Vài ngày sau, Bùi Nhị Lang lên đường trở lại quân doanh.
Hắn đi chưa bao lâu, ta liền cáo phụ thân ta – Tiết thủ nhân – lên nha môn.
Nguyên do là hôm ấy, nhân lúc ta dắt Tiểu Đào ra thôn đầu bờ sông giặt áo quần, hắn mang một bao bánh tô, đóng giả kẻ thân quen, lừa được Thái mẫu ra cổng, giả vờ bảo đưa bà đi xem nữ nhi. Kết quả, một mình hắn lẻn vào nhà, lục tung trong ngoài, đến cả cái nắp hũ cũng bị lật ngửa lên trời.
Tủ áo giấu tiền, có cả thảy mười ba lượng sáu tiền, cùng chiếc vòng ngọc Bùi thím để lại – toàn bộ tài sản – đều bị hắn vét sạch.
Sau ta mới hay, mọi chuyện đúng như ta đoán: hắn chẳng những cờ b.ạ.c liên miên, còn thuê cả xe lừa để đem ta lừa về gả cho lão già góa vợ mở lò thuộc da ở huyện thành. Gã ấy đầu hói, lưng gù, nhưng chịu bỏ ra năm lượng bạc sính lễ, thế là phụ thân ta nhận lời.
Hôm ấy, trong cơn giận đến đầu óc tối sầm, ta xách d.a.o phay, đi liền hai chục dặm đường đến huyện thành, tìm đến tận sòng bạc. Gã già cờ b.ạ.c gầy trơ xương, một thân như bộ hài cốt mặc áo bông, bị ta lôi xềnh xệch tới nha môn.
Đại Sở phụng hiếu vi tiên, con cái cáo cha mẹ là trọng tội, bị liệt vào hàng “nghịch tử”. Tội danh "nghịch" đủ để bị xử hình treo cổ.
Tiết thủ nhân vừa bị đưa vào nha, tay chân lập tức run cầm cập không ngừng.
Huyện lệnh đại nhân là người giữ lề cũ, vừa nghe xong lời ta thuật lại, híp mắt, thong thả nói:
“Tiết Ngọc, ngươi tuy nay đã là người Bùi gia, nhưng cũng từng là nữ nhi Tiết gia. Nếu kiên quyết cáo cha ruột, chẳng những có tội bất hiếu, mà bổn quan xử án xong còn phải đánh ngươi hai mươi đại bản. Ngươi vẫn muốn cáo hắn chứ?”