Giả Vờ Ngây Thơ FULL

Chương 2



Khi cảnh sát đến thì tôi đang ngồi cạnh đại ca. Tôi đưa tay ra xem con người khốn khổ ấy có còn thở hay không nữa.

“Cháu gọi cảnh sát đến bắt cướp à?” Một cảnh sát cầm súng bước ra khỏi ô tô, chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Tôi liếc nhìn đại ca đang sống dở ch.ết dở, rồi nhìn khẩu súng của chú cảnh sát, chột dạ trả lời "Cháu lỡ tay vả cho hắn ngất xỉu rồi chú ạ."

Sau đó…

Đại ca được đưa lên xe cấp cứu, còn tôi bị kéo vào đồn cảnh sát.

Lập biên bản xong, cảnh sát trả lại cho tôi hai bịch tiền xu và một xấp thư tình.

Trời đã tối.

Tôi vừa chạm vào điện thoại, WeChat hiện lên tin nhắn “Cậu đến muộn rồi.”

Tôi quên mất là đã hẹn đi xem phim với Trương Nguyệt Bạch.

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho anh.

Năm giây sau, Trương Nguyệt Bạch bắt máy "Tại sao cậu không đến?"

Giọng anh phát ra qua điện thoại, vừa êm tai lại vừa có từ tính.

"Tớ đang đi đường thì bị cướp, giờ tớ vẫn đang ở đồn cảnh sát này, huhu tớ sợ lắm luôn."

Tôi giả làm hoa trắng nhỏ suốt 3 tháng, tôi lập tức có thể chuyển sang tông giọng ngọt ngào dễ thương.

Chú cảnh sát đang thu dọn giấy tờ thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, biểu tình quái dị, một lời khó nói hết.

“Địa chỉ đâu, tớ đến tìm cậu.” Trương Nguyệt Bạch đúng là đẹp người đẹp nết, chưa gì đã muốn đến đón tôi rồi.

Tôi đã báo địa chỉ của đồn cảnh sát, anh nói "Ừ" và bảo tôi đợi anh một chút.

"Cháu ngồi đợi người đến đón ạ." Tôi vừa nói với chú cảnh sát, vừa nở nụ cười ngoan hiền dễ thương.

Cảnh sát gật gật ý bảo hiểu rồi, nhưng biểu tình vẫn rất kỳ quái.

4

Tôi không biết Trương Nguyệt Bạch đến từ lúc nào, bởi vì tôi đang gào mỏ lên mà chửi “bíp mẹ nhà mày” với đám người trong game Vương giả.

“Nguyên Tự Tự.” Anh đợi đến hết ván thì mới gọi tôi.

Tôi ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.

“Trương Nguyệt Bạch, cậu bị cận thị đúng không?” Tôi lúng túng hỏi.

“Ừ.” Anh hơi dừng một chút, sau đó khẽ gật đầu “Cậu vừa xem cái gì mà tớ không thể nhìn à?”

"Không có gì. Điện thoại tớ bị vỡ, chỉ có thể phát ra tiếng “bíp mẹ nhà mày”, sợ cậu coi thường tớ.” Tôi cất điện thoại đi, đưa ra một lý do không thể chê vào đâu được.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên rồi chuyển đề tài: "Cậu bị thương không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của anh. Đôi mắt tôi lập tức đẫm lệ.

Nhưng tôi vội vã lắc đầu, giọng nói cũng rất kiên định:

“Không sao đâu, tuy rằng hắn đ.ánh tớ, còn lấy hết tiền của tớ nữa, nhưng tớ thực sự không sao.”

“Hắn đ.ánh cậu?” Trương Nguyệt Bạch cau mày, sắc mặt âm trầm.

“Ừ, cốc vào đầu tớ 3 cái liền.” Tôi vội gật đầu.

Anh chủ động vươn đôi tay của mình về phía tôi "Đứng lên xem có chỗ nào khó chịu không, tớ đưa cậu đi bệnh viện."

Cơ hội tuyệt vời để đôi bên mập mờ với nhau, tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh và lảo đảo đứng dậy.

Sau khi tôi đứng dậy, tôi không đành lòng buông anh ra.

Trương Nguyệt Bạch cũng nhân từ, anh để yên cho tôi nắm tay rồi quay lại hỏi cảnh sát "Dạ tên cướp đâu rồi ạ?"

"Hắn ở bệnh viện ấy." Tôi chột dạ đáp một câu.

"Ôi, hắn đập vào đầu tớ nên tớ chóng mặt quá. Mau về đi. Tớ muốn về ngủ."

Vừa nói, tôi vừa nắm lấy tay áo Trương Nguyệt Bạch, cơ thể mềm như cọng bún rồi dựa vào người anh.

Người Trương Nguyệt Bạch cứng đờ, nhưng anh không đẩy tôi ra và cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Tớ dẫn cậu đi bệnh viện xem, có phải bị chấn động não rồi không.” Trương Nguyệt Bạch ho khan một tiếng.

Tên cướp khốn khổ vẫn đang nằm ở bệnh viện gần đây, nếu đến đó thì mọi chuyện lộ tẩy mất.

Tôi vội xua tay từ chối.

“Xem một chút thôi.” Anh nắm lấy cánh tay tôi.

"Không không không, đã muộn rồi, tớ muốn về đi ngủ." Tôi vội trả lời, quên mất phải chỉnh tông giọng cho ngọt ngào, một giọng nói hùng hồn hung dữ lập tức phát ra.

Trương Nguyệt Bạch: ...

Vẻ mặt anh phức tạp "Giọng thế này thì chắc là ổn rồi."

Tôi:…

5

Tôi cứ tưởng vấn đề này đã được giải quyết xong xuôi. Cho đến khi video trích xuất camera của con hẻm đó được tung lên mạng xã hội.

Nguyên nhân là vì đồn cảnh sát đã tổ chức một chương trình thực tế, nội dung là về bảo vệ bản thân nơi công cộng.

Nhưng tổ tiết mục thâm độc quá, họ biên tập video của tôi và tung lên mạng, video này nhanh chóng được viral.

Trong đó là cảnh tôi nhặt cục gạch rồi phang vào đầu tên cướp.

Ngay lúc hắn định bò dậy, tôi đạp cho hắn một phát ngã chổng phao câu, rồi tôi ngồi đè lên không cho hắn di chuyển.

Hắn nằm trên mặt đất, thoi thóp thở, bảo tôi gọi cảnh sát để bảo toàn tính mạng của mình.

Tôi chưa xem video này, nhưng Trương Nguyệt Bạch đã gửi nó cho tôi.

Tiêu đề cực kỳ giật tít - "Cô gái 2k giã thằng trộm như giã gạo trên sóc Bom Bo. Trộm phải gọi cảnh sát cầu cứu."

“Không nhìn ra được là cậu cũng rất anh dũng.” Tôi thậm chí có thể tự bịa ra giọng điệu lãnh đạm của Trương Nguyệt Bạch.

Tôi cảm thấy chột dạ "Đó là vì cậu không nhìn thấy đoạn trước đó thôi. Hắn ta dám sỉ nhục bức thư tình mà tớ viết cho cậu, sỉ nhục tình cảm của tớ dành cho cậu."

Tôi tự tìm một lý do cho mình…

Quả chanh xanh không chua thì chát.
Em đập hắn tan nát là vì anh.

Trương Nguyệt Bạch: "6." (Ý là trâu bò.)

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, không biết phải trả lời như thế nào, thế là tôi nằm xuống giường và mở phần bình luận của video đó ra.

"Hahahahaha."

"Đậu má, xui cho thằng trộm."

“3 cú đấm của chị gái này cũng thật uy vũ. Chứng tỏ đẳng cấp với tổ tiên. Thăng thiên theo cách của trộm.”

Lần đầu tiên tôi thấy nhiều bình luận về mình thế này.

6

Đêm đó, tài khoản Douyin của tôi đã được các cư dân mạng săn lùng, chỉ sau 1 đêm đã có 3.000 người theo dõi.

Lão đại an ủi tôi: "Tuy thất tình nhưng chẳng mấy hôm nữa sẽ có tiền thôi, 40 tuổi là cậu có thể nuôi 10 trai đẹp như Trương Nguyệt Bạch cho chạy quanh nhà."

"Thô tục! Tớ không có thô thiển như vậy, tớ yêu tâm hồn đẹp đẽ của Trương Nguyệt Bạch!" Tôi tự bào chữa cho mình.

Nhưng mà… tôi nghĩ đến cảnh 10 Trương Nguyệt Bạch chạy quanh nhà, trong lòng tràn đầy phấn khích.

Tôi gõ bàn phím kêu lộp cộp.

“Cậu làm gì vậy?” Lão đại nhìn vào máy tính của tôi “Định nộp luận văn sớm à?”

Tôi lắc đầu "Tớ sẽ nghiêm túc viết một bức thư tình khác cho Trương Nguyệt Bạch, 90 bức thư lần trước không đủ để bày tỏ tâm ý này."

Lão đại: ?

"Hừ, tớ không giống cậu." Tôi nhếch môi "Cả tình và tiền tớ đều muốn hết, năm 20 tuổi tớ phải có Trương Nguyệt Bạch trẻ tuổi đẹp trai."

Vào lúc nửa đêm, tôi đã gửi cho Trương Nguyệt Bạch bức thư tình dài 3000 ký tự.

Năm phút sau, Trương Nguyệt Bạch trả lại cho tôi một báo cáo kiểm tra đạo văn.

Tỷ lệ đạo văn là 88%.

Tôi:…

Tôi: "Cậu nghiêm khắc quá, làm tớ nhớ đến một người họ hàng của mẹ tớ."

Hộp thoại của Trương Nguyệt Bạch hiển thị là đang nhắn tin, anh nhắn đi nhắn lại nửa phút, cuối cùng chỉ gửi một tin: "?"

"Con rể của mẹ tớ." Tôi vui vẻ đáp lại anh.

Trương Nguyệt Bạch: 6.

Trương Nguyệt Bạch không phản bác, còn bảo tôi trâu bò, hế hế, cậu muốn làm con rể của mẹ tớ rồi đúng không?