Già Thiên

Chương 1711: Vạn đạo là hỏa



Từng chiếc từng chiếc chiến xa đồng thau ù ù mà đến, nơi bánh xe lăn qua, bầu trời đều lay động, trên xe đứng hàng hàng binh sĩ, từng người đều mặc giáp trụ đồng thau, cầm trong tay chiến qua sáng bóng lạnh như băng, mũi nhọn sắc bén nhìn thấy mà phát lạnh.

Trong vũ trụ u ám lạnh giá, đại quân Thần Đỉnh vô cùng tận đánh tới, đông nghìn nghịt, cuồn cuộn mãnh liệt, tràn ngập sát khí, làm cho lưng người ta đều nổi lên một lớp da gà.

Huyết Nha hiển lộ ra bản thể khổng lồ, hai cánh giương ra dài đến mấy ngàn trượng, chở Diệp Phàm xé trời bay lên, ra ngoài không gian giằng co với đại quân vô tận kia.

Thần Đình hô gào khẩu hiệu phải chiến một trận, từng người đều đao ra khỏi vỏ, tên cài cung, đằng đằng sát khí, thiết y bắn ra hàn quang bốn phía... bức tới gần bên này.

Vũ Mặc kỳ tài một thế hệ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn cũng nhảy vọt lên trời cao, mặc dù bị đánh cho trọng thương, hành động gian nan, nhưng đã không còn bị áp lực của Diệp Phàm, rốt cục thì có thể nhích động.

Ngoài ra, mười mấy người Đại thống lĩnh Vũ Lan bị thiệt thòi lớn cũng đều bay lên, từng người sắc mặt xanh mét, bọn họ thật sự là nuốt không trôi cục tức này.

- Vũ Mặc Đại thống lĩnh, Vũ Lan Đại thống lĩnh! Các ngươi không có việc gì chứ?

Trên chiếc chiến xa đối diện, có người hỏi, thanh âm lanh lãnh, giống như chiến mâu đâm vào tường sắt, làm tai người ta sinh đau.

- Thần Đình đây là muốn khai chiến sao? Thiên Đình ta tuyệt đối không sợ gây chuyện, nhưng các ngươi nếu muốn tốt, tự gánh lấy hậu quả!

Bên này Đông Phương Dã cũng rống to, cầm trong tay Lang Nha đại bổng, nửa thân trên cường tráng sáng bóng lấp lánh như kim khí, tóc tai bù xù, dã tính mười phần.

- Người chống lại đều giết!

Đối diện có một viên thần tướng quát to. Hắn ngồi trên lưng một con Huyết Lân Hổ cao lớn hung mãnh, đầy đầu tóc đỏ tung bay, cầm trong tay một cây búa lớn, phát ra mệnh lệnh.

"Ầm!"

Chỉ trong nháy mắt, trong thiên địa này liền bạo động, giống như một cơn lũ bất ngờ trút xuống, quét sạch núi đá, như sóng biển phẫn nộ cuốn tới, đất rung núi lở!

Nam nhân đầu đầy tóc đỏ này là người thứ nhất ra tay, mục tiêu chỉ thẳng Diệp Phàm trên lưng Huyết Nha, không thèm đáp lại Đông Phương Dã, rõ ràng hắn muốn giết chết nhân vật chủ yếu của Thiên Đình.

Đó là một chiến trận đáng sợ, ở phía sau, tất cả chiến tướng thân khoác giáp trụ đồng thau đều cầm trong tay một cây đại kỳ. Đây là định dùng đại trận chấn nhiếp thế gian này vây khốn mục tiêu.

- Con bà nó!

Đông Phương Dã phẫn nộ chửi ầm lên. Nhiều năm qua như vậy dã nhân chấn động tinh không, ai dám không nhìn hắn, Man tộc thể phách cứng chắc nổi tiếng thiên hạ, trừ Diệp Phàm ra không có mấy người dám cứng chọi cứng với hắn.

Những năm gần đây, hắn chinh chiến bốn phương vũ trụ, đánh giết tạo ra uy danh hiến hách, được xưng là Man Vương, là một lộ Thần Vương của Thiên Đình, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chấn nhiếp các vực, còn chưa từng bại lần nào.

Đông Phương Dã mang theo Lang Nha đại bổng đánh tới, từng bước bước ra trời rung đất chuyển như là một người khổng lồ đi trong núi rừng sông suối, vòm trời núi sông đều rung chuyển.

"Ông!"

Hắn vung cây Lang Nha đại bổng đón đánh hung nhân tóc đỏ. Binh khí của hai người đánh vào nhau, phát ra một tiếng kim khí nổ vang đinh tai nhức óc, đốm lửa văng bắn khắp nơi, vòm trời vỡ nát.

Rất nhiều người đều thống khổ bịt tai, đó cũng không phải là âm ba đơn giản, mà là dao động đạo khuếch tán, vạn vật đều sát, đây là một hồi va chạm như sao chổi va chạm mặt trăng.

"Rắc!"

Cây búa lớn kia nứt nẻ, thân thể hung nhân tóc đỏ chấn động, thối lui ra sau giống như là bị sét đánh trúng, hổ khẩu bàn tay vỡ ra, máu chảy rất nhiều.

Hắn là hung nhân nổi danh của Thần Đình, lập tức rống to một tiếng, phía sau hiện ra các loại thân ảnh đồ đằng, trong đó với một đầu sói xanh làm chủ phóng tới.

Đây là đạo tắc của hắn biến thành, là một loại bí thuật cấm kỵ, nhưng dã nhân càng cường mãnh hơn, cây Lang Nha đại bổng nện xuống, đạo văn bùng nổ khuếch tán, tan biến tất cả đạo ngân của địch nhân.

"Ầm!"

Nơi này các loại hào quang bay múa, kình khí khủng bố chấn động lòng người, đạo phù lấp lánh, như vô số vị Thần tướng sống lại ở trong này đối chiến, vọt tới khắp nơi.

Cuối cùng, trong thiên địa này chỉ còn lại có một cây Lang Nha đại bổng liên tục giáng xuống, "phù" một tiếng đánh cho hung nhân tóc đỏ đứt gân gãy xương, bay tung ra ngoài.

Hiển nhiên là hắn không sống nổi, bởi vì cái đầu hắn cũng không thấy, nửa đoạn thân mình trở thành một đống máu thịt bầy nhầy, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi vào trong vũ trụ tối đen kia.

Chiến trận phía sau không có dẫn tới mảy may tác dụng, Hắc Hoàng canh đúng thời khắc mấu chốt ném ra sáu lá cờ nhỏ mà thôi, liền cắt đứt đường đi của những người đó, chỉ trơ mắt nhìn một vị thống lĩnh bị đánh gục.

Người của Thiên Đình không nhiều lắm, chỉ có mấy nhân vật trọng yếu, nhưng lại vui mừng không sợ, đối mặt với trăm vạn đại quân cũng không hề lùi bước, vả lại vừa lên liền giáng một đòn đánh phủ đầu, lớn tiếng dọa người, khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

Hiển nhiên, Hắc Hoàng, Đông Phương Dã chính là muốn hiệu quả này, tiến hành uy hiếp.

Nhưng sau phút yên lặng ngắn ngủi, bên phía đối diện một kẻ chủ sự đứng trên chiếc chiến thuyền màu đồng xanh, nhiễm vết máu loang lổ sát khí nồng đậm, hạ đạt mệnh lệnh cho vô số chiến xa bao vây tiễu trừ mọi người!

Chân chính cuồn cuộn mãnh liệt, vừa nhìn đại quân vô tận như sóng biển từng đợt từng đợt cuốn tới, thiên địa nứt vỡ ra, càn khôn chấn động.

Đại quân Thần Đình chỉến trận chinh tề, sở dĩ nhiều người đánh tới như vậy, bởi vì đều có bố trí nghiêm khắc, mỗi người đều là một bộ phận của trận văn.

Với người là trận, sát khí ngập trời, trăm vạn đại quân cùng một chỗ, cái gì đều có thể nhấn chìm, đều có thể san bằng, dĩ nhiên chấn nhiếp thế gian!

Thế nhưng, bất kể là Diệp Phàm hay Hắc Hoàng đều là cao thủ của đạo này, lập tức ném ra từng cây từng cây đại kỳ, ghim vào trong vòm trời, trước tiên phân cách đại quân, cắt đứt liên hệ giữa bọn họ.

- Sát! Không cấp cho bọn chúng cơ hội!

Một phương Thần Đỉnh có người quát to.

Đại trận biến hóa, từng chiếc từng chiếc chiến xa không ở cùng một chỗ mà tách ra làm mấy khu vực, không sợ Hắc Hoàng bọn họ cắt đứt liên hệ.

Đây không phải là pháp trận bình thường, mà xuất từ tay Chuẩn đế. Kẻ nắm trong tay lệnh kỳ chủ sớm đã có chuẩn bị nên trận hình không hề rối loạn, bố cục đâu vào đấy tiếp tục công tới phía trước, thu gặt sinh mệnh.

Bọn họ định một lưới bắt hết mấy vị thủ lĩnh của Thiên Đình!

- Các ngươi lui ra phía sau đi!

Diệp Phàm nhảy vọt lên như một con rồng vượt ngang vòm trời, lập tức nhằm về phía chiến thuyền cực lớn kia. Nơi đó có viên Thần tướng thống lĩnh binh quyền, địa vị không thấp.

Tại ngoài không trung này, Diệp Phàm vừa phóng lên liền đối mặt với rất nhiều đạo pháp công kích, nhưng cũng không mảy may ảnh hưởng, thân mình hắn như một một tảng đá lớn nện lên trên chiếc thuyền cổ đồng thau, hai chân như cây đinh ghim vào trên đó, đánh rách tả tơi nơi đó.

- Rốt cục đã đạt tới một bước này rồi!

Đám người Hắc Hoàng lui ra phía sau, dùng trận kỳ ngăn cách vòm trời, không cho đại quân vô tận bên kia vượt qua, theo dõi sát sao chiến trường lược trận cho Diệp Phàm.

- Thánh thể Diệp Phàm! Thời đại này đã không còn thuộc về ngươi! Để ta tới nhìn xem ngươi cường đại tới mức nào!

Trên chiếc chiến thuyền, một sinh vật hình người vọt tới, ánh mắt như là ngọn lửa, toàn thân đều là lân giáp màu tím, có một cái đuôi bỏ cạp, hóa thành một luồng sáng trong nháy mắt phóng tới.

Ở trong Thần Đỉnh không thiếu thiên tài còn trẻ đắc chí như Vũ Mặc, cũng không thiếu cường giả thiên công chấn nhiếp thế gian như Vũ Lan, đều là nhân vật phong vân. Bọn họ vốn không phục Diệp Phàm, cũng không tán thành với huy hoàng của hắn ba trăm năm trước, nhất là khi nghe nói hắn xông lên cổ lộ Nhân tộc tĩnh lặng không một tiếng động đánh giết tứ phương, thì lại cười lạnh không thôi.

Hiển nhiên, sinh linh không biết là chủng tộc nào trước mắt này, thuộc loại có được tốc độ cực nhanh. Lập tức sinh linh đó hóa thành một đạo hào quang tím, quay chung quanh Diệp Phàm phát động công kích lôi đình.

Ngay trong phút chốc này, một đôi bàn tay màu tím bao phủ đầy vảy đã công kích Diệp Phàm tới mấy vạn lần. Kết quả tất cả đều bị một bàn tay của Diệp Phàm chặn lại.

- Nhanh như vậy?!

Hắn hoảng sợ, Diệp Phàm đây là phế bỏ sao? Ra tay nhanh như điện, một bàn tay ngăn cản hai tay hắn, không sai chút nào, nhanh đến làm cho hắn phải hoa mắt.

"Keng!"

Cái đuôi bỏ cạp của sinh vật hình người vảy tím từ phía sau đâm thủng hư không, phát ra thanh âm sắt đá cọ sát, đâm thẳng tới hướng sọ của Diệp Phàm, ác độc mà chuẩn xác, mau lẹ mà ác liệt.

Loại công kích này khó lòng phòng bị, trong quá trình ngay mặt chống đỡ, đầu mút cái đuôi Thiên Hạt gai độc nhọn hoắc bất ngờ chọc tới. Nếu bị đâm trúng, đủ để độc chết Đại Thánh.

Cuối cùng lại là thành toàn cho người khác, bàn tay của Diệp Phàm kia chỉ hơi nhích động, "phịch" một tiếng bắt được cái đuôi bỏ cạp lấp lánh hào quang tím kia, dùng lực nhổ một cái, "phù" một tiếng huyết quang bay lên, trực tiếp bứt đứt tiện.

- A...

Vị Thần tướng này gào to một tiếng, toàn thân đều phát sáng, phù văn đại đạo mạnh nhất của bản thân hắn lưu động, như nước lũ cuốn tới đánh vào trong cơ thể Diệp Phàm. Hắn cho rằng Diệp Phàm đã phế phân nửa, không thể vận dụng pháp tắc trật tự.

Đáng tiếc, tuy rằng hắn nhìn thấy Vũ Mặc, Vũ Lan là bại như thế nào, nhưng tuyệt đối không thể nghĩ tới kết quả trong đó, bằng không có lẽ hắn sẽ thận trọng hơn.

Một thân mảnh nhỏ đại đạo của hắn tất cả đều xông vào trong cơ thể Diệp Phàm, hóa thành đạo hỏa rèn luyện cho thân thể Diệp Phàm, rồi sau đó lại đảo ngược quay về, mãnh liệt đánh ngược vào trong cơ thể hắn.

"Phốc!"

Trong miệng hắn phun máu, xương cốt toàn thân gãy đoạn hơn phân nửa, bay tung ra ngoài, không thể nhúc nhích.

- Sát cho ta!

Ở sâu trong đại quân, truyền đến một tiếng ra lệnh lạnh lẽo, pháp trận Chuẩn đế khởi động, các lộ đại quân là mũi nhọn trở thành bộ phận của đại trận, phát ra hào quang vô cùng tận nhằm về phía Diệp Phàm.

"Ầm ầm..."

Đại kỳ phấp phới, đại quân vô tận như dòng thác lũ sắt thép thổi quét mà đến, chấn nhiếp thế gian.

u Nhược nghĩa nữ của người chủ Thần Đình đứng trên vòm trời, thủy chung đều không nói gì, điều này coi như một loại thái độ thừa nhận, vậy là đủ rồi. Một đám kiêu binh hãn tướng sát khí tăng mạnh, chúng thống lĩnh cùng với kẻ chủ sự ở đối diện suất lĩnh đại cục tấn công tới!

Lưỡi thiết qua lấp lánh xé rách hư không, áo giáp bắn ra hàn quang bốn phía, sát khí sôi trào, bố cục từng đội từng đội chiến binh di chuyển trật tự dựa theo pháp trận Chuẩn đế, kéo theo sát khí ngập trời nghiền ép tới Diệp Phàm.

- Các ngươi thật đúng là có bản lãnh, rốt cục cũng không nhẫn chịu nổi nữa rồi! Năm đó không dám quyết đấu với mấy vị chí tôn cổ đại uy hiếp nghiêm trọng đến tánh mạng của chúng sinh kia, ngày nay lại vung đao đồ sát với người từng xuất lực trong trận chiến đó. Đối ngoại là con thỏ, đối nội lại thật đúng là bạo vương quyết đoán sát phạt như thế!

Hắc Hoàng châm chọc.

Binh sĩ bình thường của Thần Đình nghe được lời ấy, rất nhiều người đều chấn động thân mình. Bọn họ là đến từ các tộc, tự nhiên biết rõ chuyện ba trăm năm trước, nên lòng có do dự.

- Sát cho ta!

Kẻ thống lĩnh đại quân kia thái độ kiên quyết, kẻ chủ sự và từng nhóm thống lĩnh mỗi người đều rất lạnh lùng, hạ quyết tâm ra lệnh. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Một trận chiến này bạo phát rồi!

Trước trận chiến, ai cũng không nghĩ tới một Thánh thể tàn phế phân nửa kia lại có thể nghịch thiên. Ai ai cũng đều cho rằng thân thể hắn dù có cường đại mấy đi nữa cũng sẽ bị xử lý dưới pháp trận Chuẩn đế.