai: "A Khả..."
...
Sáng hôm sau ở nhà, toàn thân tôi ê ẩm, Lục Yến đã không còn bên cạnh, nhớ lại chuyện tối qua, khóe miệng tôi nhếch lên.
Lục Yến, anh thích tôi phải không?
Tối qua anh rõ ràng có cả vạn cách để đẩy tôi ra, tuy vậy anh đều không dùng.
Nhưng ngay sau đó tôi đã sai.
Từ phòng khách truyền đến tiếng cười khúc khích của phụ nữ, là một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp.
Cô ta mỉm cười gắp thức ăn vào đĩa của Lục Yến, tôi nghĩ người phụ nữ này thật sự là không biết điều rồi.
Lục Yến chưa bao giờ ăn đồ người khác gắp cho, ngay cả tôi cũng không dám làm vậy.
Nhưng anh lại mỉm cười với cô ta, bỏ thức ăn trong đĩa vào miệng. Mỉm cười đáp lại đối phương.
Trong mắt là sự dịu dàng hiếm thấy.
"A Yến."
Người phụ nữ ra hiệu cho Lục Yến nhìn về phía tôi.
Thấy tôi đến, anh cũng không ngạc nhiên, đặt nĩa xuống giới thiệu tôi với cô ta:
"Lục Khả, sau này cô ấy sẽ là chị dâu của em."
"Lục Yến, anh có ý gì?"
Tôi nghiến răng, ngay cả bản thân cũng không nhận ra giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
"Giả vờ thôi phải không, sao em chưa bao giờ gặp cô ta."
Lục Yến từ tốn lau miệng: "Cô ấy là Tần Sênh, thiên kim tiểu thư Tần thị. Một thời gian nữa bọn anh sẽ đính hôn."
"Vậy giữa chúng ta là gì? Những gì anh làm với em tối qua là gì?"
"Không là gì cả."
Giọng anh bình tĩnh như nước.
Tôi đỏ hoe mắt nhìn anh lần cuối, phát hiện trong mắt anh không hề có chút cảm xúc nào.
Trái tim hoàn toàn chết lặng.
Tôi trở về "ngôi nhà thứ hai" của mình - quán bar.
Nơi Lục Yến ghét nhất là nơi tôi thích đến nhất.
"Ồ, gió nào thổi Lục đại tiểu thư đến đây vậy."
Lý Chấp mỉm cười bước đến trêu chọc, trong lòng còn ôm một mỹ nhân.
"Đừng làm phiền tôi." Tôi gạt tay anh ta đặt trên người mình xuống, nhưng lại vô tình va phải người phục vụ bên cạnh.
Người nọ loạng choạng ngã xuống đất, rượu vang đỏ đổ hết lên chiếc áo sơ mi trắng của tôi.
"Làm việc kiểu gì vậy?" Lý Chấp cau mày bênh vực tôi.
Người dưới đất ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ khuôn mặt cậu ta, tôi giật mình.
Trên đời này sao lại có người giống Lục Yến đến vậy.
Ngoại trừ việc thiếu nốt ruồi nhỏ trên yết hầu thì cậu ta hoàn toàn giống Lục Yến thời trung học.
Tôi nâng cằm cậu ta lên: "Tên gì?"
"Giang Diệp."