Em Chỉ Thích Mặt Của Anh FULL

Chương 47



Chiếc nhẫn nhỏ bé của Thịnh Văn Ngôn nhìn không hề hợp với Lâm Khải. Lâm Khải cúi đầu nhìn chiếc nhẫn màu bạc trong lòng bàn tay mình, từ từ siết lại: “Cái nhẫn này… Cô giữ cho kỹ đi, đừng làm rơi.”

Thịnh Văn Ngôn thẳng người lên, trợn mắt nhìn anh ta: “Đã bảo là cho anh rồi mà.”

Lâm Khải biết chắc chắc cô nhầm người, nhưng tối nay anh có mặt ở đây để chiều theo cô, vậy nên Thịnh Văn Ngôn nói gì thì là cái đó, anh ta sẽ không cãi lại.

“Vâng, vậy, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Thịnh Văn Ngôn cười, “Anh đeo vào cũng đẹp lắm.”

Người trước mặt vốn đã đẹp rồi, nở nụ cười càng làm người ta không thể rời mắt. Lâm Khải nhìn, ngây người một lúc. Tuy mục đích không tốt nhưng được ở cạnh cô gái xinh đẹp thế này, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.

“Ây, sao không uống rượu nữa, chờ gì vậy?” Thịnh Văn Ngôn cho đi chiếc nhẫn rồi thì quay đầu gọi người khác, uống quá nhiều rồi thì không kìm lại được.

Tối nay Thịnh Văn Ngôn là nhân vật chính, thấy cô có hứng thú chơi tiếp nên mấy người bên cạnh cũng tiếp tục.

Tối nay Lâu Ngưng không uống giọt nào, mỗi lần chơi thua, Dương Thánh đều uống thay. Hôm nay hai người định để Thịnh Văn Ngôn được giải tỏa bớt áp lực, cũng để cho cô biết rằng Thẩm Tại không phải là người nào đó thực sự quan trọng.

Trai đẹp à? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Thôi được chưa mày?” Dương Thánh hỏi. Lâu Ngưng nhìn đứa bạn đang chơi vui vẻ cực kỳ: “Lén đổi thành nước có ga hay mấy thứ giống vậy đi.”

Dương Thánh gật đầu, ra hiệu bảo một cậu trai giúp đổi rượu của cô thành nước.

Dương Thánh: “Chậc, đây mới là công chúa nhà họ Thịnh mà tao biết chứ. Mắc gì mà lúc trước đòi sống đòi chết vì một tên đàn ông.”

Lâu Ngưng gật đầu: “Ừ đúng, Thẩm Tại có là gì đâu.”

Dương Thánh cong môi: “Nhưng mà mày bảo Thẩm Tại chả là cái gì thì sao lại tìm một người giống chú ấy thế, người tên Lâm Khải đó.”

Lâu Ngưng không biết nói sao: “Hôm đó tao tới trường tìm bạn, trùng hợp gặp nên thêm liên lạc. Hầy, mặc dù nói vậy nhưng mày cũng biết là chú ấy chiếm vị trí quan trọng trong lòng Văn Ngôn mà, tao muốn dời sự chú ý của nó đi chỗ khác thôi.”

Dương Thánh gật đầu, lại nhìn Lâm Khải thêm mấy lần nữa: “Ừm… Ánh mắt cũng giông giống, nhưng mà chỉ giống có chút thôi.”

“Tao thấy giống nhiều mà, có khi còn đẹp trai hơn Thẩm Tại nữa đó….” Lâu Ngưng đang hớn hở nói chuyện, nhưng vừa dứt lời là thấy ngay có một người đàn ông anh tuấn đang đi vào.

Lâu Ngưng ngây ra, tiếp đó im bặt. Được rồi… Cô thừa nhận, Lâm Khải vẫn kém hơn Thẩm Tại. Gương mặt đó, chắc chắn là yêu nghiệt.

Ủa khoan… Bây giờ chuyện quan trọng nên là sao Thẩm Tại lại ở đây chứ?!!

Lâu Ngưng chợt quay đầu nhìn Dương Thánh, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hai người hết sức ăn ý cùng cúi đầu lúc Thẩm Tại quét mắt tới!

Không thấy, không thấy, không thấy…

Thịnh Văn Ngôn còn đang chơi đùa vui vẻ với mấy anh đẹp trai, uống rượu chơi game, tiếng cười lớn đến nổi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.

Lúc nhận được tin từ Dương Khiêm Hòa, Thẩm Tại còn đang ở nhà, đáng lẽ… anh sẽ không đi. Nhưng nghe Dương Khiêm Hòa miêu tả một cách thái quá trong điện thoại, nói Thịnh Văn Ngôn uống rượu thế nào, chơi đùa với đám đàn ông ra sao, anh vẫn không kìm nổi mà chạy tới đây.

Nhưng lúc tới Thẩm Tại cũng không ngờ mình sẽ thấy cảnh tượng như vậy, anh bận tâm nhưng không hề đểmấy câu của Dương Khiêm Hòa vào tai, bởi vì cậu ta luôn luôn phóng đại câu chuyện gấp mấy lần bình thường.

Cảnh tượng bây giờ là Thịnh Văn Ngôn ngồi giữa một đám đàn ông, vừa cười đùa vừa uống rượu, nhìn là thấy cô đang trong trạng thái say khướt, mà người đàn ông bên cạnh còn dựa vào cô. Cơn tức giận của Thẩm Tại bộc phát, cơn giận vọt đến đỉnh điểm.

Anh trầm mặt đi tới trước ghế sa lon, cúi người nắm lấy cánh tay cô, lập tức lôi người ra khỏi đám đông. Thịnh Văn Ngôn còn đang cầm ly rượu, tay đột nhiên bị kéo, ly rượu trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất. Rượu văng tứ tung, dính cả vào ống quần của mấy người đàn ông ngồi bên cạnh.

“Con mịa nó —— “

“Này, anh là ai vậy?”

“Làm gì vậy?”



Thẩm Tại như không nghe thấy, chỉ sầm mặt nhìn Thịnh Văn Ngôn, “Cô đang làm gì với đám người này vậy?”

Thịnh Văn Ngôn ngoẹo đầu, híp mắt lại nhìn người trước mặt. Đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng, đường cong gương mặt tinh tế, da thịt trắng nõn, màu môi nhạt… Ừm, Thẩm Tại đây mà.

Thịnh Văn Ngôn mơ màng, quay đầu liếc nhìn Lâm Khải vẫn còn đang ngồi ngây ngốc trên ghế sa lon. Ơ, người đó không phải là Thẩm Tại. Cũng đúng, sao Thẩm Tại biết chơi đùa, uống rượu với cô chứ! Anh ấy chỉ biết dạy dỗ cô, chỉ biết thờ ơ…

“Tôi đang bảo bọn họ uống rượu với tôi…” Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười yêu kiều, “Anh nào cũng đẹp trai, được anh đẹp trai rót rượu nó phải khác chứ ~ “

Thẩm Tại: “…”

Thịnh Văn Ngôn giãy giụa: “Ấy, anh bỏ tay tôi ra, nắm tay tôi làm gì?”

Nhưng mà tay của Thẩm Tại chắc như tường đồng vách sắt vậy, cứ nắm lấy, cô không tránh thoát được. Lâm Khải thấy vậy thì đứng dậy, nói: “Anh là ai vậy, làm phiền anh bỏ tay cô ấy ra.”

Thẩm Tại liếc Lâm Khải, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt anh ta, sau đó anh nở nụ cười lạnh, phát cáu. Nhưng anh không thèm nói chuyện cùng đám thanh niên này, anh khinh thường.

Mọi người thấy Thẩm Tại không thèm quan tâm tới Lâm Khải thì quay đầu nhìn Dương Thánh và Lâu Ngưng, bọn họ bị hai người này kéo tới mà.

Thẩm Tại nhận thấy ánh mắt của mọi người, cũng nhìn theo, “Ai gọi bọn họ tới uống rượu?”

Ánh mắt anh lạnh lẽo, nghiêm khắc.

Khi thấy Thẩm Tại tới, Dương Thánh và Lâu Ngưng đã bị hù sợ muốn chết rồi, bây giờ nghe anh hỏi vậy, hai người càng cúi đầu thấp hơn, không dám thở mạnh.

“Uống rượu đấy thì sao, tôi thấy vui mà.” Thịnh Văn Ngôn đã say, mắt lờ đờ, đẩy anh ra, “Anh là Thẩm Tại đúng không?”

“Cô còn nhận ra à?”

“Sao không nhận ra chứ.” Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng, gương mặt làm nũng, “Chú Thẩm, đây là chuyện của con trẻ, chú bớt xen vào đi.”

“Bớt xen vào?”

Thịnh Văn Ngôn giống như đang nhảy trên miệng ngọn núi lửa nhưng không hề hay biết, “Đúng vậy, bọn tôi đều là người trẻ hết, thanh niên bây giờ chơi như vậy đấy ~ đúng không Lâu Ngưng?”

Lâu Ngưng, Thẩm Tại không hề xa lạ gì với cái tên này. Nhớ có một lần, người đó còn mắng anh là ngốc trong Wechat trên laptop.

Lâu Ngưng đang nấp, không ngờ lại bị Thịnh Văn Ngôn điểm mặt gọi tên. Cô ấy xanh mặt, vội trốn sau lưng Dương Thánh. Thẩm Tại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó xoay người, dắt tay Thịnh Văn Ngôn ra ngoài.

Thịnh Văn Ngôn yếu mềm không có sức lực, chỉ đành đểanh kéo đi, “Này, này này… Anh làm gì vậy, tôi không đi!”

Dương Thánh ngấm ngầm mắng Thẩm Tại sau lưng nhưng gặp người thật rồi thì ngay cả thả rắm cũng không dám. Anh ta nhìn cảnh Thịnh Văn Ngôn bị mang đi, lấy dũng khí nói: “Chú Thẩm!”

Thẩm Tại dừng lại, liếc nhìn.

Dương Thánh: “… Ách, tôi muốn hỏi là chú dẫn bạn tôi đi đâu?”

“Về nhà.”

“À… Thế không cần làm phiền chú, tôi đưa cậu ấy về được rồi.”

Thẩm Tại khẽ cúi đầu, gương mặt giống như có thể phóng băng bất cứ lúc nào.

Dương Thánh sờ mũi: “Được rồi… Vậy chú đưa cậu ấy về cũng được ha.”

Mọi người: “…”

Ánh đèn ở khu ngoài vẫn còn nhấp nháy rực rỡ, chai rượu ngã lung tung, khung cảnh xa hoa. Nhưng Thịnh Văn Ngôn đi rồi, hứng thú của mọi người cũng giảm hẳn.

“Dương thiếu, chuyện gì vậy, sao lại để người kia dắt cô Thịnh đi rồi?”

“Người đó là ai vậy?”



Thân phận và bối cảnh của người này cao đến mức mà con em nhà giàu như Dương Thánh, Lâu Ngưng cũng không thể so sánh được.

Hôm nay bọn họ tới đây để tiếp cận các cậu ấm cô chiêu này, nhất là Thịnh Văn Ngôn. Bọn họ không biết Thẩm Tại là ai, bây giờ thấy cả Dương Thánh cũng sợ Thẩm Tại thì rất kinh ngạc.

Lâm Khải hơi lo lắng nhìn ra cửa: “Dương thiếu, không có chuyện gì chứ, có cần dẫn cô ấy về không?”

“Dẫn về á? Cậu đi đón đi.” Dương Thánh đỡ trán: “Mẹ kiếp, sao chú ấy lại tới chứ?”

Lâu Ngưng buông tay, “Thôi kệ đi, Văn Ngôn cũng xỉn rồi, nên về thôi.”

Dương Thánh đành gật đầu: “Ra quân không thành.”

Hai người buồn bã, nhưng không ai lo lắng chuyện Thịnh Văn Ngôn đi với Thẩm Tại cả, bởi vì cả hai đều biết Thịnh Văn Ngôn ở bên Thẩm Tại sẽ tuyệt đối an toàn.

——

Một bên khác, Thịnh Văn Ngôn bị Thẩm Tại nửa dẫn nửa kéo đi ra khỏi quán bar.

Xe đã đậu ngoài cửa, Thẩm Tại nhét người ngồi vào hàng ghế sau, im lặng không lên tiếng cũng vào theo.

“Thầm tổng, chúng ta đi đâu ạ?” Tài xế ngồi phía trước hỏi.

Thẩm Tại nhìn về cô gái đã say bí tỉ: “Hiện tại cô ở đâu?”

Thịnh Văn Ngôn áp mặt vào lưng ghế trước, thở phì phò, nhìn chằm chằm anh: “Không nói anh biết đâu.”

“Thế tôi đưa cô về nhà bố cô.”

“Anh, anh muốn ông ấy mắng tôi đến chết đúng không!”

Thẩm Tại cũng giận: “Cô cũng biết bộ dạng mình thế này sẽ bị mắng à?”

Đôi mắt Thịnh Văn Ngôn lập tức đỏ hoe, giống như vừa bị nhéo vào chỗ đau, nhưng vừa mới đây cô còn vui vẻ lắm.

Thẩm Tại nhớ lại cảnh cô ngồi giữa một đống đàn ông, giận đến mức huyệt Thái dương co giật.

“Tôi không biết —— anh không được kể cho bố tôi biết! Hu hu hu anh không được nói. Anh nghĩ mình là ai mà quản thúc tôi chứ!”

Cô lại bắt đầu khóc, khóc thảm thiết như cái lần say rượu ở quán bar vậy.

Thẩm Tại xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Về Đồng Nguyệt Loan đi.”

Tài xế: “Vâng sếp Thẩm.”

Trên đường về, Thịnh Văn Ngôn làm ầm ĩ. Lúc xuống xe, áo sơ mi của Thẩm Tại vừa bị xoa vừa bị kéo, nhăn nheo một mảng lớn.

“Sếp Thẩm, có cần tôi giúp một tay không…” Tài xế thấy cô lộn xộn, lo lắng hỏi.

“Không cần đâu.” Thẩm Tại ôm ngang người lên, đi vào.

Nhập mật mã, cửa mở ra. Anh vừa bật đèn ngoài cửa thì người trong ngực đã rùm beng muốn xuống.

“Cô yên lặng một chút có được không?”

Thịnh Văn Ngôn: “Tôi đã nói tôi không về nhà mà, anh đưa tôi trở lại làm gì!”

“Cô mở to hai mắt ra chưa, đây là nhà cô à?”

Thịnh Văn Ngôn cứ giãy giụa làm anh bó tay, đành thả người xuống, nhưng mà cô đứng không vững, vừa bước xuống đã ngã sang bên. Thẩm Tại khựng một lát, lập tức đưa tay cản bên eo cô. Theo quán tính, Thịnh Văn Ngôn đụng vào ngực anh, cằm đập vào cơ ngực, đau đến mức phải rên khẽ.

“Cứng quá… Đau.”

Nhưng Thẩm Tại lại cảm thấy ở đâu cũng mềm. Lòng bàn tay tiếp xúc với vòng eo nhỏ, siết chặt lại, những nơi chạm vào giống như dòng suối ấm, xuyên qua da thịt, thấm vào máu.

Thẩm Tại rũ đầu nhìn cô, mắt sâu thẳm.

“Sao không ở công ty mà làm việc cho thật giỏi đi, hôm nay cô làm gì thế, lại chứng nào tật nấy à?” Thẩm Tại mở miệng, giọng nói hơi trầm khàn.

Thịnh Văn Ngôn bị anh ôm, không thể động đậy, nhưng cô cũng chả muốn cử động, giọng nói mềm nhũn, không có sức lực, “Tôi đang làm việc chăm chỉ mà, chẳng lẽ… không thể tìm niềm vui bên cạnh công việc à?”

“Tìm niềm vui, gọi cả đống người để thư giãn à?”

“Đúng vậy!” Thịnh Văn Ngôn muộn phiền, tống hết tất cả hơi men trong người ra, “Tôi sẽ kiếm một đống anh đẹp trai để uống rượu chung, trái ôm phải ấp, hôn người này hôn người kia thế đấy. Thẩm Tại! Anh chả là gì đâu! Có cả đống người thích tôi kìa!”

Trái ôm phải ấp? Hôn người này hôn người kia?

Thẩm Tại giận run hai giây, cơn thịnh nộ bộc phát, lý trí là gì tỉnh táo là gì, anh không quan tâm. Anh chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt, không khống chế được lời nói của mình: “Cô gan nhỉ, tôi chả là cái gì?! Vậy tên đàn ông ngồi bên cạnh cô là gì? Nếu tôi chả là gì ta thì sao cô còn kiếm một người hao hao giống tôi làm gì?”

“Đó là Lâu Ngưng làm mà! Liên quan gì tới tôi. Anh ta giống anh à? Sao tôi không biết? Ai cũng giống nhau cả, tôi cũng chỉ hôn có một hai cái thôi! Đâu có hôn nhiều!”

Thẩm Tại giận đến mức hô hấp nặng nề: “Cô nói lại lần nữa thử xem?”

Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh, từ ánh mắt rồi xuống tới bờ môi, “Chỉ hôn có một cái thôi mà! Anh đừng tưởng anh ta giống anh rồi tôi sẽ hôn nhiều một chút… Dù là anh có đứng trước mặt tôi thì tôi cũng chỉ hôn có một cái thôi!”

“…”

Thịnh Văn Ngôn bị rượu thấm vào người thì high quá độ. Có lẽ bị cồn và cơn tức giận kích thích, trong lúc nhìn chăm chăm vào bờ môi trước mặt, cô chẳng phân biệt được mộng ảo và hiện thực.

Chỉ hôn một cái. Cho dù là Thẩm Tại, cô cũng chỉ hôn một cái thôi.

A… Môi của anh trông có vẻ sao mềm mại quá.

Gương mặt Thẩm Tại bây giờ không thể nào hình dung chỉ qua từ “tệ”, thậm chí bây giờ anh còn muốn quay lại nơi đó, nắm cổ áo người thanh niên đó, hỏi cho ra lẽ.

“Thịnh Văn Ngôn, cô muốn chết sớm thì cứ nói nữa đi.”

“Không muốn chết.”

“Vậy cô —— “

Chụt.

Gương mặt trước mắt đột nhiên phóng đại, môi bị thứ gì đó dán lên. Trong khoảnh khắc, những lời anh muốn nói đều bị cản lại, cơn giận bị chặn đứng, Thẩm Tại đứng ngây ngốc tại chỗ.

Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu, đôi môi mềm mại phớt qua, chỉ trong hai giây rồi lại tách ra.

Cô khoác hai tay lên vai anh, ngước mắt nhìn Thẩm Tại: “Anh thấy đó, chỉ hôn có một cái thôi.”