Độc Sủng - Bé Con, Anh Hai Thương Em

Chương 32: Người phụ nữ của tôi



Châu Thăng có muốn cũng không nỡ nhìn người mà anh thích bị nhục mạ ngay trước mặt anh như vậy, người phụ nữ mà anh chọn sao có thể để người khác tùy tiện làm tổn thương, bây giờ Hiểu Khê có cố gắng chống cự thì cũng chỉ khiến sự chiếm hữu trong anh càng lớn.

Tên quản lí nhìn anh không hiểu gì, chỉ biết rằng bản thân dường như vừa gây ra chuyện lớn rồi, Châu Thăng là bạn thân của chủ nhà hàng này lời nói của anh đối với nơi này có tầm ảnh hưởng rất lớn nếu Châu Thăng chỉ cần mở miệng thôi thì cũng khiến ông ta gặp rắc rối lớn.

Châu Thăng nuốt mạnh một ngụm nước bọt, trợn trắng mắt nhìn tên quản lí chỉ một ánh nhìn của Châu Thăng không lâu sau liền có người tìm đến, đó là chủ của nhà hàng này.

Người đàn ông nhanh bước đến chỗ Châu Thăng.

“ A Thăng, người của tôi gây chuyện với cậu sao?, ông ta hả?”

Tên quản lí hoảng hốt bước lên vài bước.

“ A, a,...không đâu ông chủ, là cô ta làm đổ rượu lên người ngài Châu đây, tôi cũng đã mắng cô ta rồi cũng có ý định đuổi việc, cô ta không làm được việc ở chỗ chúng ta đâu “

Châu Thăng lườm ông ta, tay vẫn còn giữ chặt cánh tay Hiểu Khê thấy cô im lặng không dám lên tiếng anh liền gằng giọng.



“ Ông ta vừa ra tay với người phụ nữ của tôi, cậu xem xử lí thế nào? “

“Người phụ nữ của cậu?, là cô gái này sao? “

Chủ nhà hàng ngơ ngác không tin vào tai mình, Châu Thăng là người đàn ông thế nào cậu ta là người hiểu rõ hơn ai hết, người bạn thân này của cậu làm sao lại có ngày dõng dạc nhận một người phụ nữ chỉ mới gặp một lần là của mình chứ, hơn nữa Hiểu Khê cũng chỉ mới vừa được cậu ta nhận vào không đến mấy ngày cũng phải rất lâu rồi Châu Thăng mới đến lại nơi này làm sao có thể vừa gặp đã nhận là người phụ nữ của mình. Điều này làm chủ nhà hàng ngơ ra như một kẻ ngốc chuyện này đối với cậu ta là một cú sốc gì đó rất lớn, không thể nào có thể thích ứng được.

“ Bác Tử, từ ngày mai ông không phải đến làm nữa, ông chính thức bị đuổi, đến chỗ Lan Minh nhận tiền rồi đi đi “

“ Ông chủ, sao lại đuổi việc tôi, người anh nên đuổi là cô ta mới phải, cô ta là người gây chuyện trước “

“ Ông còn muốn sống thì im miệng đi còn nói nữa thì tôi không cứu được ông đâu, tên ngốc “

Bác Tử đành ngậm ngùi chịu uất ức rời đi, Hiểu Khê đã khóc đến sưng cả mắt rồi cô bấu lấy hai bàn tay mình vào nhau đến mức trầy xước dù bây giờ cô đã được Châu Thăng chống đỡ mà không bị đuổi việc nhưng sau chuyện này cô càng không muốn có liên quan gì đến Châu Thăng nữa nếu không kiểm soát được mà lún sâu vào người đàn ông này thì người đau khổ cuối cùng cũng chỉ có cô.

Cô là người phụ nữ mang tổn thương sâu sắc đối với bất cứ người đàn ông nào cũng tự cảm thấy mình không xứng, không thể nào với tới bọn họ, Hiểu Khê cha từng nghĩ sẽ được Châu Thăng để mắt đến nhưng liệu tình cảm này được bao lâu, Châu Thăng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường tình cảm đến nhanh cũng sẽ nhanh chán, chỉ vừa gặp lần đầu đã nói yêu cô dù có ngốc cô cũng biết đây chỉ là sự rung động thoáng qua mà thôi nếu một ngày nào đó anh không còn có cảm giác với cô nữa thì cô biết phải sống thế nào.

Hiểu Khê vùng vẫy khỏi người anh cúi đầu chạy đi mất để lại mấy người đàn ông ngơ ngác nhìn Châu Thăng, ánh mắt người đàn ông thâm tình nhìn tấm lưng dần khuất xa của người phụ nữ khiến mấy tên đàn ông há to miệng vì kinh ngạc.

Còn chưa kịp thắc mắc Châu Thăng đã bỏ mặc bọn họ chạy theo cô, mấy tên đàn ông nhìn nhau lắc đầu vậy mà lại có ngày hôm nay, bọn họ cũng có lúc bị Châu Thăng vì một người phụ nữ mà bỏ rơi rồi.

Châu Minh Thần nhìn qua một lượt mấy người rồi nói.



“ Vậy còn bữa tối?, chúng ta có nên ăn không đây? “

Một đám người nhìn nhau lắc đầu bất lực.

...

Hiểu Khê bắt taxi ngồi trên xe nước mắt cô chảy dài càng chảy càng nhiều nhưng khóc lại không thành tiếng, làm sao số phận cô lại trớ trêu như thế vì gia cảnh ép buộc cô bắt buộc mình phải kiếm tiền còn là thật nhiều tiền thì mới có thể yên ổn sống qua ngày nhưng hết chuyện này đến chuyện khác đè lên vai bây giờ còn dính phải Châu Thăng, sự thật cô cũng rất thích người đàn ông này nhưng nếu chỉ là như trước đây đơn phương mà nuôi dưỡng tình cảm của anh mặc cho anh có biết đến sự tồn tại của cô hay không cũng không quan trọng nữa, cứ như thế thì bây giờ cô đã không phải như này.

Hiểu Khê không biết rằng Châu Thăng cũng đang lái xe đuổi theo sau chiếc taxi, anh phóng xe mặc cả đèn giao thông, sự tức giận của người đàn ông lại trút lên vô lăng chỉ lái xe thôi mà bấu cái vô lăng như muốn giật nát nó ra.

Hiểu Khê dừng lại trước một khu nhà nhỏ hẹp, nơi đây tựa như là chung cư mini nhà của cô nằm ngay ở tầng một chỉ cần đi qua cửa lớn đi vào là đến nhưng Hiểu Khê cứ chần chừ không biết có nên vào hay không.

Từ trong bóng dáng một người phụ nữ đứng gần đó còn có vài người đàn ông cao lớn trông như xã hội đen đang mắng mỏ bà ta.

Hiểu Khê nhìn thấy cô càng không muốn bước chân vào, đó là dì cả của cô còn mấy người đàn ông kia chính là chủ nợ của bà ta.

Còn đang bận suy nghĩ dì cả trong nhà đã phóng ra như bay sau khi nhìn thấy bóng dáng cô, bà ta chạy ra nắm lấy tay cô, hớt ha hớt hải.

“ Khê Khê mày chịu về rồi à, tiền đâu mau đưa cho tao mấy tên đó lại đến đòi rồi, đưa tiền nhanh lên không là nó đánh chết tao, nhanh lên đưa tiền ra đây “

Hiểu Khê bị bà ta chèn ép đến nổi khóc lớn mặc cho dì cả đang điên cuồng lục lọi túi xách của cô nhưng ngoài vài đồng bạc lẻ và những thứ lặt vặt ra thì bà ta không tìm được thứ mình muốn tìm.



“ Dì cả, cháu không còn tiền đâu, cháu vừa nghỉ việc ở nhà hàng rồi “

Bà ta nghe thấy vứt mạnh cái túi xách sang một bên nghiến răng ken két bóp mạnh cổ tay khiến cô đau đớn tột độ, bà ta như thú dữ lớn tiếng phả vào mặt cô.

“ Mày nói cái gì, mày nghỉ việc vậy thì tiền đâu mà trả cho chúng nó, mày muốn tao bị chúng nó đánh chết hả “

Mấy tên đàn ông cũng dữ tợn đi ra nhìn thấy cô ánh mắt liền hóa những sói đói, làm sao có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của Hiểu Khê nhưng ánh mắt này khiến cô sợ hãi tay khẽ che lấy ngực mình.

***

Vote! Vote! Vote

Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.

Cảm ơn mọi người ạ.