Em Đừng Hòng Chạy

Chương 2: Bangkok - Thái Lan



2 giờ 00 phút sáng tại Sân Bay Budapest - Hungary

Lâm Bạch nhìn dáng vẻ của Hoa Hồng mệt mỏi có chút lo lắng liền tiến tới chỗ cô

" Hoa Hồng! Đến đấy phải hành động cẩn thận. Cứ chủ quan hành động sẽ gặp nguy hiểm cho xem "

Tô Ngữ Âm ngước lên nhìn anh thở dài một câu.Hoa Hồng là biệt danh mà lão cáo già kia đặt cho cô từ lúc vào tổ chức vì cô giống như một đóa hoa hồng trong biển máu vậy

" Hoa Hồng gì chứ. Tô Ngữ Âm tôi chưa bao giờ làm hỏng nhiệm vụ cả "

Lâm Bạch lắc đầu nhìn Hoa Hồng đang kiêu ngạo

" Đông Nam Á không phải địa bàn của chúng ta nói gì thì nói em cũng lên cẩn thận thì hơn. Anh còn nghe nói ở đó có tổ chức buôn bán vũ khí trái phép..."

Lâm Bạch chưa kịp nói xong Ngữ Âm liền cướp lời anh

" Chú Giang chưa chết thì tôi sợ gì chứ?"

Lâm Bạch đang định tranh cãi thì tiếng của nhân viên lễ tân hàng không cất lên

" Cô Tô Ngữ Âm "

Ngữ Âm nghe thế liền tiến lên không quên quay lại nhìn Lâm Bạch thách thức

" chờ lúc tôi chở về tôi cạp đầu anh cho cá mập ăn "

Vừa nói cô vừa dơ hai tay làm hành động răng cá mập nhai nhai

Lâm Bạch không vội về luôn mà đứng quan sát cô lên tận máy bay rồi mới quay về.Anh rút điện thoại

ra giọng nói yên tâm như vừa hoàn thành xong nhiệm vụ

" lão gia, Hoa Hồng an toàn lên máy bay rồi!"

" tốt, về quan sát tình hình ở Đông Nam Á thu thập tài liệu gửi cho tôi "

" vâng "

Đầu dây bên kia ngắt máy Lâm Bạch lại có cảm giác không an toàn. Nhiệm vụ lần này chỉ có mình Hoa Hồng đi khiến anh rất lo lắng. Những lần làm nhiệm vụ với Hoa Hồng anh hiểu rất rõ cô làm việc rất kĩ càng nhưng đôi khi chính sự kĩ càng của cô cũng khiến anh phải lo lắng không thôi

Trên máy bay,

Ngữ Âm mệt mỏi mà nhắm mắt lại người cô hơi ngửa về phía sau bỗng chốc thở dài cô nhớ lại lời của Lâm Bạch ở sân bay bất giác chửi thầm

" vũ khí trái phép gì chứ hạng người đó không đáng bận tâm "

Bên cạnh cô là một người đàn ông có dáng người cao ráo nhưng gương mặt và chân tay thì toàn là vết sẹo hắn hơi liếc sang nhìn thân hình quyến rũ của cô

Cô mặc một chiếc váy hoa nhí cổ vuông họa tiết đơn giản, bầu ngực to, tròn thật khiến người ta phải ghen tị với thân hình bốc lửa này. Cảm thấy có người liếc mắt nhìn mình Ngữ Âm quay sang lườm hắn một cái như lưỡi dao sắc lạnh xuyên thẳng ngực hắn.

Vì quá mệt với cảnh phải thức dậy sớm liên tục trong tuần này nên cô đã ngủ thiếp đi được một lúc. Nhân lúc cô đang miên man tên đàn ông biến thái bên cạnh lại đưa bàn tay thô ráp sờ vào đôi chân dài của cô, cô nhẹ nhàng mở mắt ra hắn ta vẫn đang mê mẩn hít lấy mùi hương trên đôi chân dài cô thì liền bị cô dùng đầu gối tung cước thẳng vào mặt hắn ta một tay cô giữ cổ hắn một tay cô luồn tay vào trong váy rút ra một khẩu súng Walther P99 chĩa thẳng vào mặt hắn. Người đàn ông bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch miệng lắp bắp không nói lên lời

" cô.....gái...t..ôi...tô.i chỉ đùa....tôi ch..ỉ đ..ùa....c..ô..thôi"

" câmm miệng "

Người đàn ông sợ hãi liên tục gật đầu hắn không dám hé răng nửa lời cả người hắn rum rẩy không ngừng khi nhìn ánh mắt đáng sợ của cô gái này dáng vẻ ở hiền lành khi nãy dường như biến mất mà thay vào đó là một con quái thú máu lạnh đang chĩa súng vào hắn. Hắn chọc nhầm người rồi

" làm ơn cô.......cô tha....ch..o tôi..với...tô..i van..cô"

" dám làm không dám chịu?"

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét, khinh thường đến đáng sợ. Nếu giờ cô nổ súng thì sẽ bị lộ cô không được hành động bất cẩn cô chĩa khẩu súng xuống bụng của người đàn ông

" nếu còn dám hé răng nửa lời tôi lập tức cho ông chết không toàn thây "

" vâng...v..â.nnggg "

Người đàn ông sợ hãi không dám quay sang nhìn cô một lần nào nữa. Cô không phải con ngốc mà không biết ánh mắt khi vừa lên máy bay của hắn cô chỉ thử xem hắn định làm gì với cô. Bao nhiêu năm huấn luyện không bao giờ là vô ích với cô. Những kẻ này hoàn toàn không phải đối thủ của cô

Chỉ nửa tiếng sai đó máy bay vừa đáp mặt đất hắn liền quay sang nhìn cô giọng run rẩy cổ họng hắn như bị đá chặn không nói được gì. Ngữ Âm quay qua nhìn hắn tươi cười như không có chuyện gì sảy ra

" Xuống đó nhớ kĩ khuôn mặt của tôi! Đừng quên tôi sẽ buồn đó "

Nói xong không kịp để hắn nói cô đã bóp cò

" PẰNG "

Walther P99 là đứa con mà cô quý nhất vì thế cô luôn mang theo trong người. Nó được trang bị giảm thanh và các chức năng phục vụ cho việc bấp chắc sảy ra.Ngoài ra cô còn mang theo một con giao găm giữ trong người sau lớp váy hiền thục đó là cả một nữ sát thủ

Sau tiếng súng không ai có thể phát hiện ra vừa có một vụ giết người ngay trên máy bay của họ. Tiếp viên hàng không lại gần cô cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô

" vị khách này bị sao vậy ạ "

Ngữ Âm liếc nhìn hắn quay lại nở một nụ cười thân thiện

" Hắn ta ngủ rất lâu rồi nếu cô có thể gọi thì cứ tự nhiên. Chứ tôi gọi mãi không được "

Ngữ Âm biết rất rõ Lâm Bạch chắc chắn sẽ giải quyết lên cô không hề sợ hãi mà đứng lên đi xuống máy bay. Vừa đi được một đoạn cô đã nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của người tiếp viên

" Aaaa.......có...ng.ười...chết......."

Ngữ Âm nở một nụ cười nhẹ nhàng như không có chuyện gì rồi xuống máy bay