Giả Yêu Thành Thật

Chương 193: Ghen



Tạ Nam nhanh chóng lùi lại bên cạnh.

Minh Tranh muốn đứng dậy, lại phát hiện toàn thân không còn sức lực, anh áp cánh tay che ở trên trán mới cảm giác được trán nóng bỏng.

"Tổng giám đốc, em đưa anh đi bệnh viện nhé." Tạ Nam không yên tâm, xoay người tiến đến bên cạnh Minh Tranh.

"Mấy giờ rồi."

"Sáu giờ hơn." Tạ Nam đưa tay muốn đỡ Minh Tranh.

Minh Tranh lại nằm trên ghế sa lon không động đậy: "Cô về đi."

"Anh như vậy sẽ xảy ra chuyện, em là thư ký của anh, lại nói hiện tại tận mắt em nhìn thấy anh thế này, anh bảo em cứ rời đi như vậy, em đi sao được." Tạ Nam khăng khăng nói.

Minh Tranh chỉ muốn yên tĩnh, không nói nữa.

Tạ Nam vẫn đứng im ở đó, dứt khoát cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn tắt máy lạnh, không gian phòng làm việc lớn, nhưng không khí lạnh tan hết thì vẫn rất oi bức, không khí bức bối khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Minh Tranh ho nhẹ hai tiếng, sốt cao vốn đã khó chịu, lúc này người càng mơ hồ, lưng dựa vào ghế sofa đầy mồ hôi, Minh Tranh chống khuỷu tay lên muốn đứng dậy. Tạ Nam ngồi ở bên cạnh, nghe được động tĩnh nhanh chóng tiến đến, cô thuận tay kéo cánh tay Minh Tranh, anh cũng nhờ vào lực đỡ này mà ngồi dậy.

"Tổng giám đốc?"

Minh Tranh chóng mặt, anh cúi người, bàn tay đỡ trán. Tự dưng bị ốm, Minh Tranh cũng đoán được đại khái là do vết thương trên tay, lúc này cả cánh tay đều sưng lên, khóe môi anh khô nứt, thoáng ổn định tinh thần xong muốn đứng dậy.

Tạ Nam thay anh cầm chìa khóa xe và điện thoại di động trên bàn làm việc: "Tổng giám đốc, em đưa anh đi bệnh viện."

La Văn Anh lái xe được nửa đường, lại nhớ có phần văn kiện để quên ở phòng làm việc, ngày mai cần mang đi ký, cô nghĩ là để sáng sớm mai đỡ phải chạy đến Hào Khôn, mang theo bên người, lúc mang đi ký thì trực tiếp mang đi, có thể tiết kiệm không ít thời gian. Nghĩ như vậy, cô liền quay đầu xe đi về hướng Hào Khôn.

Bước chân Minh Tranh đi về phía thang máy có chút lảo đảo, Tạ Nam theo sát phía sau, sau khi thang máy chuyên dụng mở ra, anh đi vào không nói lời nào, Tạ Nam nhìn theo, sau đó cũng cúi thấp đầu đi vào theo. Anh không nói gì khác: "Đưa đồ cho tôi."

Tạ Nam đưa điện thoại di động trong tay giao cho Minh Tranh, đầu ngón tay nắm chặt chìa khóa xe của Minh Tranh: "Tổng giám đốc, em đưa anh đi, anh lái xe như vậy em không yên tâm."

"Tôi cần cô yên tâm với tôi làm gì?"

Minh Tranh xòe tay ra, Tạ Nam không thể không đưa chìa khóa xe cho anh. Hai người một trước một sau đi ra khỏi Hào Khôn.

Xe của Minh Tranh dừng ngay ở trên quảng trường, cho dù lúc này đã là chạng vạng hơn 6 giờ, nhưng do vì mùa hè nóng bức, sắc trời vẫn còn sáng. Minh Tranh đi tới bên cạnh xe, Tạ Nam vẫn còn đi theo phía sau, anh xoay người, bị ánh đèn neon được bật sớm ở xa xa làm cho hoa mắt, hơi thở bật ra hô hấp nóng bỏng mệt mỏi, Minh Tranh chống tay vào cửa kính xe, Tạ Nam tiến đến, cánh tay đỡ ở bên eo anh: "Tổng giám đốc, anh đừng như vậy, em sẽ nhanh chóng đưa anh đi bệnh viện." Cô cầm chìa khóa xe từ trong tay Minh Tranh, mở cửa xe xong đưa Minh Tranh ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.

Xe La Văn Anh vẫn chưa lái vào, xa xa cũng nhìn thấy hình dáng quen thuộc của Minh Tranh, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện người phụ nữ bên cạnh anh giống như đang ôm anh thân mật, đôi tay La Văn Anh nắm chặt tay lái, người phụ nữ nói mấy câu với Minh Tranh ngồi ở bên trong xe, sau đó ngồi vào ghế lái.

Cho dù làhứ nhất, cũng mới gặp qua một lần, nhưng La Văn Anh nhận không nhầm, là thư ký Minh Tranh mới tuyển dụng.

Để khỏi dừng ở ngay cửa chặn đường bọn họ, La Văn Anh không vào lấy tài liệu nữa, lại dứt khoát quay đầu xe rời đi.

Minh Tranh nâng tầm mắt lên, trong ánh mắt có chút hốt hoảng, thoáng nhìn thấy xe của La Văn Anh.

"Tổng giám đốc." Một câu nói của Tạ Nam đánh gãy suy nghĩ của Minh Tranh, "Anh sốt như vậy nên sớm đi bệnh viện."

Minh Tranh mím chặt môi mỏng vẫn chưa nói chuyện.

Đến bệnh viện, bác sĩ khó tin nhìn tay Minh Tranh chằm chằm: "Bị thương thành như vậy, xem xem sưng thế này."

"Phải làm sao đây, có phải rất nghiêm trọng hay không?" Tạ Nam nhìn qua còn lo lắng hơn cả Minh Tranh.

"Truyền nước, phải chú ý vết thương, bị nhiễm trùng thì rất phiền toái."

Tạ Nam bận rộn đi di lại lại, Minh Tranh nằm trên giường bệnh, y tá xử lý vết thương sau đó thoa thuốc cho anh, ánh mắt anh nhìn hướng ngoài cửa sổ chằm chằm: “Phải chờ đến lúc nào?"

"Có ba bình, yêu cầu anh nằm viện, đến khuya mới có thể truyền xong."

"Truyền nhanh một chút, truyền xong tôi còn có chuyện."

Tạ Nam từ bên ngoài đi vào, trong tay đang cầm một ít thuốc, cô đem nước khoáng đưa cho Minh Tranh: "Tổng giám đốc, anh uống thuốc trước đã, đợi lát nữa em đi mua cơm chiều giúp anh."

"Không cần." Minh Tranh từ chối thẳng thừng: "Tôi không đói bụng, cô nhanh chóng về nhà đi."

"Không sao." Tạ Nam dứt khoát ngồi ở trên ghế bên cạnh: "Nhỡ đâu anh thì làm sao bây giờ, em chờ anh truyền nước xong rồi về."

"Người nhà cô không lo lắng sao?"

"Em gọi điện thoại cho ba mẹ, họ biết em tới Hào Khôn làm việc còn vui không kịp nữa đấy."

Minh Tranh thu hồi tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, Tạ Nam đem thuốc đã chuẩn bị sẵn theo lời dặn của bác sĩ: "Uống thuốc trước đi đã."

Minh Tranh tiếp nhận, đem thuốc nuốt vào trong bụng. Trên tủ đầu giường có tạp chí Tạ Nam mua ở cửa bệnh viện: "Tổng giám đốc, em đọc tin tức cho anh nghe.”

Bên trong phòng bệnh có TV, chẳng qua Minh Tranh ngại ồn ào nên không mở. "Tin tức nhật báo, chỉ số CPI trong nước gần đây..." Tạ Nam chú ý tập trung vào tờ tạp chí, Minh Tranh mệt mỏi vô cùng, nghe giọng cô mềm mại đọc rất giống đang ru ngủ, anh khép mắt lại, chẳng bao lâu liền ngủ say.

Tạ Nam nghe truyền đến tiếng hít thở đều đều bên tai, cô đem tạp chí gấp lại để qua một bên. Điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên, cô sợ đánh thức Minh Tranh, nhanh chóng xách túi đi ra ngoài phòng bệnh. Điện thoại biểu hiện là Tiểu Chu.

"Alô, Julie?"

"Tạ Nam, cô nói cửa tiệm kia ở đường nào, đêm nay tôi muốn hẹn bạnđến đó."

Lòng bàn tay Tạ Nam thả lỏng, hạ giọng nói: "Đường Ngô Tùng Giang, đi vào một chút là đến."

"Được, đúng rồi, cô vẫn còn tăng ca sao?"

Ánh mắt Tạ Nam do dự ngó hướng cửa phòng bệnh: "Ừ, đúng vậy."

"Đừng liều mạng như vậy, cô mới đến công ty, về sau có rất nhiều cơ hội."

"Ừ, tôi biết."

"Vậy cứ như thế." Tiểu Chu vội vàng tìm địa điểm: "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp." Tạ Nam cúp điện thoại, cô thở ra một hơi, lúc này mới đẩy cửa đi vào trong. Đi về phía trước mấy bước lại bất ngờ thấy Minh Tranh đang mở to mắt: "Lão đại, anh tỉnh rồi."

Tạ Nam thấy Minh Tranh nhìn phía cô, liền cười cười nói: "Em nghe mọi người đều gọi anh là lão đại, thật thân thiết."

"Cô còn chưa đi?" Minh Tranh ngồi dậy.

Tạ Nam không biết gia cảnh của Minh Tranh, cô ngồi vào mép giường, lại mở miệng nói: "Nếu không anh gọi điện thoại bảo bác trai bác gái tới đây, phải có ít nhất một người chăm sóc anh em mới yên tâm về nhà."

Ánh mắt Minh Tranh buồn bã, đem ánh mắt nhìn sang mặt cô.

Không lâu sau, có người gõ cửa, Tạ Nam vội vàng đi tới cửa, một lát sau giơ mấy hộp trong tay lên: "Em nghĩ anh cũng sắp tỉnh dậy, liền hỏi y tá số điện thoại mua đồ ăn ngoài cửa hàng, nhanh chóng ăn một chút gì đi."

Buổi trưa Minh Tranh cũng không ăn thật ngon, lúc này thật sự là đói bụng. Anh giơ tay vỗ nhẹ vài cái lên trán: "Điện thoại di động của tôi đâu?"

Tạ Nam ngẩn ra: "Em đã đưa cho anh rồi mà ."

Minh Tranh tìm một vòng mới phát hiện để ở bên gối, cầm trong tay nhìn, cũng không có cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn cũng không có.

Một khi phụ nữ đã quyết tâm thì cũng tàn nhẫn không kém gì đàn ông, rõ ràng là La Văn Anh đang muốn phân rõ giới hạn cùng anh.

"Vừa rồi đều là do cô lo liệu mọi việc, tổng cộng dùng hết bao nhiêu tiền, tôi đưa cho cô."

Tạ Nam đem cơm đã chuẩn bị xong đưa cho Minh Tranh: "Không cần, chỉ có mấy trăm tệ mà thôi."

Minh Tranh cầm đũa, cũng không nói thêm nữa.

Truyền nước xong về nhà cũng đã hơn 11 giờ đêm, Tạ Nam đem xe vào trong garage, Minh Tranh gọi taxi cho cô, cũng không kinh động đến mọi người trong nhà. Triệu Lan đã đi ngủ từ sớm, Minh Tranh lên tới lầu hai, cả người mệt mỏi nằm ở trên giường không muốn cử động.

Hôm sau, trời vừa hừng đông, lúc Minh Tranh đứng dậy cảm thấy khá hơn nhiều so với ngày hôm qua, từ lầu hai đi xuống, thấy Triệu Lan đang bận rộn bên trong phòng ăn.

"Minh Tranh, hôm nay con dậy sớm thế, công ty có chuyện gì sao?"

"Không." Minh Tranh đi qua, kéo ghế ra.

Triệu Lan gói xong hộp đựng canh: "Bây giờ vừa lúc mẹ đến Y Vân Thủ Phủ, trước tiên mang canh gà hầm và mì vằn thắn cho Tiểu Nhiễm ăn."

"Tiểu Nhiễm…" Giọng điệu Minh Tranh trầm xuống: "Gần đây cô ấy thế nào?"

"Tốt hơn nhiều, cơ bản đã qua những ngày ốm nghén."

Minh Tranh nhếch môi: "Vậy thì tốt."

"Bữa sáng mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con, con nhớ phải ăn đấy." Triệu Lan tay xách nách mang, ánh mắt lướt qua cánh tay Minh Tranh: "A, tay của con làm sao vậy?"

Minh Tranh hạ tay xuống: "Không sao."

Triệu Lan bước tới ngồi bên cạnh anh: "Cho mẹ xem, giống như là bị phỏng, bình thường con không vào phòng bếp, sao tay lại bị thương thành như vậy?"

"Mnấu chút đồ ăn, không cẩn thận bị như vậy."

Triệu Lan nghe vậy, trong lòng chua xót: "Gần đây mẹ mải quan tâm Tiểu Nhiễm, con xem con..."

Minh Tranh rút cánh tay bị Triệu Lan nắm lại: "Uống thuốc mấy ngày sẽ không sao nữa, mẹ mau đi đi."

"Đứa nhỏ này, bây giờ mẹ lo lắng nhất chính là con, Văn Anh là một cô gái tốt, bộ dạng xinh xắn, gia thế cũng tốt, quan trọng nhất là đối xử với con cũng rất tốt."

Minh Tranh cúi đầu nhìn tay mình chằm chằm: "Mẹ, làm sao mẹ biết cô ấy rất tốt với con?"

"Cái này còn phải nói sao? Nhìn là thấy mà."

Minh Tranh cảm giác đau, dây thần kinh lại trở nên mẫn cảm, đau đớn ập đến, anh cầm lấy chén nước trên bàn uống chút nước.

"Chuyện Tiểu Nhiễm, qua cũng đã qua rồi, muốn trách thì trách mẹ, nhưng làm vợ chồng cũng phải có duyên phận, tình cảm của các con không sâu đậm, nếu như nhất định Tiểu Nhiễm không phải người của con, dù cho có chung sống sau này cũng sẽ tách ra. Lúc trước vì Phó Nhiễm mà con hủy hôn với Văn Anh, nếu là người khác, đã không để yên cho con."

Bảo mẫu đem bữa sáng bưng lên bàn, thần sắc Minh Tranh vẫn phảng phất nét mệt mỏi: "Mẹ nhanh đi đi."

"Minh Tranh, nghe mẹ nói một câu."

Minh Tranh bưng chén ăn điểm tâm, miệng đóng đóng mở mở cũng không nói nửa chữ.

La Văn Anh rửa mặt xong đi vào phòng khách, máy nướng bánh mì đã tự động nướng xong bữa sáng, cô đem bánh mì xé thành từng miếng, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào TV phía đối diện.

Một người ở khó tránh sẽ cảm thấy lười, trước đó Minh Tranh ngẫu nhiên đã tới mấy lần, cô nhớ cô đã từng dọn dẹp phòng ngủ gọn gàng, cho là bọn họ người khác như thế tiến đến một bước này, tuy rằng cô sinh ra từ gia đình danh môn, nhưng cũng chẳng hề phản đối việc sống chung trước khi cưới. La Văn Anh nghĩ đến lúc đó, cười cười tự giễu sau đó đem bánh mì nhét vào trong miệng, thật là tự mình đa tình.

Ánh mắt nhìn hướng đồng hồ trên tường, đúng vừa giờ ra ngoài, sẽ không sớm quá, chỉ sợ kẹt xe, cũng không đến nỗi đến muộn.

La Văn Anh lái xe đi đến Hào Khôn, Tạ Nam đang cầm gói to trong tay, vừa lúc gặp được Tiểu Chu trước cửa thang máy.

"Julie, đây là bữa sáng tôi mang cho cô."

"Tôi?"

Tạ Nam đưa đồ trong tay cho cô: "Gần nhà tôi có một cửa hàng bán sinh tiên rất ngon, không phải cô nói mỗi lần đều vội vàng quét thẻ, hận không thể đều tiết kiệm thời gian ăn bữa sáng sao?”

"Chao ôi, cám ơn, cám ơn." Tiểu Chu vội vàng nói cảm ơn: "Tôi yêu cô chết mất."

"Không sao, dù sao cũng tiện đường đi."

Khi nói chuyện, thấy La Văn Anh đang đi tới bên này.

Hai người đều hướng cô chào hỏi: "Eve."

La Văn Anh gật gật đầu, đứng ở bên cạnh thang máy.

"Đúng rồi…" Tiểu Chu cắn sinh tiên, bị bỏng đến liên tục le lưỡi: "Tạ Nam, tối hôm qua cô tan tầm lúc mấy giờ?"

Tạ Nam ngó hướng La Văn Anh không để lại dấu vết, thu hồi ánh mắt mất tự nhiên: "Ồ, tôi cũng không nhìn thời gian, về nhà liền ngủ."

"Cô thật là, mới ngày thứ nhất đã liều mạng như vậy, lúc cô về Lão đại về

"Về rồi."

Tầm mắt La Văn Anh không khỏi nhìn qua, Tiểu Chu vẫn còn náo loạn ầm ĩ ở đây: "Về rồi, Lão đại về mà cô còn tăng ca, thật khờ."

Tạ Nam hạ giọng: "Dù sao ở nhà cũng không có việc gì, học thêm chút luôn là tốt, về sau tôi còn muốn thỉnh giáo cô cùng Eve nhiều."

"Không thành vấn đề." Tiểu Chu bảo đảm: "Tôi..."

Cửa thang máy mở ra, La Văn Anh bước vào ném lại cho Tiểu Chu một câu: "Đi theo chị đến phòng làm việc."

Tiểu Chu nhanh chóng giải quyết bữa sáng xong, sau đó cùng La Văn Anh vào cửa: "Eve, là chuyện hạng mục hôm nay sao rồi? Tư liệu em đều đã chuẩn bị xong cho chị rồi mà."

La Văn Anh chỉ vào cái ghế đối diện: "Ngồi đi."

Tiểu Chu thoáng cảm thấy giật mình, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tiểu Chu, thời gian em đi theo chị cũng không ngắn?"

“Vâng, Eve, sao ạ?"

La Văn Anh vẫn chưa ngồi xuống, cô tùy tay cầm lấy văn kiện trên bàn, bước chân đi vòng vòng quanh Tiểu Chu: "Vốn có một số việc không có ở trong phạm vi quản lý của chị, nhưng em là trợ lý của chị, lời nói việc làm của em có khi đồng nghĩa với việc đại diện cho chị."

"Eve…" Tiểu Chu không khỏi giật mình: "Không phải là em lại làm sai chuyện gì chứ?"

"Tạ Nam là thư ký của Minh Tranh, chị không muốn có bất kỳ lời đồn đại nào liên quan đến chị và Minh Tranh truyền đi, còn có, Tiểu Chu, em đi theo chị bao lâu em là người chị rõ ràng, sống chung với người ta, không phải người ta tốt với em, em liền nhất phải ghi lòng tạc dạ, em và Tạ Nam dù sao cũng mới quen nhau được 1 ngày. Chị không quan tâm cuộc sống riêng tư của cô ta, nhưng ngày hôm qua sau khi tan việc đúng là cô ta và Minh Tranh cùng rời công ty, nhưng lại phải giấu diếm em nói thành tăng ca, sau này cái gì nên tin, cái gì không nên tin, chính em nên cân nhắc suy nghĩ cho kỹ.” La Văn Anh đẩy ghế làm việc về phía sau, sau đó ngồi lên.

Tiểu Chu trợn mắt há mồm: "A? Lúc em gọi điện thoại cho cô ta, cô ta nói vẫn còn tăng ca."

La Văn Anh in ra cái gì đó từ máy vi tính: "Đó là chuyện riêng của cô ấy, chức vụ cũng giống như chiến trường, Tiểu Chu, học hỏi cách nhìn người rất quan trọng, nếu không có lúc bị hãm hại cũng không biết, chị chỉ là nhắc nhở em một câu thôi."

Trong đầu Tiểu Chu bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, La Văn Anh thấy Minh Tranh và Tạ Nam cùng một chỗ, Tạ Nam lại gạt mình nói ở lại tăng ca, quan hệ này... Trong lúc vô tình cô đi vào một bước, mà lại nói với Tạ Nam không ít chuyện không nên nói.

La Văn Anh thấy cô còn ngồi đó: "Đi ra ngoài đi, đem công việc làm cho xong."

"Vâng, cám ơn Eve."

“Đừng cám ơn chị, nếu như em không phải người giúp đỡ cho chị, chị cũng sẽ không nhắc nhở em một câu.”

Tiểu Chu thè lưỡi đi ra ngoài, nói chuyện cũng thật nói trắng ra.

Tạ Nam ngồi ở trước bàn làm việc, rót xong chén nước rồi mở máy tính ra, không bao lâu liền thấy Minh Tranh đi nhanh đến, cô vội vàng đứng dậy: "Lão đại, tay của anh không có sao..."

Còn chưa nói xong, Minh Tranh đã đẩy cửa phòng làm việc đi vào.

Tạ Nam giật mình, cho rằng chí ít Minh Tranh có thể dừng bước chào hỏi cùng cô. Cô không che dấu được thất vọng trên mặt, ngồi trở lại máy vi tính bên cạnh, không đến 10 phút, cô nhận được điện thoại của phòng tài vụ gọi tới bảo cô đến đ

Kế toán Lục đã chuẩn bị tiền xong: "Là ý của Tổng giám đốc, kí tên đi."

"Đây là tiền gì?"

"Hai ngàn tệ, cô đếm đi, vừa rồi tổng giám đốc đặc biệt giao phó."

Bàn tay Tạ Nam tiếp nhận phong bì buông thõng, tự nhiên nghĩ tới tiền thuốc men ngày hôm qua. Nhưng căn bản không dùng nhiều như vậy, ký tên xong trở lại phòng làm việc, Tạ Nam nghĩ lại một chút vẫn nên gõ cửa phòng làm việc của Minh Tranh. Lúc đi vào, Minh Tranh cúi thấp đầu phê duyệt văn kiện. Tạ Nam đem phong bì để đến cạnh anh: "Tiền thuốc men không dùng nhiều đến như vậy."

"Đó là chút ít?"

Tạ Nam giơ lên làn môi, xinh đẹp tươi cười: "Thật không cần, lão đại, cũng chỉ là chuyện mấy trăm tệ..."

Minh Tranh lấy từ trong phong thư ra một ngàn đưa tới trước mắt cô: "Bao nhiêu cũng là có chút ít, tôi không thích nợ ân tình của người khác."

Tạ Nam không thể không vươn tay.

Minh Tranh lại cúi đầu xuống: "Đi ra ngoài đi."

Cô nhìn tay của anh, đang định hỏi chuyện, lại thấy Minh Tranh cầm lấy điện thoại trên bàn: "Lập tức chuẩn bị phòng họp, đúng 9 giờ rưỡi giờ họp." Ánh mắt anh nhìn về hướng Tạ Nam: "Cô cũng đi chuẩn bị đi."

"Vâng."

Trong lúc làm việc, La Văn Anh nghe không dưới mười cuộc điện thoại của mẹ mình, cô không chịu nổi phiền nhiễu đó, dứt khoát tắt máy. Nửa giờ sau khi công ty đã tan tầm, dù sao cũng làm không xong, La Văn Anh sau khi mở điện thoại di động ra, đi ra phòng làm việc.

Tiểu Chu bên cạnh giống như cái loa phát thanh, muốn hãm cũng không hãm được, Minh Tranh đi xa ở phía sau các cô cũng có thể nghe được cô cao giọng nói: "Eve, chị lại muốn đi coi mắt?"

"Ừ." La Văn Anh đáp nhẹ, ánh mắt không biết làm sao.

"Trách không được tự dưng hôm nay bác gái gọi điện thoại cho chị, em còn nói chị hôm nay trang điểm rất đẹp đấy."

"Làm trò." La Văn Anh ngắt lời cô. "Lúc chị ra khỏi cửa còn không biết phải đi coi mắt."

Minh Tranh không khỏi cau mày, La gia coi như cũng vô cùng quan tâm con gái, vừa có đối tượng thích hợp liền nhanh chóng bắt La Văn Anh đi coi mắt, cũng không quan tâm có thể thành công hay không, lại làm cho cô cảm thấy càng ngày càng ngột ngạt.

Tiểu Chu vẫy tay chào La Văn Anh xong nhanh chóng đi về phía cửa, Minh Tranh và cô một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe. La Văn Anh như có điều suy nghĩ, cho nên cũng không phát hiện có người phía sau, vừa lúc mẹ lại gọi điện thoại tới, cô không kiên nhẫn nhận khởi điện thoại: "Con biết, chẳng phải là vẫn còn chưa tới giờ sao? Vâng, con qua bây giờ đây ạ!"

Minh Tranh ngồi vào bên trong xe, nổ máy lái xe đi, anh và La Văn Anh đi hai hướng trái ngược nhau, lái ra được một đoạn đường, qua kính chiếu hậu, Minh Tranh nhìn xe của La Văn Anh càng lúc càng đi xa, anh mím chặt cánh môi, cũng bất chấp vết thương trên tay, ra sức đánh vào vô lăng, sau đó theo thật sát phía sau La Văn Anh.